Bất Diệt Thánh Linh

Trong một không gian hắc ám, khí lưu mơ hồ màu xám lan tỏa khắp chốn, làm cho người ta cảm giác thấy đè nén áp lực.

Ngay trung ương, hai điểm sáng đang lấp lóe, một cái điểm sáng đại biểu thần hồn của Vân Phàm, mà điểm sáng còn lại tượng trưng cho Tà Thần linh trí.

"Vân Phàm tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Trong lúc bất chợt, Vân Phàm dần dần từ trong ngủ say thức tỉnh, thanh âm của Tà Thần vang vọng bên tai.

Theo trạng thái trước mắt của Vân Phàm, hắn không cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể thông qua thần niệm trao đổi.

"Tà Thần tiền bối, đây là địa phương nào?"

"Địa phương mà người chết chờ đợi."

"..."

Nghe được câu trả lời của Tà Thần, Vân Phàm nhất thời trầm mặc. Không khí chung quanh mặc dù trầm lặng, không giống như nơi của người sống, nhưng hắn có thể cảm giác được sự hiện hữu của mình, nói rõ chính mình còn chưa chết.

"Uy! Vân Phàm tiểu tử, tại sao không nói chuyện chứ? Ngươi có gì cứ nói đi!"

"Đây là địa phương nào?"

"Ngươi..."


Thái độ ôn hoà của Vân Phàm làm cho Tà Thần không thể nào tức giận, cuối cùng không thể làm gì khác đành phải thành thật trả lời: "Được rồi, nơi này chính là phong linh không gian của ngươi, thấy thế nào? Có phải biến hóa rất lớn hay không?"

"Phong linh không gian của ta?" Vân Phàm có chút kinh ngạc: "Làm sao lại biến thành bộ dáng này?"

"Vậy ngươi nghĩ sẽ có bộ dạng thế nào?" Tà Thần không nhịn được cười khẩy nói: "Phong linh hoàn của ngươi phát sinh biến hóa, ngay cả chính ngươi còn không biết, lại tới hỏi bổn tôn, tiểu tử ngươi không cảm thấy buồn cười hay sao?"

"..."

Vân Phàm không có để ý tới lời châm chọc của Tà Thần, tự mình cảm thụ không gian chung quanh biến hóa.

Trong quá khứ phong linh không gian có ánh sáng ba màu, mà hiện tại phong linh hoàn chỉ còn lại một mảnh không khí trầm lặng.

"Tà Thần tiền bối, sau khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì?"

"..."

Tà Thần trầm mặc, để cho Vân Phàm đột nhiên sinh ra một loại dự cảm rất xấu.

Sau một lát, Tà Thần bỗng nhiên mở miệng nói: "Vân Phàm tiểu tử, nếu như ta nói cho ngươi, ngươi nhiều nhất chỉ sống được mười năm nữa, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Cái gì! ?"

Vân Phàm tâm thần mãnh liệt rung động, đầu óc choáng váng.

Chỉ nghe lời nói của Tà Thần lạnh như băng: "Ta đã từng nói, ngươi hai lần sử dụng cấm kỵ lực, đối với thân thể tạo thành thương tổn nghiêm trọng, tiêu hao phần lớn sinh mệnh, còn dư lại mười năm tuổi thọ còn phải thấy may mắn chứ, cũng may bởi vì tiên đạo tu vi của ngươi đột nhiên tăng mạnh, đền bù một bộ phận thiêu đốt thọ nguyên, nếu không ngươi bây giờ không phải ở chỗ này, mà đang trong quan tài hoặc nằm trong đất."

"..."

Trải qua thất thần ngắn ngủi, cảm xúc của Vân Phàm dần dần khôi phục bình tĩnh.

Thật ra từ rất lâu trước hắn đã âm thầm chuẩn bị tư tưởng, chính mình có thể sống không được quá lâu, dù sao những thứ như thọ nguyên, mặc dù sờ không được nhìn không thấy, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sinh mệnh thiêu đốt, đó là một quá trình không thể nào nghịch chuyển.

Chẳng qua hắn không nghĩ tới, chính mình chỉ còn mười năm ngắn ngủi.

Mười năm, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, người phàm bình thường vô vi mà qua, tu sĩ bế quan thoáng qua rồi biến mất.

Nhưng mà mười năm thời gian, đối với một thiếu niên vừa trưởng thành mà nói, thực sự quá mức ngắn ngủi. Vân Phàm còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều phấn khích chưa từng chứng kiến, còn có rất nhiều tâm nguyện chưa xong, làm sao hắn có thể cam tâm chết đi như vậy.


Nếu như có thể sống, có ai nguyện ý rời khỏi nhân gian này?

"Vân Phàm tiểu tử, ngươi cũng không cần bi quan như vậy..."

Tà Thần bỗng nhiên chuyển giọng, chậm rãi nói: "Mặc dù tuổi thọ của ngươi đã giảm đi, nhưng có thể tìm kiếm một chút đồ vật đến để đền bù, tỷ như thiên địa linh vật tăng trưởng thọ nguyên, hoặc là tiên đan diệu dược kéo dài tuổi thọ, nếu không thì chóng tăng cường tiên đạo tu vi, kéo dài tánh mạng của ngươi."

"Chỉ là..." Tà Thần ho khan mấy cái nói: "Trước đó, ta cùng tên ngu ngốc Tiểu Ngu kia thương lượng một chút, quyết định hợp lực thi triển bí thuật, đem cấm kỵ lực bên trong cơ thể ngươi tạm thời phong ấn, chờ sau này có phương pháp giải quyết rồi mới tính."

"Tiểu Ngu? Hắn thế nào rồi?"

Vân Phàm trong lòng trầm xuống, cấm kỵ lực của mình sao có thể dễ dàng trấn áp như thế, xem ra Tà Thần đám người đã trả một cái giá không nhỏ.

Quả nhiên, Tà Thần ấp úng nói: "Tên ngu ngốc kia dù ngốc nghếch, nhưng đối với ngươi quả thật không tệ, vì trấn áp lực lượng cấm kỵ huyết mạch bên trong cơ thể ngươi, lại tiêu hao hồn thể bổn nguyên, sau đó lâm vào ngủ say. Mà phong linh không gian sở dĩ biến thành bộ dáng này, cũng bởi vì bên trong cơ thể ngươi tử khí quá nặng, ảnh hưởng đến thần hồn của ngươi."

"Tiểu Ngu... Thật sự xin lỗi."

"Không cần quá lo lắng, tên ngu ngốc kia sẽ dần dần khá hơn."

Hiếm khi Tà Thần mới nói được mấy lời an ủi, trong lòng Vân Phàm khẽ cảm thấy ấm áp, hắn có thể cảm giác được Tà Thần suy yếu, hiển nhiên trả giá cho chuyện này không chỉ có Tiểu Ngu.

"Cảm ơn tiền bối."

"Ngươi cũng không cần tạ ơn bổn tôn."

Tà Thần quái thanh quái khí nói: "Bổn tôn chưa bao giờ làm chuyện tốt, phong trụ lực lượng của ngươi, chẳng qua là không để cho ngươi làm loạn mà thôi. Mà ngược lại tiểu tử thúi ngươi, không có cấm kỵ lực, thực lực bây giờ sợ rằng còn không bằng cửu tinh cường giả, tương lai gặp phải cường địch, ngươi có thể ứng đối được không? Hơn nữa, bổn tôn ở với ngươi chưa lâu, nhưng mỗi lần tranh đấu cơ hồ đều nguy hiểm tánh mạng tới tính mạng, ngươi vốn cứ định liều mạng như vậy mãi sao?"

Bất kỳ lực lượng nào cũng cần có sự trả giá, lấy sinh mệnh đổi lấy lực lượng tuyệt đối là thủ đoạn tồi tệ nhất.


Trầm ngâm chốc lát, Vân Phàm mới nói: "Ta không đủ thông minh, cũng không muốn thỏa hiệp, ta không muốn làm trái với tâm ý của mình, cho nên ta thường tự đưa mình vào hiểm cảnh... Có một số chuyện ta biết rõ, nhưng chính ta làm không được."

Tà Thần tựa như đã sớm quen tính cách Vân Phàm cương trực như vậy, có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy tiểu tử ngươi có tính toán gì sau này không?"

"Ta có chút ý nghĩ..."

Vân Phàm chậm rãi nói: "Nếu hiện tại ta không thể nào sử dụng cấm kỵ lực lượng, vậy thì cố gắng tôi luyện võ đạo ý chí của mình, sau đó chuyên chú tu hành tiên đạo, ta đã dần dần tìm đến đến một chút khiếu môn, đem vũ đạo lực lượng cùng thần hồn lực lượng dung hợp với nhau."

Tà Thần nghe vậy gật đầu: "Được đấy, ngươi vốn chính là tiên vũ đồng tu, chỉ có đem tiên vũ tương dung, mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của bản thân. Lần trước đánh một trận mà xem, con đường này hẳn là chính xác."

Vân Phàm tiếp tục nói: "Hơn nữa, hôm nay ta đã ngưng luyện thần đan, có thể tự do khống chế thần hồn chi hỏa, ta chuẩn bị luyện chế một món bổn mạng hồn bảo, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn tăng lên thực lực của mình. "

"Ách! Ngươi muốn luyện chế bổn mạng hồn bảo ư?"

Tà Thần ngây người, sau đó lại gật đầu: "Lấy điều kiện hiện tại của ngươi, đúng là có tư cách luyện chế bổn mạng hồn bảo, nhưng bổn mạng hồn bảo cùng thần hồn tương liên, có thể nói tánh mạng du quan, tiểu tử ngươi cần phải nghĩ cẩn thận, đừng để đến khi đó nghịch dại mà chết."

"Vâng, ta biết rồi."

Vân Phàm biết Tà Thần thật sự quan tâm chính mình, vì vậy không có nhiều lời.

Sau đó, Vân Phàm vừa động tâm thần, thối lui khỏi phong linh không gian, chậm rãi mở hai mắt ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui