Sáng hôm sau, Jake đẩy cửa vào văn phòng của Marl Donalson và đặt túi giấy đựng thức ăn sáng lên bàn làm việc của cậu bé Vàng. Vì đang nói chuyện điện thoại, Mark khoát tay ra hiệu mời anh ngồi.
“Vâng, thưa ngài,” cộng sự của Jake nói với người ở đầu dây bên kia. “Tôi hiểu rồi ạ. Tôi đảm bảo lực lượng Phòng chống Bạo lực vùng Gulf Coast sẽ minh chứng cho những lời tôi vừa nói. Vâng, vâng. Cảm ơn ngài.” Anh gác máy.
“Lại chuyện tên Tanks à?” Jake hỏi.
“Không. Là vụ Billy Moore kìa.” Donaldson cầm túi lên và nói đùa. Mua “Đừng nói với tớ đây là chương trình khuyến mãi mua một tặng một nhé.”
“Không, tớ mua cho cậu đấy.” Jake nhìn điện thoại trên bàn Mark. “Mà này, chuyện gì về Billy thế?”
“À, tớ gọi điện đến mấy nơi ấy mà.” Donalson giở gói giấy thiếc lấy bánh mì kẹp xúc xích phô mai ra xem. “Cậu biết không, điều tớ nhớ nhất về cuộc sống xa hoa là việc được người ta phục vụ đồ ăn cho mình. Thức ăn do mình tự nấu – hoặc thậm chí là tự đi mua về - chẳng bảo giờ ngon bằng cả.”
Jake rướn người tới, đầu óc vẫn băn khoăn vế Billy. “Cậu gọi cho ai mới được chứ?”
“Cho Tổng thống.” Mark cắn ngập răng vào miếng bánh. “Ôi, bánh này ngon quá.”
“Tổng tư lệnh Lực lượng phòng chống bạo lực ấy à?” Jake cầm túi điểm tâm của mình lên.
Mark đưa tay với miếng giấy ăn. “Không. Tổng thống Hoa Kỳ.”
Jake bật cười còn Mark vẫn tỉnh bơ. “Cậu đùa tớ chứ gì, Donaldson?”
“Không.” Mark nuốt xuống. “Thi thoảng sử dụng vài mối quan hệ của Cậu bé Vàng cũng tốt ấy chứ.” Thấy vụn bánh rơi xuống bàn, Mark gầm gừ. “Lần sau cậu phải bỏ bánh vào đĩa đàng hoàng nhé.” Nói đùa xong, cậu ta toét miệng cười.
Jake vẫn còn sửng sốt nên không để ý câu nói đùa của Mark. “Cái gì?”
“Lúc trước, Billy cứu mạng viên quản giáo. Hôm qua cậu ấy lại cứu mạng tớ nữa. Tớ, là con trai của người tình cờ lại là một thành viên trong nhóm bạn thân nhất của tổng thống. Thêm vào chi tiết là Billy tự ra đầu thú và chỉ vượt ngục khi tên Tanks đe dọa giết hại người thân của cậu ấy. Với lại thêm chuyện tham nhũng trong nhà tù mà cậu ấy biết nữa, cậu ấy đã không thể tin tưởng được ai trong nhà tù mà nhờ vả giúp đỡ. Tớ đang cố tìm cách thuyết phục họ tha bổng cho Billy. Chắc là tổng thống sẽ gọi một cuộc cho thống đốc bang ấy mà.”
Jake tựa hẳn người vào lưng ghế. “Cậu thực sự cho rằng …? Billy có bao nhiêu cơ hội được ra tù thế?”
Mark nhún vai. “Chẳng biết. Nhưng sếp lớn ấy quý bố tớ lắm.”
Jake mừng thay cho Macy. “Trời đất, cậu mà thành công thì tớ hứa sẽ không bao giờ gọi cậu là Cậu bé Vàng nữa.”
“Cậu ra văn bản đàng hoàng nhé?” Mark bật cười, lấy chai nước trong hộc bàn, nhấp một ngụm, ngồi nghiêm mặt hỏi. “Chuyện giữa cậu và Macy đến đâu rồi thế?”
“Vẫn thế. Nhưng tớ đã biết mình phải làm gì rồi. Có điều tớ chưa biết cách thực hiện mà thôi.”
“Thực hiện cái gì cơ?”
Jake định nói lảng sang chuyện khác, nhưng rồi khỉ quá, anh biết định nhờ bạn góp ý thì có sao đâu nào. “Làm thế nào để chứng tỏ cho một người phụ nữ thấy rằng cô ấy quan trọng hơn niềm kiêu hãnh của cậu?”
Mark cắn thêm một miếng bánh và có vẻ như đang cân nhắc câu trả lời. “Làm mọi chuyện ngớ ngẩn nhất để chứng minh cậu thật lòng yêu cô ấy.”
“Được thôi,” Jake gật gù. “Nhưng tớ làm sao làm chuyện ngớ ngẩn về mình cơ nhỉ?”
Mắt Mark sáng rỡ. “Thuê trực thăng đeo tấm băng rôn có dòng chữ ‘Jake Baldwin già đầu mà còn ngu không thể tả. Tái bút: Anh yêu em’, rồi cho bay khắp trời Houston.”
Jake nhíu mày, “Thế lỡ trực thăng bay qua, Macy đang ở trong nhà thì làm thế nào?”
“Cậu cứ cho bay tiếp chừng nào cô ấy nhìn thấy thì thôi.”
“Cậu có biết làm như thế rất tốn kém không hả?”
“Cậu có bảo là ý tưởng phải không mắc tiền đâu nào.” Mark ăn thêm miếng nữa. “Hượm đã!” Cậu chàng toe toét chính xác cậu phải làm gì rồi.”
**********
Macy bước vào tiệm Papa’s Pizza. Hôm ấy là chiều thứ Sáu, nhiều nhân viên của tiệm đứng ngoài cửa ngước nhìn lên. Macy mặc họ, bước thẳng đến nhấn nút trên bảng chấm công và bỏ túi xách ra sau cửa hàng.
Hôm nay là ngày vui của cô. Nhờ vào việc mọi hãng thông tấn đều tập trung đưa tin vụ Billy nên một trong những luật sư hàng đầu của Houston, Macy đã từng gặp người này trong một đợt thực tập ngắn hạn, đã đứng ra nhận bào chữa cho em cô. Luật sư lấy lời khai của hai anh em liên quan đến vụ trốn lột cửa hàng thực phẩm với Billy, cả hai đều thừa nhận là Billy đã không biết kế hoạch của bọn chúng. Viên luật sư lập tức kháng án, rồi sau hàng loạt cuộc lập hồ sơ cùng vài cuộc gọi từ Nhà Trắng, rốt cuộc Billy được quản thúc tại gia cho tới khi những giấy tờ pháp lý về trường hợp của cậu được hoàn tất. Như thế, rất có khả năng em trai cô không phải quay về trại tạm giam nữa! Cho đến bây giờ, Macy vẫn bàng hoàng và chưa dám tin đó là sự thật.
Dù có nhiều niềm vui nhưng Macy không khỏi u uất buồn bã. Tất nhiên cô biết nguyên nhân cho nỗi buồn của mình. Cô nhớ Jake. Nhưng có nhiều thứ tốt hơn là phải bỏ qua.
Cô đến bên quầy và đếm tiền hàng.
Sandy ngoắc cô sang. “Cậu thấy cái này chưa?”
“Thấy gì?”
“Thấy cái kìa kìa.” Sandy chỉ tay lên trời.
Macy nhìn ra ngoài cửa và nhìn lên. “Tớ chẳng thấy gì cả.”
“Trên bảng quảng cáo to tướng kia kìa.”
Nàng nhìn lên đọc dòng chữ khổng lồ:
CÔ GÁI PIZZA, XIN EM HÃY…
Xin em hãy làm gì mới được chứ? Lời nhắn trên bảng ấy cố tình bỏ lửng.
“Tớ tự hỏi không biết ý nghĩa của dòng chữ ấy là gì.“ Sandy băn khoăn.
“Tớ… chẳng biết đâu.” Macy trở vào trong tiệm, bụng bảo dạ có khi dòng chữ ấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Đó chỉ là mánh tiếp thị của công ty quảng cáo thôi. Chỉ vì Jake hay gọi cô là Cô gái Pizza không có nghĩa là .. Jake sẽ không bao giờ làm một việc kỳ dị như vậy. Thật không giống tính cách của anh chút nào.
Macy cứ mãi tự nhắc mình câu ấy không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng tại sao, mỗi khi ra ngoài giao bánh, cô lại nhìn lên tấm bảng to đùng ấy? Và tại sao cái người nào đó đã trả tiền sơn tấm biển ấy lại chọn đặt nó ở đây, ngay bên cạnh tiệm Papa’s Pizza? Macy đã nghĩ đến chuyện gọi điện cho Jake để hỏi cho ra lẽ, nhưng chỉ cần nghe tiếng anh nói thôi cũng đủ làm cô tan nát con tim rồi.
Đêm ấy trên giường ngủ, Macy trằn trọc suốt mấy tiếng đồng hồ, rồi quyết định không nghĩ đến tấm bảng ấy nữa. Không thể nào là do Jake được.
Thứ Bảy, khoảng giữa trưa, vừa đỗ xe tại tiệm bánh Macy đã thấy chiếc xe tải của đài truyền hình đậu bên ngoài. Một tay quay phim đang đứng trước cửa tiệm và ngả người ra sau ghi hình tấm bảng quảng cáo nọ. Cô phóng viên đứng cạnh anh ta nhìn thấy Macy bèn chạy ngay đến. Macy đã làm một việc logic nhất. Cô bỏ chạy.
“Cô ơi?” Cô phóng viên đi giày cao mười phân lênh khênh chạy theo cô vào trong tiệm. “Xin cô trả lời vài câu cho bản tin được không ạ?”
Macy quay lại. “Về gì chứ?” Rất có thể họ hỏi về Billy cũng nên.
“Về tấm bảng quảng cáo. Cả thành phố đang xôn xao vì nó đấy ạ.”
“Tại sao chứ?” Macy vờ như không biết gì.
“Các đài truyền thanh của thành phố Houston đều nhận được vô số cuộc gọi hỏi về chúng đấy.”
“Thế ra tấm bảng này không chỉ có một à?” Macy nín thở.
“Không. Có đến bốn bảng. Nhưng chỉ có mỗi tấm này gần tiệm bánh pizza mà thôi.”
Bốn tấm cơ à? Nếu vậy không phải Jake làm rồi. Chắc chắn công ty quảng cáo vừa tung ra chiêu mới thôi. Tuần tới, mấy tấm bảng ấy sẽ thêm vào tên một tiệm bánh hoặc một sản phẩm pizza đông lạnh thôi mà. Macy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng có chút xíu thất vọng khuấy đảo trong cô.
Không, cô không thất vọng. Macy không mong Jake thực hiện một việc gì đó lớn lao để mong cô quay lại với anh. Nói thật, là cô không hề mong như thế. Trái tim cô thổn thức. Bố khỉ cái thứ xao xuyến bâng khuâng ấy!
Đến chủ nhật, Macy bật tivi và dò đài địa phương để xem tin thời tiết. Thấy cô phóng viên gặp trong tiệm Papa’s Pizza hôm trước, mắt Macy lập tức dán vào màn hình. Thôi được, có lẽ là không phải cô muốn nghe thông tin về thời tiết đâu.
“Tối qua, thông điệp trên những tấm bảng về cô gái Piza đã thay đổi.”
Macy ngồi phịch xuống ghế sofa và ôm chiếc gối vào ngực.
Ống kính rời cô phóng viên và chuyển đến dòng chữ trên bảng.
XIN EM HÃY THA THỨ CHO ANH, CÔ GÁI PIZZA ƠI
Một lần nữa, câu viết đó lại bị bỏ lửng.
Macy vụt đưa tay bưng miệng và tự hỏi. Là Jake ư?
Cô phóng viên liến thoắng. “Có vẻ như chúng ta đang có một chuyện tình thú vị đây, thưa quý vị. Vậy, ai đã viết những dòng chữ này… Cô gái Pizza bí ẩn thực ra là ai? Ai là chàng trai đang cầu xin nàng tha thứ? Có thể vị trí của bốn tấm bảng quảng cáo sẽ gợi ý cho chúng ta câu trả lời đấy các bạn ạ.”
Cô phóng viên lần lượt đọc cái địa chỉ. Macy nín thở lắng nghe. Một tấm gần nhà Ngoại. Một tấm gần trường học của cô và một tấm nằm ngay góc vườn rau của nhà thờ.
Macy bắt đầu thấy trong lòng nôn nao. Cô vào nhà tắm lấy hộp khăn giấy, ôm mào Elvis ra sofa, và cho phép mình dùng hai miếng khăn giấy.
**********
Vào Ngày thứ Tư của tuần kế tiếp, Macy đến thăm bà ngoại. Mọi thành viên trong gia đình đều quây quần trong phòng khách, dán mắt vào tivi để xem bản tin trưa. Macy đăm đăm nhìn dòng chữ trên áo bà ngoại. LET’S MAKE THIS EASY. JUST TELL ME I’M RIGHT.
“Cháu nghĩ mấy tấm bảng đó dành cho ai ấy nhỉ?” Ngoại hỏi cô.
Macy trừng mắt bảo bà im lặng. Cô biết bà đã đoán ra rồi – Ngoại chẳng bao giờ bỏ sót điều gì cả - nhưng mẹ cô và Billy lại là chuyện khác.
“Con nghĩ nhà mình đều biết là dành cho ai rồi mà.” Bà Faye lên tiếng.
Thôi, Macy sẽ phải cân nhắc lại mức độ nhạy bén của mẹ cô thôi. Chắc là chỉ số thông minh của mẹ đã gia tăng kể từ khi bà thôi khóc lóc cả ngày rồi.
“Vấn đề quan trọng ở đây là,” Billy thêm vào, “động thái của Cô gái Pizza sắp tới sẽ ra sao đây?”
Macy quày quả đén bên tivi và nhấn nút tắt. “Mọi người không còn chuyện gì khác để nói hay sao thế?”
“Chị sao vậy?” Billy ngồi thẳng lên mà không hề nhăn nhó. Sức khỏe của nó hồi phục từng ngày. Giờ đã khỏe đến mức câu bình phẩm của nó về việc cô từ chối gặp Jake đã qua rồi giai đoạn làm co chỉ hơi khó chịu mà chuyển sang sắp làm cô nổi đóa.
Với tay lấy ly trà trên bàn, Billy chăm chú nhìn cô. “Anh ấy đã làm gì khiến chị giận dữ thế?”
Không kiềm chế được, Macy buột miệng. “Thế Ellie đã làm gì em khiến em đối xử tệ với nó như vậy?” Khi Ellie vào viện thăm em cô, Billy nhất định không chịu giáp mặt cô gái.
Billy nhíu mày. “Nói vậy là xấu đấy bà chị.”
“Ừ đấy, nhưng có vậy em mới hiểu ra vấn đề.”
“Con đã đọc bảng quảng cáo gần nhà ta chưa, Mace?” mẹ cô hỏi. Và rồi, hoàn toàn chẳng để ý gì đến sự căng thẳng trong nhà, bà ngồi xuống bên cậu con trai. Billy đang đeo một chiếc lắc bạc trên cổ tay, chiếc lắc có thể mang về những kỷ niệm tươi đẹp cho chương trình nói chuyện cùng Martha Stewart.
“Không, con chẳng buồn nhìn,” cô phải thu hết nghị lực để không nhìn lên ấy, và cô đã thành công giữ cho mắt mình nhìn xuống. Cô sẽ không đầu hàng Jake. Sao được? Làm thế có quá nhiều rủi ro mất mát.
Cửa trước nhà Ngoại bật mở, và ông Klein nhanh nhẹn đi vào. “Chú đã nhìn thấy dòng chữ ấy rồi, là, ‘Anh cần em trong đời’”. Ông chăm chú nhìn Macy. “Chàng trai ấy yêu cháu quá sâu đậm rồi đấy. Nghe như cậu ta đang rất đau khổ. Nam giới phải can đảm lắm lắm mới dám thú nhận tình yêu và lỗi lầm trước toàn thiên hạ như vậy đấy.”
Bà Faye đến bên ôm hôn người vừa đến. Tình cảm của họ quả là tiến nhanh như vũ bão vậy. Ngoại còn tự hào mách với Macy là đêm hôm kia, mẹ cô không về nhà. NHư thế chẳng có nghĩa gì cả. Ngoại đang tự hào vì con gái mình còn làm tình, nhưng lại dọa sẽ đuổi Faye ra khỏi nhà nếu bà không chịu tháo khoen trên rốn ư? Vận hành bất thường không còn là từ có thể được dùng để miêu tả gia đình này nữa rồi.
“Lâu nay cháu cũng cố bảo chị ấy là anh Jake rất yêu chị ấy đấy thôi.” Billy góp lời.
Macy quay lưng đi ra cửa vừa nói. “Cháu chợt nhớ ra hôm nay cháu phải đi ngắm móng chân.”
“Ngồi xuống,” Ngoại ra lệnh. “Cháu không đi đâu cả. Mọi người bỏ cái đề tài ấy đi. Macy sẽ làm điều đúng đắn thôi.. Macy thông minh lắm.”
Bà quay sang lườm bà Faye. “Macy không bao giờ đục lỗ trên người nó ở những chỗ không nên đục.”
Macy nhìn bà ngoại, bỏ qua cái chuyện “đục lỗ” mà nêu thẳng vấn đề mình đang quan tâm. “Bà nói thế là sao ạ, sao lại sẽ chứ? Cháu đang làm điều đúng đắn cơ mà.”
“Ta chẳng có ý gì sất. Giờ thì xuống bếp góp một tay đi.” Ngoại nắm lấy đuôi tóc của cô mà kéo.
Macy đành theo bà xuống bếp. Mà cô còn sự lựa chọn nào đâu cơ chứ khi đã bị bà ngoại nắm tóc lôi đi. Xuống đến nơi, cô hờn giận thở hắt ra và hất tóc khỏi tay bà. “Bà khi nào cũng nói con sẽ làm điều đúng đắn những khi bà nghĩ con đang làm chuyện sai lầm. Nhưng lần này thì đâu có sai.”
“Chắc không?” bà với lấy lọ muối tiêu.
“Chắc chứ ạ.” Đúng không nhỉ?
Ngoại quay lại hỏi cô. “Jake nó đã làm gì mà nên nông nỗi này?”
Macy ngồi xuống ghế tựa trước bàn ăn. “Cháu không muốn đả động đến chuyện ấy nữa đâu.” Cô chưa kể cho bà hay bất cứ ai nghe chuyện đã xảy ra trong buổi tiệc. Nhắc đến thì quá đau lòng.
“Bà nghĩ cái ý tưởng dùng bảng quảng cáo kia thật lãng mạn ấy chứ.” Ngoại thêm muối vào bốn thố nhỏ đang sôi trên mặt bếp. Một trong bốn thố ấy là đồ ăn chay. Trên đời chỉ có mình bà ngoại tôn trọng sở thích ăn uống của cô.
Và cả Jake nữa chứ. Anh chàng dân chơi kín miệng, ương ngạnh và thích ăn thịt ấy chấp nhận mọi bản tính vốn có của Macy. Thậm chí anh còn chất đầy tủ lạnh bằng bánh burger chay và tủ trữ thức ăn đầy sô cô la, rồi lại còn gom thực đơn giao hàng tận nhà của tất cả các nhà hàng chay trong thành phố. Macy nhớ anh quá. Cô nhớ anh nhiều đến nỗi ngay cả móng chân cô cũng nhức nhối.
Trước khi kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra thì cô đã bật khóc, thấy vậy Ngoại đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cô. “Càng lúc cháu càng giống mẹ, Macy ạ. Tất nhiên là trước lúc mẹ cháu khôn ra cơ. Mất đến cả mười bốn năm đấy. Bà hi vọng là cháu không phải đau khổ lâu thế. Nhưng mà này, dù đau khổ đến mấy cũng liệu chớ đeo khoen lung tung đấy nhé.”
*****
Chín giờ tối ngày thứ Năm, Macy mang ly sô cô la nóng ra sofa và bật ti vi lên. Cả ngày hôm nay, cô nhất quyết không chạy xe đến gần bảng quảng cáo nào, nhưng cô không thể bỏ qua bản tin thời sự. Dầu gì thì cũng liên quan đến cô mà.
Hay ít nhất thì cô cũng chắc chắn đến chín chín phần trăm. Cũng như cô tin đến chín mươi chín phần trăm là Jake có liên quan đến chuyện chủ tiệm Papa’s Pizza đột ngột sa thải ông Prack. Nói thế không có nghĩa cô thương hại ông ta. Jake nói đúng – những gì ông Prack làm là tội quấy rối tình dục. Ông ta bị sai thải cũng đáng thôi.
Bản tin hiện lên. Cô phóng viên quen thuộc xuất hiện trên màn hình tay cầm một xấp bao thư. “Đây là những lá thư dành cho Chàng trai bí ẩn của Bảng quảng cáo, gửi qua địa chỉ của tôi. Tôi đã đọc vài lá, và phải thành thật mà nói này Cô gái Pizza ơi, nếu cô không yêu chàng trai này… hàng trăm cô gái sẽ sẵn lòng thế chỗ của cô đấy. Trong số thư tôi nhận được có ít nhất 40 người cầu hôn anh ấy – trong số đó, nhiều người không hề úp mở đâu nhé.” Cô phóng viên cười rất tươi.
Nhưng Macy không cười. Cô chẳng thấy có gì đáng cười cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...