Bất Diệt Thánh Linh

"Bách Hoa lâu này quả nhiên là lâu giống như tên a!"

"Đúng thế, ngay cả nha hoàn hầu hạ ở bên dưới, mỗi người cũng đều xinh đẹp!"

"Lần này đã làm phiền hồ tử ca, nếu không chúng ta làm gì có cơ hội tới đây thưởng thức chứ? Ha ha ha ~~~ "

"Đâu có đâu có, giao dịch lần này thuận lợi, các huynh đệ đã cực khổ rồi, tự nhiên muốn mời mọi người tới đây thư giãn một hồi."

"Hồ tử ca, nghe nói lát nữa còn có cuộc thi hoa khôi dị vực , chẳng phải chúng ta sẽ được nhìn cho sướng mắt hay sao? !"

"Không chỉ như vậy, nghe nói sau khi chọn lựa hoa khôi, ai trả nhiều tiền, người đó còn có thể thưởng thức một phen a! Các huynh đệ có muốn đi thử một chút không nào? Hắc hắc hắc ~~~ "

"Hắc hắc, quên đi quên đi, chúng ta kiếm được một chút tiền bạc nho nhỏ, còn chưa đủ chi tiêu trong nhà."

. . .

Bên trong gian phòng trang nhã, bên cạnh mỗi thành viên trong thương đội, đều có một cô gái xinh đẹp đón tiếp, vừa nói vừa cười, bộ dáng thật vui vẻ!

Ở bên cạnh đại hồ tử cũng có một thanh y nữ tử tiếp khách, chẳng qua so sánh với những cô gái kia, nàng có vẻ căng thẳng, trừ cười cười rót rượu ra, cũng không có động tác nào phóng đãng.

Thấy ngoài cửa có người đi vào, thanh y nữ tử nhẹ nhẹ kéo đại hồ tử đang nói cười hăng say, người kia lúc này mới xoay đầu lại.

"Ha ha, Tiểu Phàm huynh đệ, rốt cuộc ngươi đã tới rồi, dọc đường đi thấy thế nào? Có phải rất thuận lợi hay không?"

Nghe thấy đại hồ tử trêu chọc, Vân Phàm tức giận trừng mắt nhìn đối phương. Thuận lợi sao? Chính mình thiếu chút nữa bị người khác dùng nước miếng dìm chết đấy!

"Đến đây , ngồi xuống rồi nói chuyện!"

Đại hồ tử kéo Vân Phàm ngồi xuống bên cạnh mình, ngay sau đó gọi thêm một cô gái tới tiếp hắn.

. . .

Vân Phàm ngồi xuống, liền cầm bát đũa, ăn uống tự nhiên.

Hơn một tháng không được ăn gì, cho dù Vân Phàm thể lực kinh người, giờ phút này cũng khó nén được đói bụng, hận không thể một hơi quét sạch thức ăn trên bàn.


"Vị đại tỷ này, ngươi có thể ngồi dịch ra một chút hay không? Ngươi cứ ngồi sát vào người ta làm gì, ta ăn uống cũng không thoải mái."

Thấy một cô gái dùng sức ôm ấp lấy mình, Vân Phàm cảm thấy không quen, nhẹ nhàng đẩy nàng ra. Hắn không hiểu được, tại sao đại hồ tử mấy người lại mời nhiều nữ nhân ăn cơm đến thế, chẳng lẽ bọn họ cũng là bằng hữu với đại hồ tử hay sao? Về phần nữ nhân có xinh đẹp hay không, mặc ít hay nhiều, căn bản không nằm trong phạm vi mà Vân Phàm nghĩ tới.

". . ."

"Ha ha ha ha ~~~~ "

Bên trong gian phòng nhất thời lâm vào an tĩnh, sau đó bộc phát một trận cười vang thiện ý.

"Đại. . . Đại tỷ?"

Cô gái bị hắn đẩy ra kia sững sờ tại chỗ, thiếu chút nữa thì tìm một cái lỗ để chui vào.

"Hồ đại ca, vị tiểu bằng hữu của ngươi thật là biết điều."

Bên cạnh đại hồ tử, thanh y nữ tử che miệng cười cười. Đại hồ tử phảng phất đã sớm biết sẽ xuất hiện tình huống như vậy, bất đắc dĩ nhún vai nói: "Thanh Thanh ngươi nói rất đúng, vị tiểu huynh đệ này của ta quả thật rất có ý tứ. . . Tiểu tử này, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ tới làm sao kiếm tiền để nuôi gia đình, làm sao có thể hứng thú với nữ sắc chứ? Vốn định trêu hắn một chút, kết quả hắn hoàn toàn không biết trêu đùa là gì. Chẳng qua tiểu tử này phẩm tính rất không tệ!"

"Thanh Thanh lần đầu tiên nghe Hồ đại ca khen ngợi người khác như thế, xem ra vị tiểu huynh đệ này quả thật rất đặc biệt đấy."

"Hắc hắc! Dĩ nhiên, cũng không xem xem hắn là huynh đệ của ai sao!"

Đại hồ tử cùng thanh y nữ tử mỗi người một câu, khiến cho Vân Phàm cũng ngại mở miệng nói chuyện.

. . .

"Chi chi ~~~ "

Tựa hồ bị hoàn cảnh chung quanh đánh thức, tiểu bạch viên từ trong ngực Vân Phàm nhảy ra, trở mình rơi vào trên vai của Vân Phàm.

"Di! Tiểu huynh đệ, ngươi lấy đâu ra con khỉ nhỏ này vậy?"

Đại hồ tử định tiến lên trêu chọc tiểu bạch viên, không ngờ tiểu bạch viên nhe răng trợn mắt với đại hồ tử, bộ dạng hung ác phi thường.

"Ơ, tiểu tử này tính tình cũng thật mạnh mẽ đấy."


Đại hồ tử cười thu tay lại, cũng không có để ý tới nó.

Vân Phàm lấy tay ôm tiểu bạch viên vào trong ngực, vừa ăn cơm vừa nói: "Nó gọi là Hỏa Vân, chính là thời gian trước trong thú triều nhặt được , mẫu thân nó vì cứu nó mà bị bầy thú giết chết, ta thấy nó cơ khổ không nơi nương tựa, liền mang theo nó làm bạn."

"Hắc hắc ~~~ Tiểu Hỏa Vân tên này cũng rất chuẩn xác , lông trắng chân hồng, hẳn là bạch ảnh viên biến chủng. . . Chỉ tiếc không phải linh thú, nếu không, như loại linh thú vừa ra đời đã nhận chủ này , chuyển hóa trở thành tiên linh sẽ thuận lợi hơn nhiều, cũng dễ dàng sinh ra biến dị."

Đại hồ tử hơi tiếc nuối lắc đầu, Vân Phàm lại cảm thấy không sao.

"Đúng rồi Tiểu Phàm huynh đệ, thiên phú của ngươi có thức tỉnh thành công không? Còn nữa, ngươi nói ngươi không cẩn thận bị nhốt trong thánh miếu, rốt cuộc là tình huống thế nào?"

Nghe thấy đại hồ tử hỏi, Vân Phàm không tiếp tục ăn cơm, thật tình nói: "Phải, thành công. Bắt đầu cửa thứ nhất đi lên thiên môn cũng tương đối dễ dàng, bất quá lúc sau hỏi mấy vấn đề lung tung, ta cũng không trả lời được. . . Sau đó, đột nhiên xuất hiện một dạng linh thể, biến thành bộ dáng muội muội của ta, muốn ta tiêu diệt nàng mới có thể thông qua khảo nghiệm, tất nhiên ta không thể ra tay, vốn định dùng ngọc phù bảo vệ tánh mạng rời đi, không nghĩ tới ngọc phù lại không có hiệu lực, cho nên bị nhốt bên trong, cho đến. . . hôm nay mới ra ngoài được."

"Ặc!"

Nghe Vân Phàm kể lại sơ lược, đại hồ tử đám người cảm thấy như đang nằm mơ.

Chuyện này. . . Lượng tin tức này, thật giống như rất nhiều a!

Cái gì mà đi lên thiên môn tương đối dễ dàng?

Nếu bọn họ nhớ không lầm, thời điểm bọn họ đi lên thiên môn, người nào không phải mệt mỏi giống như chó chết chứ? Còn có người thiếu chút nữa thì thành chó chết thực sự rồi! Người này lại nói tương đối dễ dàng, đang muốn trêu chọc bọn họ hay sao?

Còn nữa, tiên đạo thất vấn, vấn đề huyền ảo thâm sâu như thế, người này lại nói là vấn đề lung tung!

Di, không đúng lắm! Về tiên đạo thất vấn, bọn họ giống như trước không đi lên, nhưng không gặp được linh thể gì nha? Chẳng lẽ đám người mình đi vào không đúng hay sao?

Hơn nữa, người này làm sao lại bị nhốt ở bên trong, ngay cả ngọc phù cũng không có hiệu lực rồi?

Cuối cùng, người này thoát ra khỏi đó như thế nào ?

. . .


"Mọi người sao vậy? Nhìn ta như thế làm gì?"

Thấy mọi người nhìn mình kinh ngạc, Vân Phàm cảm thấy khó hiểu.

"Khụ khụ ~~~ không có gì không có gì, chính là cảm thấy kỳ quái thôi, không cần để ý đến bọn họ làm gì."

Đại hồ tử không hỏi gì, càng không để cho Vân Phàm nói tỉ mỉ. Dù sao mỗi người đi qua thánh miếu đều là việc riêng, hắn biết Vân Phàm đơn thuần ngay thẳng, vì vậy cố ý chuyển sang đề tài khác.

"Vậy. . . Tiểu Phàm huynh đệ, ngươi thức tỉnh thiên phú gì vậy?"

"Thiên phú của ta gọi là Quang Minh, là quang thuộc tính ."

"Quang thuộc tính a. . ."

Đại hồ tử khẽ nhíu nhíu mày, hiện tại cũng biết thiên phú quang thuộc tính không tốt. Dĩ nhiên, nói thẳng ra những lời làm người khác đau lòng như vậy, có đánh chết hắn cũng không nói, mà Vương Tử Hạo cùng Ngưu Bằng mấy người, lại đối chuyện này không hiểu biết nhiều.

"A, nếu là quang thuộc tính mà nói, vậy là thuộc tính đặc thù rồi. . . Đúng rồi, cầu học lệnh của ngươi đâu rồi?"

Nghe thấy đại hồ tử hỏi như thế, Vân Phàm không khỏi sửng sốt: "Cầu học lệnh là gì chứ?"

"Chính là bằng chứng nhập học mà Đế quốc tiên viện ban phát, dựa vào tiên viện cầu học lệnh, ngươi có thể tiến vào Đế quốc tiên viện học tập tiên đạo huyền diệu càng nhiều một cách vô điều kiện, đó là địa phương mà vô số tiên đạo tu sĩ ước mơ tha thiết."

Tiếng nói bỗng nhiên dừng lại, đại hồ tử nhìn Vân Phàm hâm mộ nói: "Chẳng qua là, hàng năm những người muốn đi vào Đế quốc tiên viện không tới mười vạn cũng có tám vạn, trừ một chút học đồ có thiên tư vô cùng tốt cùng thiên phú đặc thù có thể được trực tiếp tuyển vào, thiên phú thuộc tính bình thường tất cả đều phải thông qua khảo hạch mới có thể đi vào."

"Hồ tử ca nói rất đúng, Tiểu Phàm huynh đệ, ngươi thật là may mắn!"

"Chúc mừng chúc mừng."

Vương Tử Hạo cùng Ngưu Bằng hâm mộ không dứt, mấy người còn lại cũng rối rít chúc mừng.

Vân Phàm thấy thế vội khoát tay nói: "Mọi người hiểu lầm rồi, ta không có cầu học lệnh, cho nên. . . mọi người cũng đừng chúc mừng ta."

"Cái gì? Không có sao! ?"

Mọi người ngạc nhiên, ánh mắt nhất tề rơi vào trên người đại hồ tử.

Đại hồ tử gấp giọng nói: "Không thể nào! Đây là quy củ mà Đế quốc tiên viện tự mình ban bố , làm sao lại không có chứ?"

Vương Tử Hạo tiếp lời: "Hồ tử ca, có phải là người của thánh miếu quên mất hay không? Không bằng để Tiểu Phàm huynh đệ lập tức trở lại hỏi xem?"

"Không cần đi nữa."


Đại hồ tử thở dài nói: "Sau khi thánh miếu đóng cửa, trừ mấy nhân viên thủ chức ra, những người khác đều phải đi đế đô thánh miếu hội hợp, đem tin tức tập hợp được trình báo cho Thánh Địa nhập vào sổ sách, hiện tại cho dù đi tới thánh miếu, cũng không còn kịp nữa rồi."

"Lại có chuyện như vậy, thật là quá đáng, rõ ràng là người của thánh miếu làm sai, làm sao có thể quên chuyện như vậy được!"

Ngưu Bằng vẻ mặt phẫn uất vỗ bàn, hiển nhiên là bất bình thay cho Vân Phàm.

Đế quốc tiên viện, còn tên là Thiên La Tiên viện, đây chính là tiên đạo học phủ cao thượng nhất, truyền thống nhất trong Thiên Khung Đế quốc. . . Bọn họ đám người tư chất bình thường, thiên phú bình thường, căn bản không có cơ hội đi vào, hôm nay biết được Vân Phàm thật vất vả mới có cơ hội tiến vào, hết lần này tới lần khác bị người khác làm sai, bọn họ không bực mình sao được.

"Không sao, tính sai thì tính sai, dù sao ta cũng không định tới tiên viện. "

Vân Phàm thật lòng cảm thấy không có gì, nhưng đại hồ tử đám người lại không cam lòng.

Nhớ ngày đó, thời điểm bọn họ biết được Vân Phàm muốn đi thánh miếu lên Thiên môn, vốn nghĩ rằng đối phương đã hơn mười lăm tuổi, căn bản không có hi vọng thức tỉnh thiên phú, nhưng ai có thể ngờ, đối phương không những thức tỉnh thiên phú, hơn nữa còn là thiên phú đặc thù. Không khó tưởng tượng, nếu như Vân Phàm thật sự tiến vào Đế quốc tiên viện, sau này đạt được thành tựu, tuyệt đối so với bào thương bọn họ tốt hơn nhiều!

"Ai! Bỏ đi, không nói tới chuyện không vui này!"

Đại hồ tử vỗ vỗ bả vai Vân Phàm, lại hỏi: "Đúng rồi Tiểu Phàm huynh đệ, ngươi lựa chọn công pháp gì vậy?"

Vân Phàm không hề giấu diếm, thẳng thắn nói: "Ta đang muốn nhờ Hồ đại ca chỉ điểm cho ta một chút đây, ta chọn một bộ trúc cơ tiên pháp tên là « Cửu Khổ » , còn có một bộ phế phẩm tiên thuật tên là « Hồi Quang » . . . Đúng rồi, còn có một bản võ đạo công pháp. . ."

Vừa nói xong, Vân Phàm đem ba bộ bộ sách từ trong bao quần áo lấy ra, đưa tới trong tay đại hồ tử.

"Võ đạo công pháp?"

Vương Tử Hạo cùng Ngưu Bằng đám người cảm thấy kinh ngạc, thánh miếu chính là địa phương tiên đạo truyền thừa, làm sao có thể có võ đạo công pháp?

". . ."

Đại hồ tử nhìn ba bộ công pháp trong tay , sắc mặt bỗng trầm xuống, khí tức âm trầm trong nháy mắt bao phủ cả gian phòng, đây là tiên linh sư uy áp, đại biểu tiên linh sư tức giận!

Mọi người dần dần an tĩnh lại, nhìn đại hồ tử không giải thích được, ngay cả nữ tử Thanh Thanh bên cạnh hắn, trên trán cũng lộ ra vẻ sầu lo.

"Tiểu Phàm huynh đệ, ngươi theo ta đi ra ngoài một chút."

Đại hồ tử bình tĩnh lại, bất kể Vân Phàm đồng ý hay không, trực tiếp lôi đối phương ra khỏi gian phòng.

Chỉ để lại mọi người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt không thể hiểu tại sao.

. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui