Bất Dung


Khi người thư ký mở cửa phòng tổng giám đốc cho Tạ Đình Hạo tiến vào, Vũ Minh đang ngồi trầm ngâm bên bàn làm việc, thấy ông, anh đứng dậy, đi tới, mời ông ngồi,
"Mời chủ tịch Tạ."
Cách xưng hô hoàn toàn khách sáo, Tạ Đình Hạo cũng không quá để tâm, ông ngồi xuống, Vũ Minh cũng ngồi xuống theo, anh không hề tỏ thái độ thù địch với ông, ngược lại hoàn toàn bình tĩnh, giống như đang tiếp đãi một đối tác làm ăn.

Vũ Minh tự tay rót trà nóng cho ông, hỏi,
" Không biết chủ tịch Tạ hôm nay tới đây là muốn bàn chuyện làm ăn gì?"
Tạ Đình Hạo vẫn trầm mặc từ lúc vừa đi vào tới giờ, lúc này ông mới bắt đầu nói chuyện,
"Vũ Minh, ta không đến đây với tư cách chủ tịch Tạ, ta đến đây nói chuyện với cháu với tư cách là bố của Hữu Hữu, là bạn của bố cháu."
Động tác rót trà thong thả của Vũ Minh dừng hẳn, anh đặt tách trà xuống không nặng không nhẹ, ý cười trên môi càng đậm, anh ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh phía sau lớp kính nhìn ông,
"Bố của Tạ Tịch, bạn của bố tôi? Chủ tịch Tạ đây hẳn là đang đùa."
Tạ Đình Hạo nhìn biểu hiện của anh, khẽ thở dài,
"Vũ Minh, cháu hoàn toàn biết ta đến đây không phải bàn về chuyện làm ăn."
Nhưng anh vẫn đồng ý cho ông gặp mặt.

Ý cười trên môi Vũ Minh tắt ngấm, "Được, vậy ông nói đi, nói hết một lần, từ nay về sau, cả ông, con gái ông, không còn bất kì lý do nào xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa."
Tạ Đình Hạo im lặng một lát, cuối cùng vẫn phải mở lời,
"Hữu Hữu, vì chuyện năm xưa, nó rất áy náy, cú sốc ấy đã khiến nó mang tâm bệnh, con bé thực sự không ổn chút nào, mấy năm qua nó vẫn phải dựa vào thuốc, dựa vào chính mình nhưng vẫn không thể vượt qua được.

Bác sĩ nói rằng, muốn chữa khỏi bệnh cho con bé thì cần phải tìm nút thắt trong lòng nó.

Vũ Minh..."
Chưa kịp nói hết, Vũ Minh đã ngắt lời ông, "Muốn cởi dây phải tìm người buộc dây, ý của chủ Tịch Tạ có phải vậy không?"

"Đúng vậy, Vũ Minh, chuyện năm xưa tất cả chúng ta đều biết đó không phải là lỗi của Hữu Hữu, phải không, nếu có thì cũng là lỗi của Tạ gia đối với nhà họ Vũ, Hữu Hữu chỉ là một đứa trẻ, nhưng con bé vẫn luôn tự trách bản thân, suốt năm năm qua chưa bao giờ thôi tự dày vò bản thân."
Vũ Minh cười lạnh, "Chủ tịch Tạ, không ai ở đây là người buộc dây hết, nếu có thì cũng chính là mẹ tôi, mẹ tôi đã chết rồi, các người còn muốn tìm ai nữa?"
Tạ Đình Hạo thở dài, "Vũ Minh, mỗi lần mơ thấy ác mộng, người con bé gọi tên nhiều nhất chính là cậu, coi như với tư cách là người cha, bác xin cháu, hãy tha thứ cho con bé, hãy giúp con bé phá dỡ mọi khúc mắc trong lòng, để nó có thể sống tiếp một cuộc đời an yên được không."
"Bác biết chuyện năm đó là một mất mát lớn đối với gia đình cháu không thể có cách nào bù đắp được, nhưng quá khứ không thể ngủ yên, Hữu Hữu cũng sẽ không thể sống tốt, bác biết cháu cũng không nỡ nhìn nó như vậy."
"Chủ tịch Tạ, coi như tôi đã hiểu được mục đích hôm nay của ông, năm đó Tạ gia các người bỏ của chạy lấy người, rồi giờ đây lại quay trở về cầu xin tôi.

