"Tiểu tử, nơi đây là địa phương nào?"
Sau khi xử lý xong thương thế trên người, Thiên Âm lão quái mới chăm chú đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Nơi đây vô cùng yên tĩnh, không cảm thấy được khí tức gì, phảng phất ngăn cách với bên ngoài.
Sau một hồi đi quanh nơi này, sắc mặt Thiên Âm lão quái dị thường âm trầm, bởi vì hắn phát hiện, không gian nơi này bị một đạo lực lượng vô hình cách trở, căn bản không có bất kỳ thông lộ nào, mà cửa vào lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Nói cách khác, hiện tại bọn họ đã bị khốn trụ .
". . ."
Thấy Tống Tiểu Phong cúi đầu không nói, Thiên Âm lão quái nhẫn nại nói: "Tiểu tử, không nói gì sao? Lão phu khuyên ngươi nên hiểu chuyện thì hơn, biết điều mà nghe lời ta nói, đừng mong sẽ có người tới cứu ngươi, cho dù bọn chúng đuổi kịp, cũng chưa chắc đã cứu được ngươi đâu!"
". . ."
Tống Tiểu Phong vẫn trầm mặc.
Thiên Âm lão quái đổi sang lạnh lẽo: "Sự kiên nhẫn của lão phu có hạn, đừng nghĩ lão phu không dám giết ngươi! Hắc hắc, lão phu có ít nhất trên trăm phương pháp, để cho ngươi sống không bằng chết!"
"Lão quái vật! Có giỏi thì ngươi giết ta đi!"
Tống Tiểu Phong đột nhiên ngẩng đầu, giận dữ nhìn chằm chằm đối phương.
Thiên Âm lão quái cười đầy âm trầm: "Giết ngươi sao? Ngươi thật sự muốn chết phải không? Đừng nên quên, ngươi còn thù lớn chưa trả, ngươi chết, ai sẽ giúp ngươi báo thù đây? Ngươi chết, sợ rằng tiểu nha đầu kia sẽ rất thương tâm đấy! Bởi vì nổi giận nhất thời mà không muốn sống , ngươi có phải nam nhân không đấy! Dĩ nhiên, hiện tại ngươi chưa được tính là nam nhân chân chính."
"Ta. . ."
Tống Tiểu Phong muốn nói lại thôi, vô lực phản bác.
Có lẽ hắn không sợ chết, nhưng hắn biết mình tuyệt đối không thể chết như thế được. Hắn còn muốn báo thù cho người thân, hắn đã đáp ứng với mẫu thân chăm sóc cho Tạ Lạc Nhi thật tốt. Cho nên cho dù thống khổ khó khăn hơn, hắn cũng muốn kiên trì.
Nhìn Tống Tiểu Phong phản ứng như vậy, Thiên Âm lão quái biết lời của mình đã đạt được hiệu quả nhất định, cho nên nhanh chóng tiếp lời: "Tiểu tử, theo lão phu được biết, Tạ Tống hai nhà chính là tiên đạo thế gia số một số hai, có thể đem Tạ Tống hai nhà đồng thời diệt môn, có thể thấy được thế lực của cừu nhân của ngươi mạnh mẽ cỡ nào chứ, tuyệt đối không dưới lục đại tiên tông. Dựa vào thực lực bây giờ của ngươi mà muốn báo thù, căn bản là si tâm vọng tưởng, cho dù cho ngươi mười năm trăm năm thời gian, thì có thể làm gì đây?"
". . ."
Tống Tiểu Phong nắm chặt hai tay, trong mắt lóe ra quang mang cừu hận.
Thiên Âm lão quái mặc dù nói rất sắc bén, nhưng hắn nói chính là lời thật, Tống Tiểu Phong không phải thiên tài thiên phú tuyệt đỉnh, cũng không có chỗ dựa nào, lấy cái gì để trả thù đây? Huống chi, hắn cùng với Tạ Lạc Nhi đang bị người người truy nã, mỗi thế lực đều muốn đạt được lợi ích trên người bọn hắn, liệu có ai sẽ thật lòng trợ giúp bọn họ đây.
"Bất quá, lão phu cũng có thể giúp ngươi một tay."
Thiên Âm lão quái bỗng nhiên cười một tiếng, cười rất khó coi.
Tống Tiểu Phong không khỏi sửng sốt: "Cái gì? ! Ngươi giúp ta?"
"Đúng, chỉ cần ngươi bái lão phu làm thầy, mối thù của ngươi dĩ nhiên là của ta, dĩ nhiên ta sẽ giúp ngươi."
Thiên Âm lão quái tiếp tục nói: "Một khi có danh phận sư đồ, lão phu cũng không làm khó ngươi, còn có thể cùng ngươi cùng nhau tầm bảo tìm hiểu bí mật, lấy được cơ duyên chúng ta sẽ cùng hưởng. . . Nếu cơ duyên ở đây đủ để giúp lão phu trở thành cửu tinh cường giả, ngươi cùng tiểu nha đầu kia sẽ có một vị cửu tinh cường giả làm chỗ dựa, những thế lực khác tuyệt đối không dám gây phiền toái cho các ngươi. Hơn nữa lão phu có thể giúp ngươi tăng cao tu vi, tương lai trở thành đại năng cũng không phải không thể nào. Đến lúc đó, ngươi muốn báo thù có thể báo thù, muốn giết ai thì giết, chẳng phải thật vui sướng sao?"
"Bái ngươi làm thầy?"
Tống Tiểu Phong sững sờ một lát, nhưng lập tức hừ lạnh nói: "Nằm mơ đi! Ta tuyệt đối sẽ không bái loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi làm thầy đâu!"
"Tiểu nhân hèn hạ?"
Thiên Âm lão quái không giận mà cười nói: "Nói thật hay, lão phu chính là hèn hạ sao? Lão phu chưa bao giờ nói mình không xấu xa, nhưng so sánh với đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia, lão phu còn tốt hơn bọn hắn nhiều, ít nhất lão phu chưa bao giờ tỏ vẻ tử tế! Nếu không phải lão phu hèn hạ, ta đã chết từ ba mươi năm trước rồi."
Nói đến đây, trong mắt Thiên Âm lão quái hiện lên vẻ điên cuồng: "Hắc hắc, tiểu tử ngươi thật sự nghĩ rằng trên thế gian này còn có người tốt sao ? Ngu xuẩn! Lão phu nói cho ngươi biết, trên thế gian này, mỗi người đều vì tư lợi thôi , mới vừa rồi ở bên ngoài không phải ngươi đã thấy được sắc mặt những kẻ đó sao? Lúc cứu bọn họ, bộ dạng giống như cảm ân đái đức, sẵn sàng máu chảy đầu rơi, chỉ khi nào lợi ích trước mặt, bọn họ sẽ trong nháy mắt trở mặt, thậm chí còn dẫm đạp lên các ngươi."
"Không! Vân đại ca chính là người tốt!"
Nghe Tống Tiểu Phong nói đến Vân Phàm, Thiên Âm lão quái hừ lạnh một tiếng, mạnh miệng nói: "Đó chỉ là vì hắn chưa gặp phải thứ làm hắn động tâm thôi, nếu không hắn đã giết các ngươi diệt khẩu rồi!"
"Câm mồm , Vân đại ca không phải như ngươi nói."
Tống Tiểu Phong nổi giận đùng đùng nói: "Vân đại ca chẳng những đã cứu ta cùng Lạc Nhi tỷ tỷ, còn chủ động giúp chúng ta giải vây, cho dù bị ta chửi mắng cũng không tức giận, càng không lấy bất cứ thứ gì của chúng ta. Người như ngươi, có tư cách gì mắng chửi Vân đại ca chứ!"
"Hừ! Người tốt? Người tốt thì có ích lợi gì?"
Thiên Âm lão quái khinh thường nói: "Chính bởi vì hắn tốt bụng, cho nên làm gì cũng cố kỵ, sợ đầu sợ đuôi, không thể thoải mái tự tại. Thế mới có câu người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm. . . Bởi vậy càng làm việc xấu càng tốt, càng lòng dạ ác độc càng tốt, càng xảo trá càng tốt!"
Dừng một lát, Thiên Âm lão quái điên cuồng nói: "Ngươi biết tại sao lão phu tiếng xấu vang xa không? Đó là vì lão phu thích cướp đoạt cơ duyên của người khác! Chúng ta đều là người tu tiên, vốn chính là tranh đoạt cùng thiên địa, không cướp đoạt cơ duyên của người khác, làm sao có thể thành tựu cho chính mình đây?"
". . ."
Linh hồn của Tống Tiểu Phong giống như bị một búa đánh vào, gông xiềng trong lòng tựa như xuất hiện vết nứt nhè nhẹ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được những lời phản nghịch như thế, lần đầu tiên gặp gỡ người điên cuồng cố chấp như thế .
Lời nói của Thiên Âm lão quái, đã đem tức giận cừu hận dục vọng trong đáy lòng Tống Tiểu Phong kích động!
. . .
Trầm mặc một hồi lâu, Tống Tiểu Phong chậm rãi mở miệng nói: "Lão quái vật, ta sẽ không bái ngươi làm thầy ."
Thiên Âm lão quái nghe thế, mặt lộ ra sương lạnh: "Tiểu tử, ngươi đã không uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách lão phu. . ."
"Chờ một chút."
Tống Tiểu Phong cắt lời của Thiên Âm lão quái nói: "Mặc dù ta không bái ngươi làm thầy, nhưng ta có thể hợp tác với ngươi."
"Hợp tác?"
Thiên Âm lão quái vừa giơ tay lên liền để xuống: "Hắc hắc, tiểu tử, ngươi nghĩ hợp tác thế nào với lão phu? Đừng giở trò quỷ với ta, nếu luận âm mưu quỷ kế, lão phu chính là tổ tông của ngươi đó!"
Tống Tiểu Phong cắn răng, nói thẳng: "Ngươi phải lập ra thệ ước, không thể thương tổn tới ta, lấy được chỗ tốt sẽ chia cho ta một nửa, hơn nữa còn phải bảo đảm ta có thể an toàn rời khỏi nơi này."
"Không được!"
Thiên Âm lão quái lập tức từ chối nói: "Ta có thể bảo đảm không thương tổn tới ngươi, nhưng ta không thể bảo đảm an toàn cho ngươi, dù sao nơi này vốn là rất nguy hiểm, một khi gặp phải tình huống bất trắc, lão phu cũng không có thời gian để chiếu cố ngươi, nhiều nhất chính là gắng hết sức, giữ được mạng nhỏ của ngươi. Về phần thu hoạch được lợi ích, lão phu muốn lấy bảy phần, dù sao lão phu là bát tinh cường giả, cần đại lượng tư nguyên."
". . . Có thể!"
Tống Tiểu Phong suy tư, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Thiên Âm lão quái ánh mắt khẽ chớp động, hiển nhiên là đang phỏng đoán ý nghĩ chân thực trong nội tâm Tống Tiểu Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...