Đêm đó hai người về muộn, khi vào nhà người giúp việc đã nói Từ Du Chính đã trở về, Tưởng Mẫn Thanh chỉ nhẹ nhàng nhắn tin cho Từ Du Chính nói cô cùng Chu Giai Kỳ đến chỗ ba cô bé bán bánh bao, tránh anh to lớn tiếng với con cừu nhỏ kia.
Sau đó liền không quan tâm quá nhiều mà ngon lành trải qua giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cả biệt thự ồn ào lớn tiếng.
Vương Thanh Tần từ đi vào liền một mạch bước đến phòng ngủ chính, kéo Chu Giai Kỳ ném mạnh xuống nền đất.
Từ Du Chính nhìn thấy vậy liền khẽ nheo mắt.
Người phụ nữ của anh đang được anh ôm ấp nâng niu trên tay, nhưng chính bản thân anh khi nhìn thấy người ném cô ấy xuống đất cũng không thể lớn tiếng.
Anh nhẹ nhàng đứng dậy tiến đến tủ quần áo mặc vào chiếc áo phông, sau đó nói Chu Giai Kỳ đi thay quần áo mới.
Đêm qua anh lười thay đồ cho cô liền lấy tạm một chiếc áo phong thật rộng mặc cho cô để nhanh chóng đi ngủ.
Vương Thanh Tầm vừa chửi mắng về phía cô gái nhỏ vẫn không tiếc thời gian nhìn sang phía ngoài cửa, liền nhìn thấy Tưởng Mẫn Thanh đứng nơi đó.
Bà bực dọc nói tôi đợi hai người ở dưới phòng khách, rồi sau đó đon đả đến phía Tưởng Mẫn Thanh cầm lấy tay cô nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Thanh con đừng lo lắng, bác sẽ thay con dạy dỗ thằng nhóc đó một trận, con cũng đừng bận tâm đến loại đàn bà đó, cô ta không có cửa bước vào nhà họ Từ đâu, con dâu nhà họ Từ nhận đính sẵn chỉ có thể là con mà thôi.
- Bác gái, con không lo lắng.
- Được được được, chúng ta xuống nhà uống nước, bồi chuyện.
Hai người đi khuất cũng là lúc Chu Giai Kỳ không còn tự lực nữa, cả cơ thể cô ngồi tựa xuống đất, cô vô lực nhìn lên khuôn mặt của Từ Du Chính, người phụ nữ đó, những lời nói của người đó nói với cô, không khác gì những lời cô từng nghe mẹ cô nói hết.
Nhưng cô biết trả lời sao được nữa, sự tủi nhục này ai nói được với cô, khi đó, anh cũng không một lời giải thích, không phải việc cô đang ở đây là điều mà anh mới là người nên nói ra sao.
Nhưng cũng không hẳn là thế, cô lại chẳng có thể trách ai ngoài mình.
Cô là tự mình leo lên giường của anh.
Bước đến sảnh lớn, Vương Thanh Tần ngồi nghiêm chỉnh trước sô pha nhìn cô, bà ấy cả người đều toát lên khí chất của phu nhân nhà giàu.
Từ Du Chính đi đến liền nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sô phê bên cạnh, chỉ còn mình cô bơ vơ không biết lên làm gì thì hơn.
Tưởng Mẫn Thanh nhìn thấy cô thoáng chút lúng túng liền kéo cô lại ngồi cạnh mình, đối diện với Từ Du Chính, nhưng chính thái độ của anh khiến cô hoang mang.
Hơn ba tháng, cô ở bên anh hơn ba tháng, nhưng dường như chỉ có cô là mong ngóng được một phút một dây anh che chở cho mình, nhưng đến giờ phút này cô cũng chỉ có thể nhận định được rằng, thì ra là tự cô đa tình mà thôi.
- Từ Du Chính, con nói cho mẹ nghe, cô ta là ai.
- Cô ấy là người của con, mẹ không cần quản.
- Con nói vậy cũng nghe được à, Mẫn Thanh về đây để kết hôn với con, con bé còn đang ở chung nhà với con, vậy mà con công khai ôm ấp người phụ nữ khác, con chấp nhận được sao? Huống hồ con nhìn lại xem, cô ta liệu có bao nhiêu tuổi, vậy mà đã học thói xấu dụ dỗ đàn ông, loại phụ nữ như vậy con cũng giữ lại được à.
- Bác gái đừng nói như vậy? - Tưởng Mẫn Thanh lên tiếng khuyên ngăn.
- Mẫn Thanh, con đừng để vẻ mặt hồ ly của nó đánh lừa, giờ cô ta thấy con không danh không phận liền đối sử với con như thế, sau này con còn sống được ở căn nhà này không, bác gái cũng là nghĩ cho con thôi.
Ánh mắt Chu Giai Kỳ vẫn như vậy, hướng về phía Từ Du Chính, cho rằng anh là người không thích nói nhiều, nhưng bản thân anh cũng không muốn lên tiếng về vấn đề này sao.
- Cô nói đi, cô cần bao nhiêu tiền.
- Sáu tỷ.
- Cô biết ra giá ghê đấy, loại phụ nữ như cô cũng đáng giá sáu tỷ sao? Cô nghĩ cô lừa được tôi sao?
- Cô ấy không lừa mẹ đâu, cô ấy, và cả đứa bé trong bụng cô ấy nữa, không đáng giá mấy thì phải.
- Từ Du Chính, con mới nói cái gì, con lăng nhăng bừa bãi đã đành, con hiện tại lại còn để lại sản phẩm nữa sao?
Nhưng người ngây ra lúc này lại là Chu Giai Kỳ, không phải chứ, cô vẫn là uống thứ thuốc đó thường xuyên, cô sợ mình mang cảnh vác bụng lớn khi còn là học sinh đi học liền không bao giờ dám quên, vậy mà người đàn ông kia nghiễm nhiên nói ra câu nói đó và không hề nghĩ gì đến cô.
Anh tuyên bố như vậy là có ý gì chứ.
- Được, vậy tôi cho cô sáu tỷ, cô sinh đứa bé đó ra sau đó liền dời khỏi đây ngay lập tức.
Người giàu có thật là tốt, sáu tỷ đối với cô mà nói là con số khổng lồ, nhưng hai mẹ con nhà họ nói ra sáu tỷ như là một chút tiền tiêu vặt.
Tờ chi phiếu nhanh chóng được đưa đến trước mặt cô.
Cô nhìn về phía Từ Du Chính nhận tờ chi phiếu đó sau đó liền đứng dậy dời đi không hề nói thêm một lời nào hết.
Khi mẹ của anh dời đi Từ Du Chính trở về phòng ngủ tìm Chu Giai Kỳ, hóa ra cô ấy cũng rất biết lợi dụng, biết cách có thể kiếm tiền nhanh chóng để có thể dời khỏi anh.
Từ Du Chính nhìn cô gái đang ngồi lặng lẽ nơi căn phòng, cô ấy biết anh vào liền đến gần anh nhìn anh thật lâu.
Từ Du Chính cũng không nói gì với cô chỉ lặng lặng đến ngồi trên chiếc ghế cạnh lò sưởi.
- Từ tiên sinh, em trả hết sáu tỷ tiền nợ cho anh được rồi, anh có nhận không?
* * *
- Anh biết những ngày qua em cảm thấy bản thân mình hèn mọn như thế nào không, em đã nghĩ, nếu khi đó em chấp nhận chịu sự nhục nhã đó, để cho mẹ em tùy ý đến chửi mắng em hàng ngày, đi học nhẫn nhịn chịu sự chỉ chỏ của đám bạn học, vậy đến giờ phút này cuộc sống của em sẽ ra sao? Nhưng dường như vẫn không đúng, bởi vì không có mẹ em cũng sẽ có người khác, cũng giống như mẹ anh khi nãy, nhưng nghĩ kĩ lại, em cũng thấy mình thật không ra gì.
Em đã từng lấy lòng anh chỉ để nhanh chóng nhận được thêm một số không trên tờ chi phiếu.
Nhưng cuối cùng em lại tự thấy bản thân mình rẻ mạt.
- Chu Giai Kỳ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...