Bất Diệt Thánh Linh

"Đừng gọi ta là tiểu gia hỏa, ta gọi là Tống Tiểu Phong!"

Tống Tiểu Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiên Hà, hiển nhiên không thích cách xưng hô của đối phương.

Thiên Hà cũng chẳng hề để ý mà cứ xoa đầu Tống Tiểu Phong và trêu chọc: "Ố ồ, tuổi không lớn nhưng tính tình lại không nhỏ!"

"Buông bản thiếu gia ra, thằng béo đáng chết!"

Tống Tiểu Phong tránh ra khỏi bàn tay của Thiên Hà, điên cuồng đá về phía đối phương.

"Ồ! Còn dám động thủ!"

Thiên Hà tránh phải né trái, thỉnh thoảng khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay: "Thực coi chính mình vẫn là thiếu gia gì ư? Chỉ hận thôi thì có tác dụng gì, gặp chuyện là xúc động, ra vẻ muốn chết không muốn sống này cho ai nhìn? Ngươi cho là chỉ có các ngươi rất thảm sao? Ta còn gặp người thảm hơn ngươi hàng chục, hàng trăm lần cơ. Hiện tại chưa được thì phải biết nhẫn nhịn, đừng có cả ngày có những ý tưởng không thực tế, kết quả là chỉ biết hại người hại mình!"

"Cẩu tặc, ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!"

Mặt Tống Tiểu Phong tràn đầy sát khí, hai mắt đỏ rực, hoàn toàn coi Thiên Hà là cừu địch sinh tử!

Vốn tưởng rằng chỉ đùa chơi chút thôi, không ngờ Tống Tiểu Phong thực sự tức giận.

"Đủ rồi mập mạp chết bầm, không được bắt nạt người ta!"

Phương Đồng một tay kéo Thiên Hà trở lại, Tạ Lạc Nhi cũng ôm lấy Tống Tiểu Phong nhẹ giọng trấn an.


"Sau khi gặp chuyện không may, tính tình Tiểu Phong đại biến, không chịu được kích thích, hy vọng các ngươi đừng khó xử hắn."

Ánh mắt Tạ Lạc Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Thiên Hà khiến người sau rất bất đắc dĩ.

Người rốt cục cũng phải trưởng thành, nhưng muốn trưởng thành thì phải trả một cái giá lớn. Kỳ thật Thiên Hà vốn có hảo ý, dù sao hắn cũng coi như là người từng trải, chỉ là hắn không ngờ Tống Tiểu Phong lại kích động như thế, quả thực coi hắn như là cừu nhân giết cha.

Thiếu niên cố chấp như vậy, sau này ít trêu chọc là hơn.

Nghĩ đến đây, Thiên Hà yên lặng thối lui đến bên người Vân Phàm.

Đợi sau khi Tống Tiểu Phong bình phục cảm xúc, Tạ Lạc Nhi mới nói: "Căn cứ theo tổ tiên ghi lại thì bình phong gió cát này cứ cách một ngàn năm là xuất hiện một lần, và địa cung trong gió bụi lúc này mới có thể hiện ra. Chẳng qua bình phong gió cát này sẽ dần dần yếu bớt sau hai canh giờ, đến lúc đó, mọi người có thể dựa vào một chút hồn bảo hộ thân là có thể đi vào bên trong hoang mạc, cho nên hiện tại có gấp cũng vô dụng."

Lúc này, Thiết Đường đột nhiên hỏi: "Tạ gia tiểu thư, tổ tiên các ngươi ghi lại các tình huống bên trong địa cung như thế nào?"

"Ngươi là ai? Đi cùng vị đại ca này à?"

Tạ Lạc Nhi hồ nghi nhìn Thiết Đường với vẻ dò xét, sau đó chuyển sang nhìn Vân Phàm.

Thiên Hà tiếp lời: "Thiết Đường huynh đệ là người của Phong Vũ Lâu, chúng ta đang chuẩn bị hợp tác, cùng nhau tiến vào hoang mạc."

Thiết Đường bổ sung: "Phong Vũ Lâu nhị đẳng đinh mục, lúc trước ta cũng từng thu thập một chút tình báo về địa cung cho nên muốn cùng các ngươi cộng hưởng một lần, ta am hiểu nhất chính là phân tích tình báo."

"Phong Vũ Lâu? ! Ngươi thật sự là người của Phong Vũ Lâu?"


Tạ Lạc Nhi giật mình ra vẻ ngạc nhiên rồi lập tức gắt gao nhìn Thiết Đường hỏi: "Nghe đồn Phong Vũ Lâu biết được mọi chuyện trong thiên hạ, ngươi có biết ai đã hạ thủ với hai nhà chúng ta hay không?"

Thiết Đường nghe vậy cười khổ nói: "Tạ đại tiểu thư, nghe đồn chính là nghe đồn, Phong Vũ Lâu không có vô cùng kì diệu như vậy, không phải chuyện gì cũng đều biết hết. Hơn nữa tại hạ chính là nhị đẳng đinh mục, sao có thể chuyện nào cũng biết được? Huống chi, Táng Kiếm sơn trang cùng Phong Đao sơn trang bị diệt liên lụy quá lớn, căn bản không phải loại tiểu nhân vật như ta có thể điều tra ."

"Ngay Phong Vũ Lâu cũng không biết sao..."

Tạ Lạc Nhi buồn bã, cho dù nàng không có nhiều hy vọng nhưng nghe Thiết Đường trả lời vẫn vô cùng thất vọng.

...

Trầm mặc một lát, Tạ Lạc Nhi mới chậm rãi mở miệng nói: "Biên giới hoang mạc là bình phong gió cát, bên trong hoang mạc có hố cát lốc xoáy, một khi bị hố cát hút vào thì dù là cường giả tiên đạo cũng rất khó còn sống đi ra. Ta cùng Tiểu Phong đều có dấu hiệu chỉ đường do tổ tiên lưu lại nên có thể tận lực tránh đi hố cát lốc xoáy này. Tiếp theo chính là Sa Mục Thú..."

Nói đến cái này, Tạ Lạc Nhi nhịn không được tạm dừng một lần rồi nói với sắc mặt nghiêm trọng: "Tổ điển ghi lại Sa Mục Thú là một loại trung giai linh thú cực kỳ hung tàn, hơn nữa cực kỳ mẫn cảm với huyết thực, có thể ở ngoài trăm trượng cảm giác đến sinh mệnh khí tức, đáng sợ nhất chính là, chúng nó bình thường ẩn nấp ở bên trong hố cát, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ bị bọn họ kéo vào trong hố cát."

"Cuối cùng chính là địa cung bị phủ đầy bụi, nơi đây kỳ thật là một trường thí luyện cực lớn, có tổng cộng mười hai trạm kiểm soát, mỗi một trạm kiểm soát đều khác nhau và bất luận kẻ nào cũng có cơ hội tham dự thí luyện. Chẳng qua cuối cùng có thể đi đến một bước nào đều toàn bộ dựa vào chính mình. Cho nên Tiểu Phong mới nói ai trước ai sau cũng giống nhau, bởi vì nơi đây là một chỗ tuyệt đối công bình."

Tạ Lạc Nhi nói một hơi xong, liền trầm tĩnh lại.

Thiết Đường khẽ vuốt cằm: "Lời Tạ gia tiểu thư nói cũng không không sai biệt lắm so với tin tức ta nắm giữ, mặt khác ta từ trong bút ký của một vị tiền bối còn biết là cả tòa hoang mạc chính là một cái trận pháp cực lớn, mà tòa địa cung kia chính là trung tâm quản lý toà trận pháp này. Điều này có nghĩa là người bố trí địa cung có tạo nghệ trận pháp vô cùng cao minh, nói không chừng sẽ lưu lại truyền thừa có quan hệ với trận pháp."

Nghe Thiết Đường nói, trong mắt Tạ Lạc Nhi chợt lóe lên dị sắc.


Trong Tiên đạo thì truyền thừa trận pháp là quý giá nhất, không chỉ là bởi vì trận đạo khó ngộ, càng bởi vì trận đạo khó cầu.

Tạ Lạc Nhi tất nhiên biết bên trong địa cung có truyền thừa trận đạo, nhưng là xuất phát từ tư tâm nên nàng cũng không có nói ra hết tình hình thực tế. Nàng tín nhiệm Vân Phàm không có nghĩa là nàng cũng yên tâm về những người bên cạnh hắn. Hơn nửa năm nay, những chuyện lục đục với nhau, âm mưu quỷ kế nàng cũng thấy không ít, biết rõ đạo lý lòng người cách một lớp da bụng.

...

Mấy người đều trầm mặc, lẳng lặng đợi thời cơ tiến đến.

Nhưng mà tại một địa phương cách đó không xa có cặp mắt lại đang nhìn trộm về phía này, đúng là lão già hói đầu ngồi ở bàn bên cạnh Vân Phàm lúc trước trong Biên Hoang khách sạn.

Từ khi Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi xuất hiện, lão già đầu hói liền chú ý tới hai người.

Hắn có một loại bản lĩnh đặc thù là có thể nhận ra khí tức xung quanh mỗi một người, cho dù Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi đều mang theo mặt nạ và cải biến trang phục thì vẫn không thể gạt được linh giác của hắn.

Vì thế, lão già đầu hói bất động thanh sắc tiến đến gần phía Vân Phàm.

...

...

Thời gian đợi chờ dần dần trôi qua.

Đối mặt cơ duyên chưa biết là gì thì không ai nỡ rời đi.

Hai canh giờ sau, ở chỗ sâu trong hoang mạc đột nhiên truyền đến từng đợt dao động khiến mọi người thất kinh.

"Ong ong ong ~~~ "


Đại địa run rẩy, phong vân biến sắc.

Đúng lúc này, một tòa cung điện khổng lồ hùng tráng từ từ mọc lên, lơ lửng trên bầu trời hoang mạc!

Trong cát bụi đầy trời vũ điệu, cung điện kia giống như một hư ảnh như ẩn như hiện bên trong gió cát.

"Kia... Kia là cái gì! ?"

"Không giống như là Động Thiên tàn cảnh a? !"

"Ta biết! Đó là ảo ảnh, chiếu rọi cảnh tượng ở giữa hoang mạc... Nơi đây có một tòa di tích! Khẳng định là di tích!"

"Đúng vậy! Chắc chắn là tổ tiên của Phong Đao sơn trang cùng Táng Kiếm sơn trang chiếm được chỗ tốt ở bên trong nên mới có thành tựu sau đó!"

"Ha ha! Cơ duyên! Thiên đại cơ duyên!"

...

Thấy kỳ cảnh như vậy, mọi người hoan hô hò hét, kích động khiến cả người phát run.

Là thật! Hết thảy đều là thật!

Bọn họ không uổng công chờ đợi, kia chính là cơ duyên của bọn họ!

...

————————————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui