Bắt Được Ông Chồng Quốc Dân FULL


Phương Chân Tâm không ngờ những ngày mình không có ở đây, Kỷ Vĩnh Đông đã thay cô lo liệu tất cả.
Tiễn Trần Húc ra về, cô xoay người, ánh mắt cảm động nhìn Kỷ Vĩnh Đông, trên môi nở nụ cười ngọt ngào khẽ nói: "Cảm ơn anh."
Nụ cười đẹp đẽ, ấm áp của Phương Chân Tâm trong phút chốc làm trái tim Kỷ Vĩnh Đông trở nên rạo rực, cuối cùng anh đã thấy được dáng vẻ mình luôn mong đợi, gương mặt xinh đẹp vì anh mà rạng rỡ.
"Em cố gắng chờ đợi thêm một chút nữa thôi, anh sẽ khiến bà ta phải trả giá vì những thương tổn gây ra cho em."
Kỷ Vĩnh Đông tiến lên vài bước, ôm cả người Phương Chân Tâm vào lòng.

Đôi khi anh cảm thấy rất ghen tỵ với Trần Húc, được ở bên cô ấy vào khoảng thời gian cô ấy yếu đuối nhất.

Tình yêu đôi khi ích kỷ là vậy, dù đến trước hay đến sau vẫn mong muốn mình là người quan trọng trong tim đối phương.
"Em hiểu." Phương Chân Tâm tựa đầu vào ngực Kỷ Vĩnh Đông, hai tay đưa lên ôm lấy tấm lưng rắn chắc, không còn những lời nói cự tuyệt như trước đây, đón nhận những ân cần người đàn ông này dành cho mình.
Ngoài trời những cơn gió lạnh buốt len lỏi qua từng kẽ lá, bên hiên nhà đôi nam nữ quấn quýt bên nhau không tách rời.
Sau một hồi lâu Kỷ Vĩnh Đông buông Phương Chân Tâm ra, bàn tay mơn trớn theo sườn mặt đi xuống rồi dừng dại ở chiếc cổ mảnh mai, ánh mắt bắt đầu bắt đầu có sự biến đổi nhìn sâu vào trong mắt người đối diện.
Bỗng trên môi Phương Chân Tâm cảm nhận được hơi ấm mềm mại, dịu dàng như gió xuân đổ xuống, Kỷ Vĩnh Đông giống như bị mất khống chế, từ nhẹ nhàng chuyển sang cuồng nhiệt môi lưỡi chiếm thế thượng phong khuấy đảo khoang miệng, ngay khi cơ thể Phương Chân Tâm trở nên mềm nhũn, cả người phút chốc nằm gọn trên tay Kỷ Vĩnh Đông, bước chân như có thêm sức mạnh, nhanh chóng hướng tầng hai đi lên.