Chắc ông cũng đã biết câu trả lời của tôi rồi, mời ông về cho, ông ra ngoài thư ký sẽ tiễn ông."
Tạ Đình Hạo chưa bao giờ phải hạ mình như thế này, nhưng nghĩ đến Tạ Tịch tối qua, ông vẫn kiên trì,
"Vũ Minh, ta biết bốn năm qua cháu chưa bao giờ ngừng nỗ lực tìm kiếm tung tích của Hữu Hữu, cháu vẫn còn tình cảm với con bé mà đúng không, hãy coi như vì chút tình cảm ấy, cứu vớt con bé, cũng là cứu giúp người làm cha này, tối qua con bé trở về từ khách sạn Varley, nó đã gặp cháu đúng không, đó cũng là lần đầu tiên kể từ khi về nước nó phát bệnh.

Vũ Minh, nếu cháu chứng kiến tối qua, thật sự cháu sẽ không nỡ, cháu mới chính là người có thể cởi dây trói cho con bé, nó đã tự giam giữ đày đọa mình suốt 4 năm rồi."
Vũ Minh không thể nghe thêm được nữa, anh trực tiếp gọi điện cho thư ký tiễn khách.

Người thư ký mở cửa tiến vào, cung kính hướng tay ra cửa,
"Chủ tịch Tạ, mời, tôi tiễn ngài xuống sảnh."
Tạ Đình Hạo trước khi rời đi vẫn để lại một câu, "Vũ Minh, ta hy vọng cháu hãy suy nghĩ."
Cửa phòng khép lại, Vũ Minh tháo kính ném lên bàn, tựa đầu vào lưng ghế sofa, nhắm mắt, ấn đường nhíu chặt.

Tạ Tịch bị bệnh.

Đó là điều duy nhất anh để tâm sau cuộc trò chuyện.

Anh cũng biết Chu Thanh hai năm trước đột ngột hôn mê bất tỉnh tới giờ vẫn chưa tỉnh lại, không ai biết nguyên nhân, sau khi nghe Tạ Đình Hạo nói về bệnh tình của Tạ Tịch, hẳn ít nhiều cũng liên quan đến chuyện này.


Sau sự việc đó, Vũ gia mất đi Vũ phu nhân, trái tim Vũ Chấn như bị khoét đi một nửa, cũng không còn hứng thú với công việc, đã sớm lui về ẩn dật từ lâu, chỉ khi nào công ty có sự kiện quan trọng mới xuất hiện.

Vũ Minh mất đi mẹ, người mẹ anh đã dung hòa được tính nghiêm khắc của bố anh, từ nhỏ tới lớn, mỗi lần anh gây chuyện, mỗi lần bị bố đánh, là một lần Khương Lăng Lan đứng ra giải hòa.

Bà chính là một trong hai người phụ nữ anh yêu nhất trên đời.

Vậy mà năm đó, cùng một sự kiện, cả hai người đều rời xa anh, trái tim Vũ Minh hoàn toàn mục ruỗng.

- --------------------------------------
Năm năm trước.

Công ty do Tạ Đình Hạo gây dựng phất lên như diều gặp gió, những dự án hợp tác lớn đều được tiến hành thuận lợi, thu về lợi nhuận khổng lồ.

Cũng là năm đó, một đế chế Kim thị rơi vào khủng hoảng, lao đao, sẵn sàng phá sản bất cứ lúc nào.

Hai công ty cùng nhau dành giật một dự án, giới thương trường ai ai cũng đều biết.

Một bên dành lấy để củng cố địa vị công ty, một bên là dành lấy tia hy vọng cuối cùng, Kim Thị chỉ cần lần này có được dự án này, sẽ vực dậy được công ty, nhưng ngược lại, chỉ cần nó rơi vào tay Tạ Đình Hạo, thì công ty sẽ chính thức bị niêm phong, tuyên bố phá sản.

Và tất nhiên, với ưu thế vượt trội tại thời điểm đó của công ty, Tạ Đình Hạo dễ dàng có được dự án lớn ấy.


Kim Thị phá sản.

Kim Mạc Viễn-chủ tịch Kim thị đâm lòng thù hận, thương trường vốn khắc nghiệt, người đã lăn lộn nhiều năm như ông ta hẳn là nắm rõ nhất.

Nhưng tại thời điểm đó, công ty phá sản, vợ con bỏ đi, tất cả mọi người đều quay lưng.

Hắn trở thành một người tay trắng, lại đổ lỗi cho sự tàn nhẫn của Tạ Đình Hạo đã không chừa cho hắn một con đường sống.

Một người không còn gì để mất, đáng sợ tới mức nào?
Vũ Minh nhớ hôm đó là ngày 14 tháng 3.

Khương Lăng Lan có một bữa tiệc nhỏ với những người bạn bè thân thiết của bà, cũng đều là những phu nhân hào môn, bà quyết định dẫn theo Tạ Tịch, người bà đã sớm coi là con dâu.

Tạ Tịch đương nhiên vui vẻ đồng ý, tính cách của cô năm đó tươi sáng như mặt trời, sẽ không chê bữa tiệc toàn người lớn mà từ chối.

Thế nhưng không ai đợi được hai người tới bữa tiệc.

Lúc Vũ Minh cùng cảnh sát lần theo dấu vết tìm đến nơi, người tài xế ngồi bên ghế phụ lái, cổ bị cứa một đường sắc lẹm, chết đã được 12 tiếng.

Khi họ tìm được đến bìa rừng, lúc cảnh sát đang bố trí người mai phục, tất cả đều đã sẵn sàng xông vào căn nhà hoang gần đó cứu người thì cũng là lúc Tạ Tịch một thân váy trắng nhuốm đầy máu vô lực chạy từ trong rừng ra, thấy anh, Tạ Tịch chạy nhanh hơn, nói lắp bắp không thành lời,
"Vũ Minh, nhanh lên, mẹ Khương..."
Tạ Tịch còn chưa nói xong, Vũ Minh còn chưa kịp vui mừng, chưa kịp đưa mắt tìm kiếm mẹ vì tin rằng mẹ mình sẽ chạy ngay theo sau cô, cả hai cùng thoát thì một tiếng súng xé toạc không gian, cắt đứt mọi âm thanh, bốn bề yên tĩnh.

Vũ Minh đầu óc quay cuồng, ngay lập tức nghĩ tới một khả năng, anh chạy đến trước mặt Tạ Tịch, hỏi cô,
"Hữu Hữu, mẹ anh đâu?"
Ý thức Tạ Tịch lúc này đã bị tiếng lúc vừa rồi xé toạc mất, cô không nghe thấy Vũ Minh, mắt cô mở to, thất thần nhìn về phía căn nhà hoang, một giọt nước mắt lăn dài trên má, lẩm bẩm,

"Không thể nào, mẹ Khương...vẫn còn trong đó..."
Nói xong cô ngất lịm trong vòng tay Tạ Đình Hạo.

Vũ Minh chết lặng, anh chạy theo cảnh sát, tai anh ù đi, chỉ nghe thấy tiếng mấy người cảnh sát bày trận, sau đó thêm vài tiếng súng nữa, chỉ có ba tên bắt cóc, nhưng anh lại thấy bốn người nằm gục trên đất.

Một trong số đó là mẹ anh.

Một phát ngay ấn đường không hề chừa cho bà một đường sống.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, suốt một tuần sau đó, Vũ Chấn suy sụp, Vũ gia chao đảo, Vũ Minh đau khổ tột cùng vẫn phải thay cha chu toàn mọi việc.

Đến khi Vũ Minh tới tìm Tạ Tịch, mới biết tin cô đã sang nước ngoài, Tạ gia cũng chỉ duy nhất một lần đến dự đám tang, còn lại không hề hé nửa lời về tung tích của Tạ Tịch.

Kim Mạc Viễn, vì mang theo vũ khí và có hành vi chống đối, đã bị bắn, sau khi tỉnh lại từ bệnh viện, cảnh sát đã lấy lời khai của hắn.

Hắn vốn chỉ định bắt cóc con gái của Tạ Đình Hạo, muốn cho ông ta biết thế nào là cảm giác mất đi tất cả chỉ trong một ngày.

Nhưng Khương Lăng Lan cũng ở trên chiếc xe đó, một mũi tên trúng hai đích, phu nhân của Vũ gia chết vì bị liên lụy, Vũ gia sau này cũng sẽ không thể Tạ gia yên ổn.

Vốn dĩ hắn muốn kéo dài thời gian để tranh thủ tống tiền rồi bỏ trốn, nhưng sau khi bàn bạc với đồng phạm trở về thì trong phòng chỉ còn một mình Khương Lăng Lan nằm gục trên đất, bên cạnh là sợi dây trói đã bị đứt của Tạ Tịch, quá phẫn nộ hắn đã một phát súng giết chết bà.

Vũ Minh sau khi biết được chuyện này, đã cầm súng đến thẳng bệnh viện, đánh nhau với cảnh sát đang cố ngăn cản anh, xông thẳng vào phòng bệnh, đánh cho Kim Mạc Viễn đến máu thịt lẫn lộn, không ai nhận ra mặt mũi của hắn nữa.

Ngay khi anh định một phát súng kết liễu hắn như cách hắn đã làm với mẹ thì Vũ Chấn cũng đuổi đến nơi, chỉ bằng một câu nói đã lôi lí trí anh trở về,
"Vũ Minh, đừng, bố chỉ còn mình con thôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui