Tống Kỳ Nam cười khổ, mũi y nhạy bén như vậy sao, lúc nãy trở về hắn có không để ý có lẽ là máu của đám ngưởi chính giáo
“Không hỏi ta đã làm gì sao trên người có mùi máu sao”
“Ngươi là giáo chủ ma giáo có đi giết người đi chăng nữa cũng là bình thường”
Tống Kỳ Nam càng ngày càng có hứng thú với Y Ngu, nhìn xem đám nữ nhân cùng nam sủng kia nhìn thấy máu liền sợ, Y Nhu lại bình tĩnh biểu hiện cùng lắm là không thích mùi máu tanh mà thôi
“Đọc được bao nhiêu quyển rồi”
“Ba quyển”
Tống Kỳ Nam bất ngờ, hắn lúc trước mất cả bảy ngày để đọc được ba quyển, Y Nhu thế nhưng ba ngày liền đọc hết hay sao, quả thật tài giỏi mà
“Khi nào đọc xong nếu muốn đọc cứ nói cho Yên Hương kêu nàng ta tìm Lục Thừa mà lấy thêm”
Y Nhu gật đầu
“Còn có việc gì nữa không, nếu không cảm phiền buông ta ra”
Y Nhu không thích mùi máu cho mấy, tanh tưởi, cảm giác không dễ chịu chút nào
“Được rồi đến gặp ngươi một chút, lúc trở về thấy kẹo hồ lô liền mua cho ngươi”
Tống Kỳ Nam đưa đến trước mặt Y Nhu một cây kẹo hồ lô
“Ta không thích đồ ngọt”
Tống Kỳ Nam liền cười đặt kèo hồ lô qua một bên rồi rời đi, hắn cũng không thích mùi máu, trở về tắm rửa rồi đến tìm người giải quyết một chút
Tống Kỳ Nam rời đi, Y Nhu liền để ý đến kẹo hồ lô ở bên cạnh, thật ra không phải y không thích chỉ là vị của nó quá ngọt không hợp khẩu vị mà thôi, trong cung phụ thân hay làm kẹo hồ lô cho y ăn, kẹo hồ lô phụ thân làm rất ngon không như bên ngoài làm quá ngọt
Nhìn thấy kẹo hồ lô y liền nhớ đến phụ thân, y biến mất lâu như vậy phụ thân e rằng sẽ đau lòng lắm, cả y và tỷ tỷ không trở về phụ thân chắc chắn là đang buồn lắm vì từ nhỏ người đã yêu thương hai người bọn họ vô cùng, phụ hoàng nghiêm khắc với họ nhưng phụ thân thì không
Lúc này ở hoàng cung, Y Liên gốt cuộc cũng quyết định tự mình ra ngoài cung tìm kiêm hoàng nhi, Lam Phong đương nhiên sẽ không để Y Liên một mình ra ngoài cung
“Liên nhi, đợi ta sắp xếp triều chính ổn thoả ta cùng người ra ngoài tìm Tiểu Nhu được không”
“Nhưng mà ta lo lắng cho hài tử, đã ba tháng rồi Tiểu Nhu không một tung tích, Tiểu Ngọc cũng không trở về ngươi bảo ta đợi đợi đến khi nào đây”
“Được rồi được rồi, ngươi bình rĩnh một chút, chờ thêm một thời gian nếu Tiểu Ngọc không tìm thấy Tiểu Nhu trở về chúng ta liền xuất cung tìm được chứ”
Y Liên gật đầu, y không muốn làm khó Lam Phong, hắn là hoàng đế không thể đột nhiên không thượng triều được, hơn nữa việc Y Nhu mất tích không thể đồn đại ra bên ngoài được nếu không sẽ làm bá tánh loạn lên như vậy không tốt
Lam Phong ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, hắn không muốn thấy Y Liên buồn, cũng nhớ mong hoàng nhi của mình, ba tháng không một tung tích không biết xảy ra chuyện gì, hắn cũng vô cùng đau đầu
Ngày hôm sau Y Nhu dậy sớm vốn muốn đến hỏi Tống Kỳ Nam mình có thể sử dụng dược liệu được hay không, nhưng khi đến liền thấy hai nam sủng vừa bước ra từ phòng của hắn, Y Nhu cũng không thèm để ý đến, nhưng hai nam sủng ki nhìn thấy y liền khinh bỉ, vì sao đều là phận nam sủng một kẻ có thể sống thoải mái như vậy bọn họ lúc nào cũng dè chừng
“Y công tử sao người đến đây”
Lục Thừa nhìn thấy Y Nhu liền lên tiếng
“Ta muốn đến hỏi hắn ta có thể sử dụng dược liệu ở đây được không”
Thanh Yên Các có một phòng để điều chế đan dược, cũng như các loại thuốc, nhưng phòng này chỉ có Tống Kỳ Nam được phép ra vào người ngoài không được vào, đêm qua Y Nhu có hỏi Yên Hương nên biết được việc này, y tò mò về dược liệu nên muốn thử
“Y công tử người đợi một chút, giáo chủ vừa mới dậy để ta vào thông báo một tiếng”
Y Nhu gật đầu, thật ra y cũng không mấy bất ngờ với việc Tống Kỳ Nam cùng nam sủng làm gì cả, chỉ là trong lòng đột nhiên có chút khó chịu mà thôi
Tống Kỳ Nam nghe Lục Thừa nói Y Nhu đến tìm hắn liền cho người vào, hắn còn định đến nhìn y một cái, không ngờ y đến tìm hắn còn chủ động tìm hắn cơ chứ
Y Nhu bước vào bên trong, đứng cách Tống Kỳ Nam vô cùng xa
“Có việc gì lại đến tìm ta sớm như vậy, hơn nữa ngươi đứng cách xa ta như thế làm gì, ta không ăn ngươi đâu”
Y Nhu thầm mắng, ta không tin được ngươi đâu, ta tin ngươi ta liền không mang họ Lam nữa
“Sao lại không nói đến đây, ở đó xa quá ta nghe không rõ”
Y Nhu nặng nề nhấc chân tiến lại một chút
“Vẫn còn xa”
Y Nhu liếc hắn sau đó cũng gán mà nhích một chút, Tống Kỳ Nam cười nhếch mép, sao cứ như một con thỏ đang sợ sói ăn thịt vậy nhưng y bộ dạng gì cũng không giống một con thỏ giống một con cáo thì đúng hơn
Tống Kỳ Nam thấy y chậm chạp tiến đến liền đứng dậy kéo người ngồi vào lòng mình, Y Nhu bất ngờ bị kéo liền ngã nhào
“Muốn nói với ta chuyện gì”
“Ngươi buông ta ra”
“Không, có việc gì mau nói, ta còn có việc”
Y Nhu vùng vẫy sau đó càng bị ôm chặt đành bất lực thở dài
“Ta muốn đến chỗ kia xem dược liệu, có thể không”
Tống Kỳ Nam cười không nghĩ Y Nhu như vậy mà có hứng thú với dược liệu, nhưng nơi đó ngoài dược liệu quý giá cũng có những thứ là độc dược nếu không cẩn thận đụng vào e rằng nguy hiểm tánh mạng
“Nơi đó chứa nhiều loại thảo dược cũng như dược liệu, đan dược, không phải loại nào cũng có công dụng chữa trị có loại là độc dược, một mình ngươi ở đó ta không an tâm, nếu muốn ta dẫn ngươi đến xem qua, khi nào đọc hết tất cả y thư ta sẽ cho ngươi đến đó”
Y Nhu gật gật đầu, thật ra y chỉ muốn nhìn qua mà thôi vẫn chưa có ý định động tay động chân vào vì y cũng vẫn chưa đọc hết y thư nếu như có gì bất trắc thì làm sao hơn nữa nghe nói ma giáo đan dược vô số nếu như không cẩn thận có thể ăn nhằm độc dược phải làm sao đây
Tống Kỳ Nam thấy biểu tình chờ mong của Y Nhu liền vui vẻ, đây là lần đầu tiên Y Nhu đối với hắn hỏi qua ý kiến cũng như chịu nghe hắn mà hắn không phải ép buộc y
“Vết thương trên lưng ngươi khỏi chưa”
Y Nhu hỏi, Tống Kỳ Nam có chút bất ngờ sau đó liền bật cười
“Đã khỏi rồi, nếu không tin bây giờ cho ngươi xem”
Y Nhu lắc lắc đầu
“Không cần, ta ra ngoài ngươi thay y phục đi”
“Ngươi giúp ta bận y phục”
Y Nhu nhíu mày, tên này mới lúc nãy còn bình thường bây giờ lại gây sự
“Ta cho ngươi đến đó xem thảo dược ngươi cũng nên hồi đáp ta chứ”
Y Nhu liếc hắn một cái sau đó cũng giúp hắn bận y phục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...