Trình Lan lục tìm ví của nguyên thân trong hộc bàn nhưng không thấy, có lẽ ví nằm trong balo để ở trường mất rồi.
Trình Lan lục mãi trong ký ức nguyên thân mới nhớ ra cô có chút tiền tiết kiệm kẹp trong cuốn sổ. Trình Lan đi tới tủ đồ, lục lọi một hồi thì tìm được cuốn sổ bìa màu xanh bơ, mở ra ở bên trong có khoảng ba trăm tệ.
Trình Lan cầm tiền, khoác áo khoác xuống nhà, đi ra ngoài ngõ.
Bên kia đường là một trường trung học phổ thông hạng hai, xung quanh có rất nhiều quán ăn vặt. Trình Lan đi qua, tìm một tiệm theo tổ tiên mách bảo, gọi một hộp lẩu tự sôi size L.
Chờ khoảng năm phút là xong, Trình Lan cầm lấy hộp lẩu, trả cho người bàn hàng mười hai tệ rồi kiếm một cái ghế đá gần đó, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Nước lẩu cay cay tê tê, mùi thơm đặc trưng, Trình Lan cắn nửa viên đậu hũ phô mai, vừa thổi vừa nhai. Hương vị cay nóng tràn ngập khoang miệng, hương lẩu loanh quanh trong không khí. Tối mùa đông ăn một bát như vậy là quá tuyệt. Trình Lan ăn nhanh, một lúc sau đã hết một bát. Cô liếm môi, gọi thêm bát nữa.
Lúc Trình Lan bưng ra ghế đá, đã có một cậu bé ngồi ở đó.
Nó nhìn bát lẩu tự sôi trong tay Trình Lan, có vẻ rất muốn ăn một miếng.
Bát lẩu bốc khói nghi ngút trong thời tiết mười mấy độ. Trình Lan mặc kệ ánh mắt của nhóc, ngồi xuống bên cạnh, há miệng định ăn.
Đột nhiên..
"Hà Trình Lan?"
Một âm thanh thích thú vang lên.
Trình Lan khựng lại một chốc, rồi điềm nhiên như không ăn một viên chả cá. Mặt cũng không thèm ngẩng lên.
Một đôi giày thể thao bản giới hạn xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Tôi gọi mà cậu không nghe thấy à? Cố tình lảng tránh?" Giọng điệu đã bớt đi sự thích thú, thay vào đó là khó chịu.
Trình Lan biết cốc lẩu này không ăn được nữa rồi. Xiên một viên chả nữa bỏ vào miệng, sau đó đưa cho thằng nhóc ngồi bên cạnh nãy giờ nhìn cô với vẻ thèm thuồng.
Nhóc con đần mặt ra, không nhận.
Trình Lan đặt cốc lẩu xuống cạnh nó, nói: "Cho em, bưng ra chỗ khác ăn đi". Nhóc con bưng cốc lẩu lên, đi ra cách đó chừng hai mét.
Trình Lan ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Thiếu gia hào môn Lâm Dật.
Từ vẻ mặt không cảm xúc của Trình Lan, Lâm Dật đọc ra được một dấu "?".
Ý là đang hỏi hắn cái gì đấy à? Lâm Dật cảm thấy Trình Lan khác ngày thường, nhưng ngẫm lại, vẫn là gương mặt khiến hắn xao xuyến đó, vẫn là ánh mắt hờ hững đó, dáng vẻ hướng nội kiệm lời đó. Hừ!
Lâm Dật khoanh tay: "Tại sao chiều nay cậu không đến lớp?"
"Bận."
"Bận? Cậu bận cái gì được?"
"Ngủ."
Lâm Dật nói với giọng không thể tin: "Ngủ? Cậu đùa tôi à? Chẳng lẽ nói bừa?"
Hắn biết Hà Trình Lan rất chăm học, cho dù ở lớp không được thoải mái, vẫn cố gắng đến trường khi có thể, nghe giảng bài cũng rất chăm chú, ghi chép cẩn thận từng li từng tí. Thế mà cô lại nói nghỉ buổi chiều để ngủ? Bị xô nước của Kiều Tú Tú dội hỏng đầu rồi sao?
Lâm Dật nghĩ gì nói đấy: "Không lẽ cậu bị xô nước của Kiều tiểu thư dội cho úng não rồi à? Chiều nay học kiến thức chuyên đề quan trọng mà cậu dám bỏ? Không định thi vào trường cấp ba hạng nhất của tỉnh nữa hay sao?"
Trình Lan chẳng thèm để ý đến hắn, đứng dậy toan đi về.
Lâm Dật hơi bực rồi. Nãy giờ hắn nói một đống, mà Trình Lan chỉ đáp lại mỗi hai chữ. Bình thường Hà Trình Lan cũng kiệm lời với hắn, nhưng gặng hỏi thì vẫn sẽ trả lời đầy đủ, nào có cắt xén câu từ như kia?
Lâm Dật túm lấy cổ tay Trình Lan: "Này! Tôi nói cậu có nghe không! Mẹ kiếp!"
Trình Lan bị hắn nắm cổ tay, mệt mỏi quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Thì sao?"
Lâm Dật: "Cái gì thì sao?"
"Nghỉ học."
Lâm Dật: "?"
Ngẫm một lúc hắn mới hiểu Trình Lan muốn nói gì, hắn càng bực, siết cổ tay Trình Lan: "Thì sao cái mẹ gì? Cậu bị làm sao đấy? Bị Kiều Tú Tú bắt nạt thì có thể tìm tôi cơ mà, đã nói tôi sẽ là chỗ dựa cho cậu! Cậu còn dám làm bậy thì đừng trách tôi không khách khí!"
Trình Lan hất tay hắn ra, nói: "Cậu thì không bắt nạt tôi?"
Lâm Dật sững người, Trình Lan nhân lúc này bỏ đi.
Lâm Dật giật mình đuổi theo, túm cổ áo cô: "Cậu đứng lại đó! Nói cái gì, tôi bắt nạt cậu? Tôi bắt nạt cậu khi nào? Đừng có ỷ tôi thích cậu rồi muốn nói gì thì nói! Đúng là tôi không giúp cậu, nhưng chỉ cần cậu mở miệng nhờ thì có lên núi đao biển lửa tôi cũng làm!"
Trình Lan cau mày, phiền chết rồi cái tên này.
Trong suy nghĩ của Lâm Dật, hắn không đánh tức là không bắt nạt. Bị hắn đánh mới được tính là bị hắn bắt nạt.
Tuy nhiên, nguyên nhân Hà Trình Lan bị bắt nạt không phải từ hắn mà ra à? Hơn nữa những lần Hà Trình Lan bị bạo lực Lâm Dật đều biết, ban đầu có người biết hắn thích Hà Trình Lan, còn cố ý thông báo cho hắn, nhưng Lâm Dật tỉnh bơ như không, nói: "Cứ để cậu ấy bị vậy đi, rồi cậu ấy sẽ biết chỗ dựa duy nhất cậu ấy có thể tựa vào chính là tôi."
Một truyền mười, tình hình bị bạo lực của Hà Trình Lan không chỉ giảm mà còn tăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...