Phương Chân Tâm sợ người trong nhà nhìn thấy cảnh này, mặt nóng ran đập tay vào vai Kỷ Vĩnh Đông nhắc nhở:
"Mau thả em xuống."
Bước chân Kỷ Vĩnh Đông ngừng lại, cúi đầu nhìn người trong lòng, thanh âm bị tạp niệm trong đầu chi phối trầm khàn nói: "Không thể, đêm nay anh nhất định phải làm được chuyện mình muốn làm."
Lời nói không một chút che đậy của Kỷ Vĩnh Đông làm Phương Chân Tâm đứng hình, chuyện đó với việc anh đang thực hiện có liên quan gì đến nhau sao? Cô có thể tự đi về phòng được mà, đâu nhất thiết phải gấp gáp đến vậy, đêm hôm thế này cô còn chạy được đi đâu?
Cô không phải đối chuyện cùng anh thân mật, nhưng trong nhà còn có người lớn, bị bắt gặp sẽ rất ngượng, mà Kỷ Vĩnh Đông không hiểu điều đó, cứ nghĩ Phương Chân Tâm muốn cự tuyệt mình nhất quyết không chịu buông tay, một đường ôm cô bước lên 23 bậc cầu thang.
"Cạch." Cánh cửa gỗ đang nhiên đang lành bị người nào đó đá văng ra, theo tác động lực đập mạnh vào tường rồi đóng sầm lại.
Kỷ Vĩnh Đông cẩn thận đặt Phương Chân Tâm xuống giường, rồi trực tiếp nhào lên người cô, hơi thở nóng rực chằm chằm nhìn móng ăn ngon miệng dưới thân.
Ngoài cái danh công tử chơi bời ra, Kỷ Vĩnh Đông đối với phụ nữ khá lãnh đạm, ngoài Phương Chân Tâm ra chưa từng lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào khác, kinh nghiệm tình trường kém cỏi, hai lần trước cùng cô đều trong trạng thái đầu óc lơ mơ sáng sau quên sạch, thành ra lần này anh tự nhủ phải thật kiên nhẫn, dùng sự ôn nhu khiến cô nhớ mãi không quên.
Kỷ Vĩnh Đông bắt đầu đem nụ hôn nóng bỏng đặt trên gương mặt Phương Chân Tâm, rồi từ từ tràn xuống cái cổ trắng nõn, đôi tay dựa vào kinh nghiệm trước đó vén chiếc áo ngủ cùng bra lên cao, dùng lực xoa nắn bộ ngực đẫy đà.
Phương Chân Tâm bắt đầu thở dốc, tay nắm chặt ga giường, thân thể theo sự chăm sóc của Kỷ Vĩnh Đông không ngừng vặn vẹo.
Phần dưới căng chướng, Kỷ Vĩnh Đông ngồi dậy gấp gáp cởi bỏ lớp quần áo vướng víu trên người Phương Chân Tâm, cùng với ánh đèn ngủ mở ảo thân thể cô cứ thế từng chút lộ ra trước mắt anh.

Hô hấp mới bình ổn lại vì cảnh vật mĩ miều này, nhóm lên ngọn lửa thiêu đốt.
Ánh nhìn trần trụi đó làm Phương Chân Tâm mất tự nhiên, cô đưa tay che mắt Kỷ Vĩnh Đông đông lại, thỏ thẻ nói: "Anh còn như thế em giận đấy."

Nghe cô nói, khóe miệng Kỷ Vĩnh Đông cong cong, nhân cơ hội bắt lấy  tay cô kéo xuống miệng hôn, cùng lúc một cánh tay khác tách hai chân cô ra, động thân đem vật nóng bỏng đi sâu vào bên trong u cốc.
Đêm dài cứ thế trôi đi, hai cá thể riêng biệt hòa cùng làm một, dong duổi đưa nhau đến tận thiên đường.

Người nào đó từng hứa sẽ thật ôn nhu, giờ khắc này đây sạch sẽ quên sạch, chẳng khác nào mãnh thú điên cuồng giằng xé con mồi, bờ mông cong nhấp nhô từng nhịp lúc chậm rãi, lúc lại như cơn sóng giận dữ xô bờ cát.
Phương Chân Tâm ý loạn tình mê, phát ra những thanh âm mời gọi, móng tay ghim xuống tấm lưng tạo thành một vệt dài trên da thịt Kỷ Vĩnh Đông.
"Chân Tâm...!Chân Tâm." Những giây phút cuối Kỷ Vĩnh Đông dồn hết sức lực phóng thích bản thân.

Sau một tiếng gầm lớn anh thỏa mãn gục mặt trên cổ Phương Chân Tâm, nỉ non gọi tên cô.
Sắc trời dần hửng sáng báo hiệu một ngày mới lại tiếp diễn, trong căn phòng tràn ngập mùi vị ái muội, trên chiếc giường chăn đệm nhăn nhúm, đôi nam nữ vẫn còn cận kề bên nhau say giấc mộng.

Ngoài đường không khí hôm nay rộn ràng hơn hẳn mọi khi, đầu trang báo mới phát hành, đôi nam nữ trong bộ đồ cưới trở thành tâm điểm được nhiều người chú ý.
Con gái ông chủ công ty xuất nhập khẩu Khang An - Phương Minh Ngọc kết hôn cùng con trai cả bí thư thành phố A.


Khác với đứa con ngoài giá thú Phương Chân Tâm, hôn lễ của Phương Minh Ngọc được tổ chức rất  hoành tráng.

Bắt đầu từ ngày hôm qua trong ngoài nhà họ Phương đã rực rỡ sắc hoa.
 Từ Ngọc mặc bộ trang phục truyền thống, trên người đeo bộ trang sức ngọc bích quý phái, đôi mắt ngấn lệ nắm tay con gái.

"Về nhà người ta không được thỏa mái như nhà mình, mẹ thật lòng không muốn gả con đi chút nào."
Phương Minh Ngọc lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ đừng lo, Lâm Tứ Hải đã hứa với con chỉ cần sống ở đó vài tháng, sẽ mua nhà tách ra ở riêng."
Cô ta vốn dĩ không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng giữa đường gặp chuyện không hay, vì mẹ càng vì bản thân mình hơn, cô ta nhắm mắt gật đầu, lấy người mình không có tình cảm.

Nhưng đến hôm nay cô ta đã thông suốt rồi, tình yêu quan trọng đến vậy sao? Tiền tài, địa vị mới là thứ khiến trái tim được an tâm.

Lâm Tứ Hải yêu cô ta, sẵn sàng vì cô ta mà không từ danh tiếng, dựa vào mối quan hệ nhà họ Lâm đưa mẹ cô ta thoát khỏi tội danh giết người.

Một người đàn ông si tình không phải dẫn dễ điều khiển hay sao?
"Phu nhân bên phía nhà trai tới rồi." Vú Lăng đẩy cửa phòng thông báo
 Từ Ngọc gật đầu với Vú Lăng, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên mi con gái, mỉm cười dịu hiền: "Con gái mẹ hôm nay xinh đẹp quá."

"Mẹ cũng vậy." Phương Minh Ngọc nhìn mẹ âm thầm hạ quyết tâm cho dù dùng bất kỳ thủ đoạn gì, cũng phải bảo vệ bằng được những thứ mình đang có.
Hôn lễ Phương Minh Ngọc và Lâm Tứ Hải diễn ra tại khách sạn 5 sao lớn nhất thành phố, hai bên sau khi hoàn tất cả thủ tục di chuyển lên xe đi tới nơi mở tiệc.
Ở bên này người thân như Phương Chân Tâm lại chẳng hay biết gì, cho tới khi xuống dưới nhà ăn sáng, đọc được tờ báo trên bàn mới hay.
Cô trân trân vào tấm hình trên mặt báo, nụ cười giả tạo trên môi Phương Minh Ngọc khiến cô cực kỳ chán ghét, hai mẹ con cô ta thật quá thỏa mái rồi, làm việc ác vẫn có thể ôm gối ngủ ngon, tưởng rằng pháp luật này sẽ mãi đứng về phía bọn họ sao?
"Phương Minh Ngọc hôm nay kết hôn sao?" Phương Chân Tâm giơ tờ báo lên quay qua hỏi Kỷ Vĩnh Đông.
Kỷ Vĩnh Đông đang dùng dao cắt nhỏ miếng bít tết, thấy Phương Chân Tâm hỏi liền dừng động tác, trả lời:
"Đúng vậy, ông nội chuẩn bị tới đó đấy."
Anh nghĩ với tình hình hiện tại, Phương Chân Tâm không nên gặp người nhà họ Phương làm gì, do vậy người phụ nữ kia ngày nào kết hôn tốt nhất cô không cần biết thì hơn.
Thấy cô vẫn giữ chặt tờ báo trên tay, Kỷ Vĩnh Đông nhíu mày hỏi lại: "Em muốn đi?"
Phương Chân Tâm gật đầu: "Ngày chị gái kết hôn sao em có thể vắng mặt."
Còn lâu cô mới để bọn họ được vui vẻ, ít nhiều cũng phải tặng một món quà ý nghĩ chứ.
"Chân Tâm em tới đó càng thêm khổ sở mà thôi." Kỷ Vĩnh Đông lên tiếng khuyên ngăn.
Phương Chân Tâm cố chấp lắc đầu: "Em không thể nào ngồi yên được."
"Được rồi anh đi cùng em, chờ anh vào nói với ông nội môt tiếng, chúng ta lấy danh nghĩa nhà họ Kỷ tham dự." Kỷ Vĩnh Đông biết mình không nói lại Phương Chân Tâm, thở dài nhượng bộ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận