Bất Du, Không Thay Đổi

Giữa tháng 8, cuối cùng nhà xuất bản đã phê duyệt mã ISBN, người ai cũng nhẹ nhõm cả đi. Sau khi thuận lợi đưa sách đi in, tổng biên tập tự xuất hầu bao khao ban biên tập bọn Cảnh Doãn và vài vị đồng nghiệp nữa đi ăn Haidilao sau hai tuần vất vả làm việc ngày đêm.

(ISBN: viết tắt của International Standard Book Number, Mã số tiêu chuẩn quốc tế cho sách, là mã số tiêu chuẩn quốc tế có tính chất thương mại duy nhất để xác định một quyển sách. https://vi.wikipedia.org/wiki/ISBN)

Chỗ liên hoan vừa hay ở gần công ty Khang Sùng, cách có một con phố. Đường kia ngợp những tòa cao ốc cao lớn bễ nghễ, đầy cảm giác bén nhọn của thời đại, người ra kẻ vào ăn vận tươm tất, khung cảnh vội vã đến chào hỏi cũng chẳng có lấy một câu. Cả phố trải đường bê tông, san sát khách sạn, các tiệm ăn nhà trệt trang hoàng rực rỡ vui mắt. Hai bên đường trồng cây hợp hoan, trên lối đi bộ lác đác vài người đàn bà xách giỏ trúc trải vải bố ngồi bày quán dưới đất bán dưa lưới và nho đương mùa, vời người qua đường nếm mua.

Đến dưới Haidilao, Cảnh Doãn chợt bảo đồng nghiệp: “Mọi người lên trước gọi đồ đi, tôi… Tự nhiên nhớ ra có chút chuyện, tẹo nữa qua tìm mọi người sau.”

Thấy mặt các đồng nghiệp đều lộ vẻ thắc mắc, y nhất thời không biết sắp xếp lời nói ra sao. Có những xưng hô chẳng hề lạ lẫm, ngày ngày đều treo bên miệng, hai chữ bình thường đến không thể bình thường hơn, tập đi tập lại vô số lần, mà lần nào cũng như lăn qua dầu sôi, cứ nói là miệng nóng rẫy.

Bởi vì đâu dễ có được, bởi vì tơ tưởng đã lâu.

“Người yêu tôi ở bên kia… Đang làm việc trên tòa đằng đó.”

Y vươn cánh tay chỉ cái cao ốc đồ sộ đứng sau một tòa nhà nhỏ đối diện đường cái: “Tối nay phải tăng ca, tôi sợ người ta đói… Nên đi đưa chút đồ ăn.”

“À ——”


Các tiền bối đều tỏ vẻ hiểu cho, đến tầm tuổi này rồi có giai đoạn nào chưa trải qua, đám cùng vai phải lứa thì ca thán, sôi nổi tỏ vẻ: “Ối giời đưa cơm giả dối thôi, có mà đi ngọt ngấy với nhau ấy, chắc đang thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt rồi, một ngày không gặp nhức nhối cả người.”, “Tiểu Cảnh yêu vào đúng là đầu óc mở mang hẳn nha.”, “Ôi tôi chua quá, muốn nhấn cái đầu chó của bạn trai xuống dạy hắn học thế nào mới là săn sóc ghê.”, lại có người đề nghị: “Hay là gọi cô ấy qua cùng ăn? Ngượng hả? Lẩu thôi mà, phiền gì đâu, thêm một bộ bát đũa là xong.”

Cảnh Doãn muốn lắc đầu, lại không nỡ từ chối ý tốt, làm mọi người cụt hứng, đành phải uyển chuyển nói: “Tôi thay mặt người ấy cảm ơn mọi người trước, đợi chút nữa qua hỏi người ta có vội không thì sẽ dẫn qua đây… Mọi người không cần chờ tôi đâu, cứ lên món trước đi, đến lúc đó tôi gọi thêm chút đồ ăn là được rồi.”

“Được rồi, được rồi, đi đi đi đi, không vội nhớ qua ha!”

Cảnh Doãn lùi vài bước, khoát tay với cả hội: “Tôi đi nhanh rồi về.”

Di động “Đinh” một tiếng, Khang Sùng rep weixin: “Em ở đâu?”

Cảnh Doãn đi dạo quanh phố một vòng, vừa đi vừa ngừng, cuối cùng chọn một tiệm đồ nguội kiểu Tây, đẩy cửa vào rồi gửi một đoạn ngữ âm: “Hai mươi phút nữa xuống dưới công ty đợi em.”

“Hả?”

Y không rep nữa, đút điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn ảnh minh họa các món ăn phía trên quầy, gọi món rồi bảo chủ quán: “Đóng gói mang đi.”


Đúng lúc trên người có tiền mặt, y đưa tiền, lấy tiền thối lại và hóa đơn, ra khu chờ, ngồi ghế gỗ dài ngẩn người.

Chưa được bao lâu, phục vụ đã gọi y lấy món. Mấy món đơn giản quả là nhanh, không có hơi nóng thức ăn mặn nên nhiệt lượng có vẻ thấp, chẳng biết hương vị ra sao. Y để riêng đồ ăn với nước uống, giấy ăn ống hút cắm bên cạnh, túi thì nhỏ mà đựng mấy gói rõ to. Tay trái cầm chắc, y lẻn người vào giữa màn đêm đang lặng yên buông xuống.

Tay kia hơi trông trống, nhìn trông chẳng cân bằng tí nào, thế là y qua cửa hàng hoa cách vách mua năm bông hướng dương, đóa hoa tươi rực, màu vàng rạng rỡ, dùng giấy gói xanh đậm bó lại, thắt ruy băng, ôm trên tay phải, đi tìm nỗi vương lòng của y.

Khang Sùng nói xong một tràng liên tiếp “Nhường chút.” thế là đùn vào đủ chuyến thang máy. Vừa xuống đến nơi đã thấy Cảnh Doãn: mặc chiếc T shirt màu baby blue, hình như lớn hơn một cỡ; quần cotton màu kem vân nghiêng rộng rãi, càng tôn lên màu da trắng nõn, thanh tú, trông nhỏ hơn tuổi thật, vẫn đầy cảm giác thiếu niên ngây ngô ngày ấy; khủy tay ôm bó hướng dương rạng ngời, cười lên thật ôn nhuận phát sáng biết bao.

Thời khắc ấy Khang Sùng chẳng phân rõ được, rốt cục em là hoa, hay là thái dương.

Y bảo: “Em đi cùng đồng nghiệp, tiện qua bên này.”

Khang Sùng ngoảnh mặt làm ngơ: “Hình như em chẳng nhớ nhung gì tôi nhỉ?”

“Em biết là gửi weixin nhắc anh kiểu gì anh cũng nói ‘Biết rồi’ xong quên tiệt luôn, chín giờ hơn bụng đói phát đau dạ dày mới ăn bừa cái gì. Gần đây anh còn hay bực bội.” Y không để ý, tự nói hết.


“Hôm nay em chưa hôn tôi.” Khang Sùng nói.

Y đưa cả hoa lẫn bữa tối cho người ta, “Trên đường về nhà anh có chán thì gọi điện cho em, em ngủ cũng tiếp.”

Khang Sùng bắt lấy tay em đang muốn rút ra.

“Em có đồng ý dọn ra ngoài, ở chung với tôi không?”

Cảnh Doãn lại chẳng tìm được gì để nói, chẳng còn đạo lí chi mà giảng, lực nắm tay kia mạnh hơn chút khiến y mất thăng bằng, cam tâm tình nguyện. Bên tai ù ù, y sa vào cái ôm ấp ủ, câu hỏi của Khang Sùng như thể tẩm thêm ma pháp gì, thoảng chốc ném y ngã vào bể bong bóng xà phòng dịu dàng mộng ảo. Hai đứa ở chung, tự có nhà của riêng mình, dùng thân phận người yêu, không phải bạn bè chí cốt, chẳng là trúc mã; cùng ngủ một chiếc giường, làm tình rồi nhập mộng, đêm khuya mở đèn tâm tình, đeo một đôi nhẫn cặp. Y nguyện ý mỗi sáng dậy sớm mấy phút, dành Khang Sùng ngủ nhiều hơn xíu. Y nấu cơm, Khang Sùng rửa bát, hay là mua luôn máy rửa cũng được, tiết kiệm bớt sức lực, cơ mà chẳng sạch bằng rửa tay. Quần áo thì thôi, hôm nào nghỉ giặt một thể, còn mặc của nhau được nhỉ. Trong tủ lạnh để mấy lon nước có ga và rượu, kem và cổ vịt. Tủ thường phòng sẵn đồ ăn vặt, lúc xem phim hay hoạt hình sẽ ăn. Cuối tuần đi siêu thị, công viên, bể bơi, phòng tập thể thao, nghỉ dài ngày thì ra ngoài du lịch, đi đảo này bờ biển nọ; mùa đông lạnh cóng, thành Táp năm nào cũng có tuyết rơi, gió buốt qua mặt đau chết, lười ra cửa thì làm ổ trong nhà; cùng nhau đón thật nhiều cái lễ, qua nhiều thật là nhiều năm.

Y nhớ đến trong hôn lễ khi ấy chị họ vừa khóc vừa nói: Chị chỉ muốn được đi hết quãng đời còn lại cùng người mình thích.

Không nhất thiết phải cần hôn nhân.

“Một ngày hai mươi tư giờ, đi làm tám tiếng ngủ cũng tám tiếng, trừ đi chỉ còn tám tiếng thôi. Tám tiếng này chia cho ăn cơm tắm giặt đi đường xã giao chỗ này chỗ kia bớt thành có ba tiếng. Thế ba tiếng này mỗi giây mỗi phút tôi đều muốn bên cạnh em, muốn vươn tay một cái là bắt được em, chẳng làm gì cũng không sao. Là tôi tham lam à, yêu cầu này có quá đáng không?”

Từng ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, Cảnh Doãn nâng tay Khang Sùng lên, dùng bó hoa chắn ánh sáng, nương nhờ bóng cây che rợp, em hôn môi Khang Sùng, khẽ ngâm: “Không tham tẹo nào… Không quá đáng gì hết.”


“Thế cứ định vậy ha. Cuối tuần đi xem nhà?”

“Ừ. Em nói trước với trong nhà đã.”

“Em sẵn sàng chưa?”

“Ừ.”

Em bảo gì, thì chính là đó.

Khang Sùng lại hôn rồi hôn em, hô hấp mềm dịu quấn quýt trên môi em, tay vắt qua thắt lưng, đụng đến mặt ngoài áo vải bông của em, bông gì mà nhuyễn cả tim gã. Dưới nữa là hõm lưng, gã không kìm nổi mạnh tay chun chút, em bị nhấn run run cả người, thế là chèn khủy tay lên, rùng mình một cái, tựa như đang cắn lưỡi, nói: “Em em em phải đi rồi, đồng nghiệp vẫn đang đợi.”

“Ừ.” Khang Sùng chà chà bụng ngón tay cái bên hai má em đang dần ấm lên: “Tối tôi gọi cho em.”

Em càng lúc càng xa, vẫn cứ quay đầu lại nhìn, gió thổi đôi mắt em tường tỏ. Khang Sùng cất giọng: “Chưa nghĩ ra nên nói với trong nhà ra sao thì giữ lại để tôi. Đừng sợ, tôi đủ tiền cho hai ta bỏ trốn.”

Cảnh Doãn vừa bực vừa vui, đáp lời: “Ngậm miệng quạ đen của anh lại mau.”

Bóng hình em khuất sau góc phố, thời gian trôi mới thật nhanh làm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui