Dũng mãnh tinh tiến, không sợ không hãi.
Võ đạo của Vân Phàm cương trực, cho nên ý chí của hắn cũng cương trực.
Thấy Vân Phàm cả đầu đỏ rực như máu, tu sĩ chung quanh lúc này đã không thể nén được cảm xúc của mình, trong nét sợ hãi lại xen lẫn vài phần bi ý. Giống như con kiến hôi đang chống chọi với toàn thiên địa, giống như kẻ yếu đấu tranh với người mạnh.
"Sao? Còn muốn phản kháng ư? !"
Trên mặt Khương Thừa Tổ đã biến mất nét phiêu dật trang nhã khi trước, bất quá thử nghĩ về thân phận địa vị của đối phương, tựa như căn bản không đáng giá để chính mình tức giận: "Thôi đi, nếu đã đáp ứng với Hàn Yên muội muội, vậy Khương mỗ sẽ bắt ngươi lại, coi như là lễ ra mắt vậy."
Cười nhẹ, Khương Thừa Tổ nhẹ nhàng nâng tay lên nắm chặt. . .
"Tư tư! ! !"
Thiên địa lực lượng, cuồn cuộn vô hình.
Vân Phàm chỉ cảm thấy không gian chung quanh chợt áp súc, một cỗ lực lượng không thể kháng cự lại giam cầm trói chặt đến quanh người, trên người phảng phất đang cõng theo mười vạn ngọn núi khổng lồ, muốn đè ép hắn.
"Tiểu tử, còn không quỳ xuống cho Khương mỗ. . ."
Lời còn chưa dứt, Khương Thừa Tổ đã phải giật mình, một cỗ nguy cơ khổng lồ hiện lên trong lòng.
"Răng rắc!"
Một tiếng vang giòn, mặt đất khẽ lún xuống, thật giống như trói buộc bị đánh phá.
Vân Phàm mượn phản lực cao, nhảy dựng lên, phóng về phía bầu trời!
Tiên thiên thần hồn, cấm kỵ lực lượng.
Hai bên lấy thân thể Vân Phàm làm môi giới, dung hợp lẫn nhau, tương tác lẫn nhau, một loại lực lượng hoàn toàn mới diễn sinh trong cơ thể Vân Phàm, đầy dẫy thân thể cùng linh hồn, máu trong kinh mạch cũng sôi trào.
Thê lương, cô độc, xa xưa, hoang man. . .
"Ong ong ông! ! !"
Một đạo khí tức cổ xưa lan tỏa, tựa như tinh không mênh mông hiện rõ đại nhật huy hoàng, tựa như chất chứa đầy dấu vết của văn minh vạn cổ.
Cổ xưa ấn ký quán thông trong tâm trí, thẩm thấu linh hồn của hắn.
Đây chính là bên trong địa cung dưới đất, nhờ cơ duyên xảo hợp đạt được một tia cảm ngộ, chân chính đem tiên đạo thần hồn cùng vũ đạo lực lượng dung hợp mà thành cường đại thủ đoạn.
Vân Phàm vẫn hi vọng mình có thể dung hợp tiên vũ lực để cho bản thân tùy ý sử dụng, đáng tiếc thử qua rất nhiều lần cũng đều thất bại, không phải cảnh giới không đủ, mà là không thể nào thăng bằng lực lượng giữa hai bên.
Mà lần này hoàn toàn khác, Vân Phàm đột nhiên đột phá tiên đạo tu vi, hai loại lực lượng cực hạn tự nhiên thăng bằng. . .
Đại diệt đại diệt, độ diệt chúng sanh!
Tiên vũ đồng căn, đại diệt quyền ấn!
"Khúc khích xuy! ! !"
Tâm linh phúc chí, tay phải Vân Phàm hóa thành một đạo quyền ấn, tỏa ra tia sáng chói mắt!
"Oanh —— "
Một quyền đánh ra, bão cát cuốn lên.
Vân Phàm mạnh mẽ đột phá áp chế của Khương Thừa Tổ , xuất hiện ở trước mặt đối phương, nụ cười trên mặt người sau trong nháy mắt liền cứng lại.
"Không! Làm sao có thể như thế! ? Tiểu tử này làm sao có thể đột phá áp chế của ta! ?"
Khương Thừa Tổ đã là đại năng nửa bước thần hải chi cảnh, thần hồn cường đại, bước đầu có thủ đoạn câu thông thiên địa hoặc mượn thiên địa lực lượng. Ở trong mắt của hắn, mặc dù Vân Phàm đạt được lực lượng không sai, còn có chút ít thủ đoạn tà dị bàng môn tà đạo, nhưng mà thực lực của hắn dư sức áp chế đối phương.
Nhưng mà suy nghĩ cùng sự thật hoàn toàn trái ngược, lực lượng của Vân Phàm đã vượt xa sự tính toán của hắn.
. . .
"Oanh —— "
Hai quyền đánh ra, lôi vân lui tán.
Không gian chung quanh Vân Phàm chấn động, xuất hiện vặn vẹo quỷ dị , cả thiên địa lúc này dường như chỉ có một người một quyền, đó là lực lượng thuần túy nhất trên thế gian này, cơ hồ vượt qua tất cả quy tắc!
Giết chóc máu tanh! Phá hoại hủy diệt!
Khí thế được lực lượng đẩy tới cực hạn, trước mặt lực lượng như thế, Khương Thừa Tổ mượn tới thiên địa lực lượng căn bản không thể nào chống đỡ!
Mượn dù sao cũng là mượn, cũng không phải là bản thân cường đại, mà lực lượng của Vân Phàm chính là của mình, đây chính bản chất khác biệt.
"Phốc!"
Quyền thứ hai đánh tới, phá vỡ tầng tầng không gian cách trở, trực tiếp oanh kích trên người Khương Thừa Tổ.
Khí thế diệt! Tiên thuật băng tiên cương vỡ!
Khương Thừa Tổ cao cao tại thượng lúc trước lại bị một quyền đánh rơi xuống đất, nổ tung thành một cái hố sâu, kích khởi cát bụi đầy trời.
". . ."
Ngay khi tất cả mọi người cho là Vân Phàm sẽ bị áp chế, thì Khương Thừa Tổ lại bị đánh ngã lăn . Sự tương phản quá lớn, để người ta khó có thể tiếp nhận, chung quanh nhất thời lại lâm vào trong yên lặng.
Khương Thừa Tổ là ai?
Tiểu vương gia của Đông Lăng chủ thành, truyền thừa đệ tử của Thiên Linh tông, nửa bước đại năng có thể cảm ngộ thiên địa . . . Nhân vật truyền kỳ như vậy, quả thực đứng ở đỉnh phong của Đại Càn cổ quốc , làm sao có thể dễ dàng thất bại như thế? !
Quả nhiên, một đạo thân ảnh từ trong đống đá vụn lao ra. . .
"Tiểu tử, ngươi đã chọc giận đến ta! Bổn tọa muốn làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Trong tiếng rống giận dữ đầy uất hận, Khương Thừa Tổ hai tay kết thành thủ ấn kỳ diệu, cả người hóa thân thành phong mang, hướng Vân Phàm lao đi. . . Thượng phẩm tiên thuật 【 Tinh Thần Lạc 】!
Tinh thần như lửa, lưu quang rơi xuống!
Đại diệt đại diệt, thiên địa cùng diệt!
"Rầm rầm rầm —— "
Phong mang cùng quyền ấn va chạm với nhau, làm cho cả bầu trời như cuốn vào trong đó!
Bị khí lãng khổng lồ lan tỏa, kiến trúc quanh đây trong nháy mắt sụp xuống, không ít tu sĩ bị ném văng ra trên mặt đất, khó lòng mở hai mắt ra.
"Mau nhìn! Có người bị đánh văng ra!"
"Là ai! ? Người đó là ai! ?"
"Đó. . . Đó là Đông Lăng Tiểu vương gia! ?"
"Cái gì! ? Lần này xong rồi!"
. . .
Kinh hô gào thét vang lên liên tiếp, liên miên không dứt.
Chỉ thấy Khương Thừa Tổ bị Vân Phàm đánh văng ra lần nữa, búi tóc trên đầu tán loạn, sưng mặt sưng mũi, lớp áo trước ngực bể tan tành, nhìn qua dị thường chật vật.
Mới vừa rồi còn cao cao tại thượng, không ai bì nổi, chớp mắt đã thành một kẻ rách rưới bẩn thỉu như ăn xin.
Không biết có phải ảo giác hay không, Khương Thừa Tổ như nghe thấy thanh âm chế nhạo chửi mắng vang lên, tâm thần cực độ biến hóa, oán độc phẫn hận, còn có hơi sợ hãi.
Bên kia, Vân Phàm cũng bị thương không nhẹ, toàn thân bị phong mang xé nát, giống như chịu thiên đao vạn quả, nhất là nắm tay phải lúc này da tróc thịt bong, sâu tới tận xương .
Lưỡng bại câu thương! ?
Mọi người đang nghĩ là trận chiến này đến đây kết thúc, Khương Thừa Tổ tiện tay ném hai khỏa đan dược vào trong miệng, cả người trở nên tinh thần toả sáng.
. . .
"Nghịch tặc, ta muốn ngươi phải chết! Muốn ngươi phải chết!"
Khương Thừa Tổ nổi điên lên, mặt mũi dữ tợn, hoàn toàn vứt đi khí độ hiên ngang.
"Quần tinh diệt thế!"
Một tiếng hét vang điên cuồng, Khương Thừa Tổ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tâm huyết, tiếp theo dùng tâm huyết làm dẫn, mượn càng nhiều là thiên địa lực lượng diễn biến thành lưu tinh hỏa vũ!
"Cái gì! ? Công kích này. . ."
"Mau! Chạy mau! Tiểu vương gia điên rồi! Muốn để chúng ta chết cùng đó!"
"Không!"
. . .
Bối rối sợ hãi vang vọng khắp nơi, tràng diện vô cùng hỗn loạn!
Bị lưu tinh hỏa vũ, chung quanh tu sĩ tử thương hàng loạt, có thể so với tàn sát.
Vân Phàm huyết phát khoa trương, trong mắt huyết sắc từ hồng biến thành đen, tựa như thâm thúy cắn nuốt hết thảy!
Diệt diệt diệt diệt diệt!
Một pho tượng hư ảnh ma thần khổng lồ gấp mười lần từ đỉnh đầu Vân Phàm dâng lên, quanh thân huyết sát lượn lờ, không để ý tới lưu tinh hỏa vũ , lại một quyền đánh tới Khương Thừa Tổ!
"Không —— "
Khương Thừa Tổ tâm thần rung động mãnh liệt, tử vong khí tức bao phủ, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vô tận sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...