Bất Diệt Truyền Thuyết

Thạch Thiên thấy Thạch Lệ trở về, cặp mắt hờ hững lập tức trở nên ôn hòa, tràn ngập lòng quan ái. Thạch Lệ thấy vậy trong lòng chấn động, không nghĩ ra mình ở trong suy nghĩ của Thạch Thiên lại trọng yếu như vậy, một loại cảm kích khó hiểu dâng lên, nàng đi đến rồi ngồi bên người Thạch Thiên, hỏi: "Sao lại chỉ có một mình ở trong phòng? Ngồi nhiều sẽ buồn bực đó, hẳn là nên ra ngoài một chút cho thoải mái đi."Thạch Thiên nói: "Đi ra ngoài càng thêm buồn bực, ngồi đây tối thiểu còn có không gian thanh tĩnh. Ngươi hôm nay tại cảnh thự có phát hiện được gì mới không?"Thạch Lệ lắc đầu, nói: "Trước mắt đối với vụ án mất tích của Alex cũng chỉ có một vài giả thiết mà thôi, hơn nữa rất nhiều điểm mâu thuẫn. Về phần Bernice tới báo án, vừa rồi Lee Goff đội trưởng cũng đã phái người tới chỗ cô ta rồi, nghe nói bốn năm trước cô ta bị bệnh cho nên đã được cha mẹ đưa tới nơi nào đó. Nhưng mà..." Bạn đang đọc truyện được tại Thạch Thiên thở dài nói: "Nhưng mà cho dù cô ta có bị bệnh nặng không dậy nổi, không cách nào đến cảnh thự tìm Lee Goff, thế nhưng lại không thể gọi điện thoại tới sao?"Thạch Lệ gật đầu nói: "Điểm ấy xác thực là không hợp lý."Thạch Thiên nói: "Đâu chỉ không hợp lý, mà là căn bản là không thể có chuyện như vậy. Bradley vừa gọi điện thoại tới nói, cha mẹ của Bernice đúng là ở Berne, chỉ có điều là hai ngôi mộ mà thôi, hơn nữa bọn họ mất từ khi Bernice gả cho Celeste rồi. Như vậy, sao có thể đi đón con gái bị bệnh chứ? Để quỷ tới đòi còn có thể nghe tạm."Thạch Lệ kinh ngạc nói: "Sao cậu lại tra ra nhanh như vậy?"Thạch Thiên nói: "Thụy Sĩ là bản doanh của đám người hầu ta, đương nhiên tin tức cũng nhanh rồi.Thạch Lệ cau mày nói: "Chuyện này... cậu là cảm thấy Bernice cũng theo gót chồng của mình, cũng là ngoài ý muốn phải không?"Thạch Thiên lắc đầu nói: "Điều này lão tử không có xác định. Lời suy đoán buổi sáng nay của ngươi cũng rất có đạo lý, hai trợ thủ cùng với Alex thực có khả năng tự mình trốn đi, mà Bernice phỏng chừng đã bị chồng mình bí mật đón đi."Thạch Lệ nghĩ thầm quả thực là có khả năng này, vì vậy nhẹ gật đầu.Thạch Thiên nói: "Thật sự không hiểu tại sao bọn họ phải giả vờ mất tích như vậy, nếu như bọn họ đều là người trong tổ chức kia, vậy không phải sợ mới đùng, Beila chẳng phải cũng không phải trốn đó sao!"Thạch Lệ hỏi: "Cậu có nghĩ tới không, Alex nếu thật sự trốn đi, vậy rõ ràng hắn không muốn gặp người ngoài, cho dù cậu tìm được hắn thì thế nào? Hắn sẽ trả lời cậu vấn đề gì đây?"Thạch Thiên cười lạnh nói: "Điều này không phải do hắn quyết định." Hai mắt hắn bắn ra hàn mang sắc bén, giống như thực chất, khiến Thạch Lệ ở bên cạnh cũng không tự chủ được mà toàn thân run lên.Qua nửa ngày, Thạch Lệ mới hỏi: "Vậy cậu định chuẩn bị làm như thế nào tìm hắn?"Thạch Thiên, đưa tay đấm lưng, thoải mái cười nói: "Cái tổ chức chó chết của bọn chúng đã sớm chằm chằm nhìn vào Thiên Thạch Thành Bảo nhiều năm rồi, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Đã như vậy, lão tử cũng chẳng cần vắt óc suy nghĩ làm gì, cứ ngồi chờ bọn chúng tới cửa là được. Dù sao lão tử có rất nhiều thời gian. Không có gì phải vội cả."Thạch Lệ đối với thái độ thoải mái trước cường địch này của Thạch Thiên rất tán thưởng, thế nhưng nàng lại không cảm thấy thoải mái, đứng dậy nói: "Đối phương thoạt nhìn không có đơn giản. Ngươi phải cẩn thận đừng khinh suất." Nàng căn bản không biết thực ra Thạch Thiên căn bản không có chuẩn bị gì, càng không nói tới bước tiếp theo, bằng một thân không sợ trời không sợ đất của hắn thì còn tính làm gì.Thạch Thiên ha ha cười nói: "Bọn chúng càng không đơn giản càng tốt, nếu giống như trước kia, đụng phải một tên vô địch thiên hạ, cũng không chịu được tam quyền lưỡng cước của lão tử, vậy còn có ý nghĩa gì, lão tử không có hứng thú cùng người như vậy chơi đùa. Ngươi không cần phải lo lắng, ta không có việc gì."Thạch Lệ trợn mắt trắng dã liếc nhìn Thạch Thiên. Càng thêm lo lắng.Tiếng mở cửa vang lên, Samantha cùng Maicy đi vào, sau lưng còn có Ewem mang theo mười cái túi lớn có nhỏ có. Samantha thấy Thạch Lệ, liền vui vẻ nói: "Em trở lại rồi sao, chị còn lo em bận việc đó. Tưởng là bận về vụ án cơ!"Thạch Lệ hỏi: "Samantha tiểu thư, có việc gì muốn tìm em sao?"Samantha quay đầu lại nói: "Ewen, nhanh mang thứ đó tới đây." Ewen vội vàng mang theo túi gì đó chạy tới, Samantha lầy hai cái túi to từ trong tay hắn, rồi nói với Thạch Lệ: "Chị mua hai bộ lễ phục dạ hộ. Em mau chọn một bộ đi."Thạch Lệ kinh ngạc nói: "Mua cho em?"Samantha gật đầu nói: "Đúng vậy, buổi tối có một bữa tiệc long trọng, trong đó không ít người thuộc giới danh nhân, minh tinh, chị hy vọng em có thể đi cùng chị, được không?"Thạch Lệ cau mày nói: "Em không có thói quen đi dự mấy bữa tiệc loại này, vả lại em cũng không hiểu biết đâu, hay là thôi đi..."Samantha cố cầu: "Coi như là chị xin em đó, đi mà!"Maicy ở bên cạnh nói: "Samantha muốn tìm người hộ giá, các ngươi lại không biết chứ, mỗi lần đi dự tiệc loại này, bọn tôi đều là tiêu điểm của cả buổi tiệc đó, có rất nhiều tên Vương lão ngũ tới dây dưa."Thạch Lệ mặc dù không có hứng thú, thế nhưng nghe nguyên nhân là vậy, lại bị Samantha thành khẩn như vậy, cũng khó mà cự tuyệt. Mà ánh mắt của Samantha thỉnh thoảng lại đảo tới chỗ Thạch Thiên, tựa hồ như đang biểu hiện tâm ý của mình vậy, nàng thầm than một tiếng, gật đầu nói: "Vậy được rồi, nhưng mà lễ phục dạ hội thì thôi đi, em cảm giác mặc cái loại quần áo xẻ ngang xẻ dọc này không được tự nhiên, thật sự là không có thói quen, Samantha tiểu thư tự mình giữ lại đi."Samantha thấy nàng đáp ứng, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, cười nói: "Không phải là chị muốn bức em mặc, thế nhưng loại tiệc này người người đều mặc lễ phục, em mà không mặc ngược lại càng thêm không thoải mái. Vả lại hai bộ y phục này cũng là dựa theo thân hình của em mà mua, chị giữ lại cũng vô dụng a. Vốn hẳn là nên tìm một người bạn để may riêng cho em, đáng tiếc lại quá vội, cho nên đành phải mua đồ mặc sẵn." Nói xong, nàng cùng Maicy hai người tới kéo lấy Thạch Lệ, nói: "Đến đây đi, chúng ta vào trong thay đồ, sau đó để Maicy trang điểm cho em, bảo đảm sẽ khiến em hài lòng."Thạch Lệ cảm thấy thịnh tình này không thể từ chối, đàng phải tùy ý để nàng dẫn mình vào phòng thay quần áo.Samantha mở túi ra, cùng Maicy mỗi người lấy ra một bộ, đem hai bộ y phục dạ hội theo kiểu trang phục Trung Quốc trải trước mặt Thạch Lệ. Một bộ màu tím quý phái làm nên, vài bông hoa ở vùng eo chính là do thợ thủ công ở Vân Nam thêu, trông rất thanh tú. Bộ còn lại thiết kế theo kiểu sườn xám, khuy cài của Trung Quốc, màu lam nhạt, không có hoa văn, nhìn như đơn giản thế nhưng lại tràn ngập vẻ đoan trang của phụ nữ Phương Đông.Với tính cách của Thạch Lệ, màu tím có vẻ như quá hoạt bát, vì vậy mà nàng không hề do dự chọn lấy bộ màu lam nhạt. Mấy cái khuy được Maicy làm cho nàng, sau khi hóa trang đương nhiên trước mắt hai người hiện lên một đại mĩ nhân Đông Phương.Hai người dẫn Thạch Lệ tới trước gương, Maicy không tự chủ được mà tán thưởng từ đáy lòng: "Thật sự là làm cho người ta đố kỵ mà, chị nghĩ, Samanthan thiểu thư khuy hôm nay không cần lo lắng sẽ bị người ta dây dưa rồi... Nàng quay đầu lại hỏi Samantha: "Đây mới chính là nguyên nhân cậu cố gắng mời Thạch tiểu thư cùng đi tham gia dự tiệc sao?"Samantha thè lưỡi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui