"Khốn kiếp! Đám chết tiệt này là dạng quỷ vật gì thế này."
Nhìn lôi cầu trước mặt mình, sắc mặt Tiêu Dật Long tái nhợt ngã ngồi dưới đất, bộ ngực chập chùng kịch liệt, phảng phất vừa trải qua một cơn bạo bệnh, sự sợ hãi trong mắt còn chưa tan biến.
Vừa rồi vì tầm bảo, Tiêu Dật Long là người đầu tiền lao tới chiến thuyền, không ngờ trong khoang thuyền đột nhiên xuất hiện vô số lôi cầu. Tiêu Dật Long vốn dĩ không để trong lòng, nhưng khi tiên thuật cùng hồn bảo không còn tác dụng, hắn quá mức vội vàng liền lấy tay để đánh, nào ngờ chuyện tình cực kỳ đánh sợ lại phát sinh.
Hắn chưa bao giờ trải qua sự thống khổ đến thế, cho dù ban đầu bị Vân Phàm chấn liệt thần hồn, hắn cũng chưa từng như vậy, mặc dù chuyện này chỉ trong chớp mắt. Nếu không phải ma hồn trong cơ thể tương hộ, khẳng định chính mình đã sợ đến hồn phi phách tán.
"Tiêu sư đệ nói không sai, chúng chính là quỷ vật, hơn nữa còn là quỷ vật đã được lôi đình trui luyện."
Trong khi nói chuyện, Khương Thừa Tổ xuất hiện bên người Tiêu Dật Long, sau đó nắm lấy bả vai của đối phương nhanh chóng rời khỏi chiến thuyền.
Lúc này, Tâm Vô Lệ đám người cũng đã tới nơi.
"Chẳng lẽ đó chính là oan hồn trong truyền thuyết sao! ?"
Tâm Vô Lệ mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không dám khẳng xác định, dù sao nàng cũng chỉ nghe nói về "oan hồn", nhưng chưa từng chứng kiến tận mắt.
Khương Thừa Tổ khẳng định chắc chắn: "Đích xác là oan hồn, giống như quỷ linh chúng đều là những vật âm tà. Vốn dĩ không coi là gì, nhưng chúng tồn tại nơi này đã vạn năm được lôi đình trui luyện, đã siêu thoát phạm trù của oan hồn, hơn nữa oan hồn không có thật thể, thủ đoạn công kích bình thường không có hiệu quả."
Nam Cung Tầm vẻ mặt kinh ngạc: "Vậy làm sao mới có thể tiêu diệt bọn họ?"
Do dự một lát, Khương Thừa Tổ lắc đầu nói: "Hay là thôi đi, muốn tiêu diệt oan hồn này không phải không có biện pháp, chẳng qua quá mức phiền toái, việc trong tương lai chúng ta còn chưa rõ ràng lắm, tốt nhất nên giữ lại vài phần sức lực."
"Mau nhìn kìa! Bọn chúng đuổi tới rồi, số lượng còn rất nhiều nữa!"
Nguyễn Tâm Oánh thét lên kinh hãi, mọi người lập tức quan sát chung quanh, càng ngày càng nhiều oan hồn hướng bọn hắn lao tới.
"Tránh né bọn họ, đi mau!"
Lời còn chưa dứt, Khương Thừa Tổ đã mang theo võ giả nô bộc của mình rời khỏi nơi đây.
Tô Vô Kế phản ứng cũng rất nhanh, kéo Nguyễn Tâm Oánh đuổi theo.
Tiếp theo chính là Tâm Vô Lệ cùng Nam Cung Tầm đuổi theo Khương Thừa Tổ.
Bởi vì Tiêu Dật Long bị thương thần hồn, ngược lại trở thành người cuối cùng.
...
————————————
Đại Càn Hoàng thành, Dưỡng Tâm biệt viện.
Thiết Đường đang vội vội vàng vàng chạy tới.
"Thiết Đường huynh đệ, ngươi vội vã như thế có phải có việc gì không?"
Thiên Hà lúc này đang trong sân luyện tập thi triển tiên thuật, nhìn thấy Thiết Đường chạy tới liền vội vàng đi ra tiếp đón.
Ngay sau đó Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong cũng xuất hiện trong đại viện.
"Không sai, ta vừa nhận được một tin tức xấu!"
Thiết Đường không khách sáo, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Trước đó không lâu, Thiên Khung Đế quốc, Hắc Long Đế quốc cùng Cổ Đằng Đế quốc trước sau tiến vào Chu Tước thành, hơn nữa còn âm thầm hội kiến mấy lần, mặc dù người của bọn ta không thám thính được mục đích của bọn họ là gì, nhưng chỉ sợ lần này lai giả bất thiện."
"Cái gì! ?"
Thiên Hà giật mình, không khỏi nhíu mày nói: "Hiện tại cũng không phải thời điểm tứ quốc gặp mặt, cũng không phải tân hoàng lên ngôi, bọn họ tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn phá hoại tiên vũ đại hội, hạ uy phong của Đại Càn ư."
"Chuyện này e rằng không đơn giản như thế đâu."
Tạ Lạc Nhi bỗng nhiên mở miệng, mặt không chút thay đổi nói: "Bọn họ lựa chọn lúc này , hiển nhiên đã biết Đại Càn đang cử hành tiên vữ đại hội, tụ tập vô số tinh anh cường giả, nếu như có thể tiêu diệt những người này, cũng không phải chỉ hạ uy phong của Đại Càn, mà là... diệt quốc!"
Diệt quốc!
Thời điểm Tạ Lạc Nhi nói ra hai chữ cuối cùng, Thiết Đường cùng Thiên Hà đám người nhất thời kinh trụ, đáy lòng dâng lên hàn lãnh.
Đại Càn lập quốc đã vạn năm, trải qua vô số trắc trở cùng khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn vững vàng đứng trên Thánh Linh đại lục, có thể thấy được nội tình thâm hậu, căn cơ vững chắc đến mức nào.
Hôm nay Tạ Lạc Nhi đột nhiên nói ra hai chữ "Diệt quốc", có thể nói cực kỳ đáng sợ, lạnh lẽo rợn người!
"..."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
"Các ngươi tụ tập nơi này làm gì thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Một thanh âm trong vắt đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí ngưng trọng trong viện.
Lúc này, Phương Đồng nắm tay Vân Mục đi vào đại viện, Đông Lai yên lặng đi theo phía sau của nhị nữ.
...
Thiên Hà thuật lại những chuyện đã xảy ra, Phương Đồng quá sợ hãi: "Vậy làm sao bây giờ? Có muốn nói cho Thiển Y Thánh nữ hay không?"
"Chuyện này..."
Thiên Hà lắc đầu, buồn rầu nói: "Không được đâu, Thiển Y Thánh nữ đang bế quan luyện chế bổn mạng hồn bảo, không phải vạn bất đắc dĩ, đừng nên quấy rầy thì hơn, hơn nữa chuyện này nói ra thực sự quá mức khiếp sợ, sợ rằng không có mấy người sẽ tin đâu . Lùi một bước mà nói, cho dù ba đại Đế quốc thật sự muốn diệt Đại Càn, Đại Càn ta cũng không chỉ ngồi không, ít nhất Hoàng thành có long mạch trấn áp số mệnh, ngoại tộc đến tuyệt đối không dễ ăn như vậy."
Thiết Đường sau đó tiếp lời: "Chuyện trước hết cứ vậy đã, ta tới nơi này chủ yếu muốn cho mọi người biết để chuẩn bị, vạn nhất thật sự có gì ngoài ý muốn phát sinh, cũng không luống cuống tay chân ... Ta trở về sẽ tiếp tục thăm dò tin tức, nếu có gì bất trắc sẽ truyền âm cho mọi người."
Dứt lời, Thiết Đường cáo từ rời đi.
Thiên Hà đám người cũng không có ý tưởng gì đành phải tàn đi.
...
"Đồng tỷ tỷ, ngươi nói ca ca hiện tại thế nào?"
Vân Mục vừa đi vừa hỏi, đôi lông mày nho nhỏ nhíu lại.
Phương Đồng không biết nên nói thế nào, đành phải trấn an nói: "Ngươi tiểu nha đầu suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Lấy bản lãnh của ca ca ngươi, dĩ nhiên không có nguy hiểm gì đâu."
"Ta lo lắng..."
Phương Đồng cắt lời của Vân Mục nói: "Lúc này mới vào một ngày, ngươi cứ lo này sợ kia, sau này chẳng phải càng thêm bất an ư? Nếu như ngươi lo quá mà sinh bệnh, ca ca của ngươi đi ra ngoài chỉ sợ cũng nhận không ra có một muội muội như vậy ."
"Sẽ không thế đâu!"
Vân Mục vội vàng phản bác, bất quá sầu lo trên mặt cũng đã tản đi một phần.
Phương Đồng đỉnh đạc cười cười: "Vân Phàm là ca ca của ngươi, là nam tử hán cực kỳ kiên cường dũng cảm nhất mà ta từng gặp, hắn vì ngươi có thể không để ý tới tính mạng, làm sao có thể không quan tâm đến ngươi chứ, có đúng hay không? Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, ăn uống thật tốt, chăm sóc tốt cho bản thân, không nên suy nghĩ linh tinh nữa. Làm cho mình khỏe mạnh vui vẻ, chờ ca ca của ngươi đi ra ngoài thấy ngươi như vậy chẳng phải sẽ là món quà tốt nhất cho hắn ư."
"Ừ, ta biết rồi."
Vân Mục ra sức gật đầu, vừa nghĩ tới bộ dáng khỏe mạnh béo mập của mình, tiểu cô nương không tự chủ nở nụ cười, cười đến có chút ngượng ngùng, có chút vui vẻ.
Cùng lúc đó, tại Chu Tước thành phía xa trăm dặm, đột nhiên bộc phát một cuộc đại loạn.
Không biết từ đâu tới một đám tiên đạo cường giả ở trên Chu Tước thành cùng người tranh đấu, dẫn đến vô số kiến trúc sụp đổ, nhất thời ánh lửa tỏa lên ngất trời, tiếng gào thét không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...