Kỳ cảnh trong hoang mạc dẫn động thiên địa.
Thế lực khắp nơi rục rịch, sớm không kiềm chế được sự kích động trong lòng.
Tam Quang Đạo, Thiên Vương Trại, Cửu La Môn, biên quân. . .
Đầu lĩnh bốn thế lực lớn nhìn lẫn nhau, vô cùng ăn ý tụ tập lại cùng nhau, cho dù hiện tại bọn họ là quan hệ cạnh tranh nhưng là trước khi chưa thấy chỗ tốt gì thì ai cũng không nguyện xé rách da mặt.
. . .
"Mọi người có chuyện nói mau, có rắm nhanh đánh, đừng chậm trễ thời cơ!"
Mở miệng đầu tiên chính là biên quân Phàn gia chi trưởng Phàn Bình, người này trời sinh dị tướng, thái dương gồ lên, mắt như chuông đồng, khí thế bưu hãn không thể nghi ngờ.
Lão trại chủ Thiên Vương Trại Cát Thiên Vương lạnh lùng nhìn người này rồi nói: "Mao đầu tiểu tử, gặp chuyện cần bình tĩnh, nóng nảy như thế sao có thể thành đại sự."
"Cái gì! ?"
Bị người gọi là mao đầu tiểu tử, Phàn Bình nhất thời giận dữ: "Lão già kia, đừng ở đó cậy già lên mặt! Có tin lão tử. . ."
"Đủ rồi!"
Một tiếng quát lạnh lùng cắt ngang Phàn Bình, người lên tiếng là Điền gia chi trưởng Điền Hồng Chí: "Phàn huynh đệ, chớ quên đại soái đã ra lệnh như nào, chúng ta là tới làm việc chứ không phải đến đấu khí ."
Cửu La Môn môn chủ La Bằng vội vàng tiếp lời: "Một khi mọi người đã có thể tới đây, nói vậy đối với hành trình lần này ở hoang mạc đều có hiểu biết, như vậy chúng ta hãy bớt nói năng linh tinh đi. Bên trong hoang mạc tràn đầy nguy cơ, chỉ một chút người như chúng ta sợ là còn không đủ để lấp đầy hố cát, không bằng mọi người cùng nhau hợp tác đi?"
Cửu La Môn là thế lực lâu năm trong biên cảnh này, biết được một chút tình huống bên trong hoang mạc, bởi vậy mới có ý tưởng hợp tác.
Đầu lĩnh ở đây đều là người thông minh, cũng biết rõ việc này nguy hiểm nên tất nhiên sẽ không cự tuyệt,
Chẳng qua đối với ai gánh vác trách nhiệm như nào thì lại là một phen tranh luận.
. . .
"Đúng rồi, tán tu này nên làm gì bây giờ?"
Một thanh âm đột ngột vang lên, chính là Tam Quang Đạo lão tam Mao Chính.
Ánh mắt các đầu lĩnh đảo qua hơn vạn tán tu gần đó, không khỏi trầm mặc .
Nhân số tán tu rất nhiều nên khó có thể ước thúc, không có khả năng theo sự an bài của các thế lực, nếu thực muốn động thủ quét sạch lại có một chút khó xử. Không nói đến tình huống hiện tại không rõ, chỗ tốt còn không thấy, mặc dù động thủ thì ai lại nguyện ý tiêu hao vô vị?
Trầm ngâm một lát, phó trại chủ Thiên Vương Trại Ngụy Minh đề nghị: "Ngụy mỗ cho rằng, hiện tại chúng ta không cần phải để ý tới đám tán tu này. Bên trong hoang mạc hung hiểm khắp chốn, đám tán tu này chưa chắc có thể còn sống đi đến đích. Chỉ cần chúng ta đi trước một bước tới di tích, sau đó liên thủ bảo vệ cửa vào là có thể tránh cho đám tán tu này có cơ hội. Còn vài phương thế lực chúng ta sau khi tiến vào di tích thì dựa vào bản lĩnh cá nhân được không?"
"Hảo! Mọi người dựa vào bản lĩnh của mình, đề nghị này rất tốt, rất công bình!"
Phàn Bình là người đầu tiên phụ họa, những người còn lại nhìn lẫn nhau rồi cuối cùng gật đầu.
. . .
"Ong ong ong ~~~ "
Đại địa lại run rẩy, bình phong gió cát dần dần trở nên yếu đi.
"Chính là hiện tại!"
"Mọi người lên a!"
Có người đi đầu, sau đó hàng ngàn vạn tán tu đều tiến về phía bình phong.
Hồn bảo hộ thân, tiên linh phụ thể.
Ngũ quang thập sắc, huyễn lệ loá mắt.
Rất nhiều người thực lực yếu kém không kiên trì được bao lâu liền bị gió lốc nuốt hết.
Không ít người dựa vào lực lượng hồn bảo, dám khiêng qua gió lốc xé rách.
Thấy cảnh tượng như vậy, tứ phương thế lực cũng không trì hoãn nữa mà vội vàng triệu tập cấp dưới, đều tự bằng vào thủ đoạn cá nhân đi vào trong bình phong.
. . .
"Lão đại, chúng ta cũng lên nhé!"
Thiên Hà tiện tay tế lên một viên thượng phẩm Huyền Mặc Châu lơ lửng trên đỉnh đầu, một đạo huyền quang đem chính mình bao phủ trong đó.
Mà Phương Đồng thì tế lên một mặt gương đồng bảo vệ chính mình, đúng là thượng phẩm phòng ngự hồn bảo 【 Cửu Ly Phần Quang Kính 】 mạnh nhất của Phương gia. Phương lão gia tử sợ Phương Đồng có gì ngoài ý muốn nên trước khi đi đã giao cho nàng hồn bảo này phòng thân, không ngờ phải sử dụng nhanh như vậy.
Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi đồng dạng tế ra hộ thân hồn bảo của mình, một đôi long phượng ngọc bội đều là thượng phẩm, tiên đạo thế gia quả nhiên nội tình thâm hậu.
So sánh lại thì Thiết Đường xuất thủ keo kiệt hơn rất nhiều, một cái trung phẩm thiết hoàn nắm trong tay, quanh thân lộ ra vầng sáng nhàn nhạt.
"Chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy chứ!"
Thiết Đường nhìn hồn bảo của người ta rồi lại nhìn hồn bảo của mình mà thở dài.
"Vân Phàm Tông Sư, ngươi đâu?"
Thấy Vân Phàm không có động tác gì, Thiết Đường không khỏi tò mò nhìn hắn.
"Lão đại, muốn đi cùng ta không?"
Thiên Hà lúc này mới nhớ, Vân Phàm ngoại trừ tiểu đao tùy thân ra còn chưa bao giờ sử dụng dù chỉ nửa kiện hồn bảo.
"Chúng ta đi."
Vân Phàm lãnh đạm trả lời một tiếng rồi nhảy vào bên trong gió lốc.
"Mẹ ruột của ta, như vậy cũng được ư!"
Thiết Đường há hốc miệng, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc: "Bảo sao tất cả mọi người nói võ đạo tông sư chính là quái vật hình người, quả nhiên cường hãn không giảng đạo lý a! Không dùng hồn bảo hộ thân, cư nhiên dám kiên cường chống chọi bình phong gió cát!"
"Trợn tròn mắt chưa? Đúng là ít gặp chuyện quái lạ!"
Thiên Hà đương nhiên cũng có chút giật mình, chẳng qua chứng kiến hình dáng Thiết Đường kinh ngạc như thằng ngốc, bỗng dưng ngầm sảng khoái trong lòng. Vì thế hắn quăng cho đối phương một ánh mắt khinh bỉ rồi mang theo Phương Đồng đi vào trong gió lốc.
". . ."
Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc cùng rung động.
Võ đạo tông sư? ! Thiếu niên này nhìn qua không lớn hơn bao nhiêu so với bọn họ dĩ nhiên là võ đạo tông sư! Rốt cuộc đối phương có lai lịch gì? !
Nghĩ nghĩ trong lòng rồi hai người đuổi theo Vân Phàm.
Thiết Đường phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi theo sau đó.
. . .
————————————
Cuồng phong gào thét, cát bụi bay mù mịt!
Vân Phàm hành tẩu tại bên trong sa mạc, tùy ý cuồng phong xé rách.
Mỗi một bước của hắn đều đi được vô cùng gian nan, nhưng là mỗi một bước này cũng đi vô cùng vững vàng.
Gió, vô thủy vô chung, vô ảnh vô hình.
Vân Phàm đúng là muốn mượn gió lốc để rèn luyện thân thể của chính mình. Đây là kinh nghiệm võ đạo mà Dương Tiếu Thiên truyền thụ cho Vân Phàm, lợi dụng hết thảy ngoại lực có thể lợi dụng để tôi luyện chính mình.
Bọn người Thiên Hà cũng không thoải mái, dưới sự xâm nhập của gió lốc, vô luận là thể lực hay là tiên lực đều tiêu hao vô cùng to lớn.
. . .
Hành trình lần này chính là suốt ba canh giờ.
Sắc trời dần dần trở tối, cát bụi gió lốc xung quanh càng ngày càng nhỏ .
Rốt cục tại canh giờ thứ tư, bọn người Vân Phàm xuyên qua bình phòng và cuối cùng chính thức bước vào hoang mạc rộng lớn vô ngần.
. . .
Hoang mạc rộng lớn vô ngần, chỉ thấy mênh mông vô tận, tử khí nồng nặc, mọi âm thanh đều tịch diệt.
Khiến bọn người Vân Phàm cảm thấy ngoài ý muốn chính là bầu trời trong này xanh ngắt không một chút mây, ngôi sao chói sáng đầy trời so với bình phong gió cát giống như hai thế giới khác nhau.
Nhìn xung quanh, lúc ban đầu có hơn vạn tán tu nhưng còn sống đi vào không quá nửa, những người còn lại đã vĩnh viễn chôn thây bên trong hoang mạc này.
So với bọn họ thì người của bốn thế lực lớn hiển nhiên chuẩn bị rất đầy đủ, cơ hồ không có tổn thương gì.
". . ."
Bọn người Thiên Hà trầm mặc không nói gì, trong lòng có áp lực nói không nên lời.
Tống Tiểu Phong nhẹ nhàng cúi đầu, dù là nội tâm hắn hận đời nhưng giờ phút này nỗi lòng cũng bất giác sa sút.
Dọc theo đường đi, hắn tận mắt thấy từng tán tu ngã xuống bị cuốn đi, không lưu lại bất cứ cái gì. Mới đầu hắn còn có thể cười lạnh hai tiếng, trào phúng hai câu, nhưng thời gian dài trôi qua, hắn không muốn nói gì nữa.
Tống Tiểu Phong đột nhiên cảm thấy một tay khoác lên trên vai mình, nhìn lại, đúng là Vân Phàm đi đến bên cạnh mình.
"Ta biết ngươi trong lòng có hận, nhưng chớ quên quan tâm đến người bên cạnh ngươi."
Vân Phàm vỗ vỗ bả vai Tống Tiểu Phong và nhìn về phía Tạ Lạc Nhi.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một hạt giống quang minh đã mọc ở trong lòng Tống Tiểu Phong.
. . .
————————————
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...