Bắt Được Ông Chồng Quốc Dân FULL


Ánh nắng ban mai lương theo kẽ lá buông xuống bãi cỏ xanh còn đọng hơi sương, ong bướm bay lượn khắp vườn, đậu lên những đóa hoa cẩm tú cầu, đủ các màu sắc rực rỡ chen chúc nhau đón ánh sáng mặt trời.
Phương Chân Tâm ngồi trên chiếc ghế mây trong sân vườn, dáng vẻ thư thái thưởng thức trà nóng.
Hơi thở mùa xuân khiến vạn vật trở nên có sức sống lạ thường.

Tiếng động cơ vang lên bên tai, vài phút sau đôi chân thon dài ẩn giấu sau chiếc quần âu đen, xuất hiện trước mắt cô.
Phương Chân Tâm hướng tầm mắt nhìn lên, đối diện cô là nụ cười dịu dàng của Kỷ Vĩnh Đông.
"Báo cho em một tin tốt." Kỷ Vĩnh Đông khom người hôn lên tóc Phương Chân Tâm khẽ nói.
Phương Chân Tâm đưa tay lên ôm lấy eo anh rồi từ từ hướng lên cổ, khóe môi tươi cười chờ đợi.
Kỷ Vĩnh Đông vòng tay qua đùi Phương Chân Tâm ôm Phương Chân Tâm lên, đặt mông ngồi xuống ghế để cô ngồi trên đùi mình, tay anh nắm tay cô chơi đùa: "Vạn Lâm Thao kháng án rồi."
"Kháng án?" Ánh mắt Phương Chân Tâm kích động hỏi lại.
Kỷ Vĩnh Đông gật đầu: "Trình Duật vừa gọi cho anh, xem ra hắn ta còn chút lương tâm."
Một tờ đơn kháng cáo của Vạn Lâm Thao có sức nặng rất lớn, so với những chứng cứ bọn họ tìm được có thể nói nó đóng vai trò chủ chốt.


Coi như ông trời không bạc đãi người thành tâm.
"Trình Duật có nói bao giờ thì bắt bà ta không?"
"Bọn họ đang trên đường rồi." Kỷ Vĩnh Đông nhỏ giọng, hôn lên môi cô, rồi đặt cô xuống đất: "Đi thôi."
Thời gian cấp bách không có nhiều thời gian để nói rõ mọi chuyện, anh nắm tay cô đi về phía chiếc xe đang đỗ.
Lúc bọn họ tới đồn cảnh sát, thì đội đi bắt Từ Ngọc cũng vừa về tới nơi.

Phương Chân Tâm nhìn Từ Ngọc bị hai chiến sĩ cảnh sát áp giải xuống xe, đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc rất khó tả.
Từ Ngọc đi được vài bước liền ngừng lại, bà ta quay đầu, tia mắt hằn học nhìn về phía Phương Chân Tâm.
"Bà Từ mời."
Cho đến khi bị người đàn ông mặc cảnh phục kéo đi, ngọn lửa oán ghét bao quanh cô mới ngừng lại.
"Anh thấy bà ta vẫn còn rất cao ngạo, nghĩ rằng lần này sẽ giống như lần trước." Kỷ Vĩnh Đông đứng cạnh Phương Chân Tâm, nhìn theo bóng lưng Từ Ngọc nhàn nhạt nói.
"Theo anh có khả năng không?" Phương Chân Tâm bồn chồn hỏi.
Kỷ Vĩnh Đông ôm bả vai cô, mỉm cười lắc đầu: "Sắp đến mùa tranh cử rồi, vị trí đó Lâm Chấn Long còn ngồi được nữa hay không? Ông ta không ngu ngốc đến nỗi vì thông gia mà ra mặt đâu."
Trước đây bọn họ quá kích động, làm việc không cẩn thận mới cho bà ta cơ hội tìm kẽ hở thoát thân, lần này thì khác, không có con chim nào dính đạn mà vẫn bay tiếp được cả.
Vào phòng, Trình Duật đã chờ sẵn ở đó, anh ta đưa Phương Chân Tâm cùng Kỷ Vĩnh Đông đến phòng thẩm vấn.

Tấm kính dày chắn mọi âm thanh bên trong lọt ra ngoài, tuy không nghe được nội dung bên trong, nhưng nhìn thái độ cùng sắc mặt của vị cảnh sát kia, cô đoán ra anh ta đang rất tức giận, bà ta cao cao tại thượng ngồi đó không hé răng nửa lời, chọn cách im lặng tuyệt đối.
Trình Duật nhấc tay ấn vào công tắc nào đó, liền nghe thấy vị cảnh sát kia nói:
"Được thôi, chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của bà."
Anh ta nói xong, đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
"Bà ta yêu cầu luật sư."
Trình Duật cười khẩy: "Tôi muốn xem bà ta giở trò gì?"

Phương Chân Tâm quay đầu nhìn vào phòng thẩm vấn, gương mặt Từ Ngọc không nét sợ sệt, khoanh tay tựa lưng vào ghế.
Cái khí thế này của bà ta, nếu như dùng trên thương trường sẽ khiến người khác rất kiêng nể, nhưng đáng tiếc bà ta lại lui về sau, dùng nó để làm chuyện xấu.

Cô nhớ lần đầu gặp Từ Ngọc là vào hồi tháng 6, sau khi hai mẹ con cô lên thành phố được một tuần, ngày đó mưa phùn rơi, bà ta cầm chiếc dù đen, khí thái ngất trời.

Bà ta không bước vào nhà mà đứng ngoài sân,  cảnh cáo mẹ cô tránh xa gia đình mình.

Lúc đó cô rất sợ bà ta, bám chặt tay mẹ, chỉ sợ bà ta làm tổn hại đến bà.
Sau bao nhiêu năm, mọi thứ đều thay đổi, chỉ riêng Từ Ngọc vẫn giống năm xưa.

"Được, tôi biết rồi."
Kỷ Vĩnh Đông nghe điện thoại xong, vẻ mặt hững hờ nói:
"Phương Minh Ngọc và Lâm Tứ Hải đang trên đường tới chỗ bộ trưởng, xem ra bọn họ đang tìm cửa từ chỗ ông ta."
Đúng như Kỷ Vĩnh Đông đã nói từ trước, Lâm Chấn Long trong thời kỳ tranh cử sẽ không ra mặt, giờ Phương Minh Ngọc chỉ còn Lâm Tứ Hải ở bên, dù sao anh ta cũng có chức quyền, nếu vụ việc không quá nghiêm trọng, không ai muốn trở thành kẻ thù với anh ta đâu.
Khoảng nửa giờ sau luật sư của Từ Ngọc xuất hiện, đó là một người đàn ông trung tuổi thoạt nhìn có vẻ nho nhã dễ gần.
"Ông ta là luận sư rất có tiếng trong các vụ án thế này, cãi đen thành trắng thủ đoạn bỉ ổi." Kỷ Vĩnh Đông ghé sát tai Phương Chân Tâm thì thầm.

Tên luật sư đẩy gọng kính trên sống mũi, khóe miệng cong lên không rõ đang cười hay châm chọc? Lướt qua người Phương Chân Tâm, đi vào phòng giam.

"Ra ngoài thôi em." Kỷ Vĩnh Đông dường như không mấy quan tâm đến câu chuyện tiếp theo, đặt tay lên éo Phương Chân Tâm, đưa cô ra ngoài.
Không khí mát mẻ dễ chịu, khác hẳn với phòng giam ngột ngạt, Phương Chân Tâm lặng yên ngắm những tán cây xanh bên đường.
Kỷ Vĩnh Đông vuốt tóc cô: "Giao cho anh đi."
Phương Chân Tâm thu mắt, mỉm cười vòng hai tay qua cánh tay ôm lấy eo anh, đầu tựa vào bờ ngực vững vàng.

Bây giờ cô đã có anh, không còn phải đơn phương chiến đấu nữa rồi.

Bàn tay Kỷ Vĩnh Đông xoa nhẹ lưng cô, nguyện ý làm mái nhà che chở cho cô cả cuộc đời.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận