Giết! Giết! Giết!
Tống Tiểu Phong khí thế tăng cao, sát khí lượn lờ quanh thân.
Trong quá trình giết chóc không ngừng, Tống Tiểu Phong càng đánh càng hăng, giết chóc tựa như đã biến thành bản năng của hắn.
Tựa như thời khắc này, hắn đang nghĩ tới hình ảnh lúc Tống gia bị diệt, phảng phất tất cả mọi sinh mệnh xung quanh đều là cừu nhân của hắn, hắn muốn hủy diệt toàn bộ, xóa xạch toàn bộ, bao gồm cả chính mình!
...
"Tống tiểu tử? Tiểu tử!"
Thấy trạng thái của Tống Tiểu Phong khác thường, Thiên Âm lão quái vội vàng gọi hắn, đáng tiếc đối phương không hề có phản ứng gì.
"Con mẹ nó, tiểu tử thúi này điên rồi hay sao thế! ? Thời khắc này còn để lão phu phải lo lắng, chỉ có chút định lực như thế mà muốn báo thù sao, Tống gia các ngươi bị diệt thật đáng đời!"
Thiên Âm lão quái chửi ầm lên, do dự một chút, sau đó đi tới sau lưng Tống Tiểu Phong, vung tay đánh ngất hắn.
...
————————————
Lạnh lẽo! Tanh tưởi! Kinh khủng!
Trong bóng tối, Tống Tiểu Phong co thành một đoàn, không dám đụng chạm vào bất kỳ vật gì.
Hắn hiện tại rất sợ, sợ chính mình sẽ biến thành ma quỷ, sợ chính mình có một ngày nào đó sẽ thương tổn đến Tạ Lạc Nhi, hắn chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
Hắn cũng rất hận, hận tất cả mọi thứ, hận ông trời đối xử bất công với hắn, làm cho hắn mất đi người thân, mất đi nhà, mất đi tất cả.
Càng sợ hãi, lại càng cô độc.
Càng cô độc, lại càng chết lặng.
Càng chết lặng, lại càng thêm sợ hãi.
Hắn gào khóc, giãy dụa, từng bước rơi vào trong bóng tối khôn cùng, khó lòng khống chế được chính mình.
...
"Đừng quên những người quan tâm tới ngươi."
"Đừng nên quên..."
Một thanh âm trầm thấp vang vọng trong lòng Tống Tiểu Phong, tựa như một điểm quang minh trong vô tận bóng tối, cho hắn chút ấm áp cùng hi vọng.
Còn có người quan tâm tới chính mình sao?
Tống Tiểu Phong cố gắng nhớ lại , lần lượt từng khuôn mặt quen thuộc mơ hồ lướt qua trong tâm trí hắn, in sâu trong tâm khảm, cùng với nụ cười của những người thân. Ít nhất, bọn họ quan tâm tới mình, còn có Lạc Nhi tỷ tỷ đang đợi mình.
Sống! Nhất định phải sống!
Tống Tiểu Phong chưa từng khát vọng được sống như thế bao giờ, cũng chưa từng bao giờ cảm thấy sống lại khó khăn đến thế.
Ý niệm bền bỉ lan tỏa khắp linh hồn của Tống Tiểu Phong!
Một viên hạt giống quang minh chậm rãi nảy mầm, xua tan máu tanh cùng hắc ám.
...
Mở mắt ra, Tống Tiểu Phong chỉ cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức.
"Tiểu tử thúi, rốt cuộc đã tỉnh rồi sao?"
Một thanh âm mỏi mệt khàn khàn vang lên bên tai, Tống Tiểu Phong nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thiên Âm lão quái xếp bằng ngồi ở một bên, chung quanh là một mảnh không gian hư vô.
"Là ngươi đã cứu ta?"
Tống Tiểu Phong khó nhọc chống đỡ nhổm người dậy, ngồi trước mặt Thiên Âm lão quái.
"Không chết coi như ngươi mạng lớn!" Thiên Âm lão quái cười lành lạnh nói: "Đừng nói cứu hay không , chúng ta bây giờ có quan hệ hợp tác, nếu như thật sự ngươi đi chầu ông bà, chính là lão phu sẽ rất thiệt thòi... Di? !"
Thanh âm ngừng lại, Thiên Âm lão quái đánh giá lại Tống Tiểu Phong, khí chất trên người đối phương có gì đó biến hóa, ánh mắt dường như lãnh liệt hơn vài phần, nhưng không còn điên cuồng lệ khí.
"Hắc hắc, ngộ tính của tiểu tử ngươi cũng không kém nha, thời khắc sinh tử còn có thể tẩy luyện tâm thần, tu vi cảnh giới nâng cao một bước. Nhìn bộ dáng, sắp đột phá sao."
Nghe Thiên Âm lão quái châm chọc, Tống Tiểu Phong chỉ thờ ơ.
"Cảm ơn!"
Tống Tiểu Phong đột nhiên nhẹ giọng nói cảm ơn, Thiên Âm lão quái không khỏi ngây người, sau đó cười quái dị nói: "Lão phu ép buộc ngươi, không ngờ ngươi còn có thể cảm tạ lão phu sao? Cạc cạc cạc két! Ngươi nếu thật sự muốn cám ơn ta, vậy hãy đem toàn bộ lợi ích tặng cho ta đi."
"..."
Thấy Tống Tiểu Phong trầm mặc, Thiên Âm lão quái nhất thời cảm thấy không thú vị, chán nản phẩy tay áo nói: "Nói chơi vậy thôi, nếu không cho ngươi chút lợi ích, sợ rằng ngươi sẽ không thật lòng hợp tác với lão phu."
Vừa nói, Thiên Âm lão quái từ càn khôn trạc lấy ra hai viên linh quả, ném xuống trong tay Tống Tiểu Phong.
"..."
Nhìn linh quả trong tay, Tống Tiểu Phong thật lâu không nói câu nào.
...
————————————
Khôn cung, vô tận hoang nguyên.
Thiên Hà cùng Thiết Đường đám người co quắp ngồi dưới đất, thở hổn hển, thậm chí sức lực để nói chuyện cũng không còn.
Vân Phàm lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn phương xa, trên gương mặt có chút mỏi mệt.
Đã là ngày thứ ba bọn họ đến nơi này, cứ cách nửa giờ, sẽ có một đám tam tinh địa linh thú từ bốn phương tám hướng tuôn ra . Ít thì hàng trăm hàng ngàn con, nhiều thì tới ngàn vạn con, quả thực liên tục không dứt, vô cùng vô tận.
Không ai biết địa linh thú từ đâu mà tới , chỉ biết rằng con thú này cùng linh thú chân thật không có quá nhiều khác biệt, nếu bị công kích, vẫn sẽ thương tổn.
Bất đồng duy nhất chính là sau khi địa linh thú chết đi, trong nháy mắt tiêu tán mất tích, không có gì lưu lại, chẳng qua là mùi máu tanh càng nồng đậm.
...
"Ai! Cảnh chết tiệt này đến bao giờ mới hết đây!"
Thiên Hà không nhịn được oán trách một câu, tính cách của hắn vốn rất lười nhác, cho tới bây giờ cũng chưa từng chiến đấu hăng say đến thế, mặc dù thực lực của địa linh thú không mạnh, nhưng cứ tiếp tục giết như thế, hắn cảm thấy mình sắp nổi điên mất.
Phương Đồng cùng Tạ Lạc Nhi cũng không muốn nói nhiều trong thời khắc này, đồng loạt nhìn Thiên Hà một cái.
Thiết Đường cười khổ nói: "Thiên Hà huynh đệ, ngươi thân thể hơi béo, thừa cơ hội lần này, hảo hảo rèn luyện đi, như vậy đành phải xem ngươi biểu hiện!"
"Tại sao lại là ta a?"
"Cho ngươi có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân chứ sao."
"Cút đi!"
"Hắc hắc hắc."
...
Hai người đấu võ mồm chan chát, không khí cũng buông lỏng một phần.
"Các ngươi có phát giác, sát khí nơi này rất dày đặc hay không?"
Vân Phàm đột nhiên hỏi một câu, Thiên Hà đám người không khỏi giật mình, sau đó mới cẩn thận đánh giá.
Không lâu sau, Tạ Lạc Nhi mở miệng nói: "Vân đại ca nói không sai, lúc bắt đầu cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng địa linh thú bị giết càng nhiều, ta cảm giác tâm mình càng loạn, có đôi khi đầu óc mơ hồ, thường xuyên sinh ra một loại ý niệm điên cuồng. Nếu không có Thiên Hà đại ca cùng Thiết đại ca thường xuyên đấu khẩu, sợ là ta đã mất đi lý trí rồi ."
Vân Phàm gật đầu, nhắc nhở: "Nếu ta đoán không sai, linh thú nơi này hẳn là do sát khí ngưng tụ mà thành, giết chết càng nhiều linh thú, sát khí càng dày đặc, những người tâm chí không kiên định, sẽ dễ dàng chịu ảnh hưởng, cho nên các ngươi nhất định phải chú ý khắc chế tâm tình của mình!"
Nghe được lời ấy, Thiên Hà đám người biến sắc.
Sát khí cũng giống như linh khí, đều là thiên địa diễn hóa mà ra. Người trước cuồng bạo, đối với thân thể có thương tổn thật lớn, người sau ôn nhuận, chính là trường sinh bản nguyên, vì vậy tiên đạo tu sĩ thường thường sợ sát khí như sợ cọp.
Nhưng Vân Phàm lại bất đồng, hắn tu luyện vũ đạo công pháp là Cấm Điển « Đại Diệt Thần Văn » , có thể hấp thu luyện hóa các loại sát khí, mượn điểm này đánh sâu vào huyệt khiếu, hiệu quả so với sử dụng thiên địa linh vật còn mạnh hơn nhiều.
Kể từ đó, Vân Phàm dễ dàng mượn sát khí nơi đây , rèn luyện thân thể của mình.
"Mọi người cẩn thận, đám súc sinh kia lại tới!"
Cảm nhận được nơi xa truyền đến ba động, Thiết Đường vội vàng cảnh báo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...