Bởi vì Tam Quang đạo gióng trống khua chiêng tới bắt người, kinh động tới những tiên sĩ khác cũng đang trú trong cổ trấn này, vì vậy phần lớn mọi người đều tụ tập quanh Biên Hoang khách sạn xem náo nhiệt.
Chẳng qua là tiên sĩ cũng chỉ tới xem náo nhiệt, chứ căn bản không dám nhúng tay vào chuyện của Tam Quang đạo. Không ngờ mới đi tới chốc lát thời gian, Tam Quang đạo Nhị đầu lĩnh đã bị người đánh chết, đám cường đạo còn lại bỏ chạy tứ tán.
Tình hình nghịch chuyển như thế, làm cho mọi người tò mò vô cùng.
Rốt cuộc là người nào, dám không coi Tam Quang đạo ra gì, chẳng lẽ là đệ tử tiên tông? Hay là hậu duệ thế gia?
Dĩ nhiên, tò mò thì tò mò, nhưng không một ai dám đặt chân vào trong khách sạn.
...
————————————
Trong khách sạn, không khí có chút quái dị.
Nghe thấy Vân Phàm mở miệng yêu cầu Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi, người chung quanh nhất thời kinh ngạc. Bọn họ sao có thể ngờ, thiếu niên này vừa rồi còn giúp hai người giải vây, trong nháy mắt đã trở mặt vô tình, có khác gì giậu đổ bìm leo?
Có người vẻ mặt đạm mạc, có người trong lòng khinh bỉ, có người còn khinh thường bĩu môi, trong mắt mang theo nét trào phúng.
Thiên Hà cùng Phương Đồng cũng chứng kiến cảnh này, nhưng không có phản ứng gì, bọn họ đều biết tính tình của Vân Phàm, tuyệt đối không phải là tiểu nhân thừa dịp giậu đổ bìm leo, Vân Phàm làm như thế, nhất định là có nguyên cớ của mình.
"Ngươi... Không nghĩ ngươi cùng giống đám người đó, tiểu nhân vô sỉ!"
Tống Tiểu Phong tức giận quát lớn với Vân Phàm, đem Tạ Lạc Nhi kéo đến bên cạnh mình, sợ đối phương lén hạ độc thủ.
Vân Phàm không giải thích, cũng không để ý ánh mắt của người khác.
Tạ Lạc Nhi nhíu mày, ngăn cản Tống Tiểu Phong đang kích động cảm xúc: "Tiểu Phong, đem đồ vật đó đưa cho hắn đi! Chúng ta lúc này đã bại lộ thân phận, món đồ kia căn bản khó có thể giữ được."
Nghe thấy thiếu nữ nói như vậy, mọi người chung quanh lúc này mới thấu hiểu, ánh mắt nhìn về phía Vân Phàm lại trở nên phức tạp ... Thiếu niên này rốt cuộc suy nghĩ điều gì?
Tống Tiểu Phong tựa như cũng hiểu được tình cảnh của mình, chẳng qua vẫn như cũ không có cam lòng. Hắn cuối cùng đành phải nghe theo Tạ Lạc Nhi, đem giầy cởi xuống, từ đó lấy ra một tấm lệnh bài màu trắng, vứt xuống trong tay Vân Phàm.
Lệnh bài vào tay lạnh lẽo như băng, không phải vàng cũng không phải ngọc, chỉ cỡ lòng bàn tay, chính diện có khắc một chữ "Giản" cổ xưa , phía sau thất tinh liệt trận, nhìn qua cũng đã cảm thấy huyền diệu bất phàm.
Vân Phàm tùy ý hỏi: "Đây là gì?"
"Đây là vật mà tổ tiên lưu truyền xuống, nghe nói là đồ vật mấu chốt để tiến vào động thiên tàn cảnh."
Trên mặt Tống Tiểu Phong lộ ra nét trào phúng, hắn cố ý đem âm lượng đề cao, để cho tất cả mọi người trong khách sạn đều có thể nghe rất rõ.
Quả nhiên, nghe được bốn chữ " động thiên tàn cảnh " này, ánh mắt của mọi người cũng trở nên nóng bỏng , có người thậm chí đã bắt đầu âm thầm tính toán, làm sao mới có thể phân được một chén canh.
"Lão Đại, đừng nghe tiểu tử kia hồ ngôn loạn ngữ, ai biết hắn nói thật hay giả."
Thiên Hà vội vàng chạy lên phía trước nhắc nhở: "Tiểu tử này vô cùng tinh quái, rõ ràng muốn gắp lửa bỏ tay người, lão Đại không thể mắc mưu a!"
Vân Phàm hướng về phía Thiên Hà gật đầu, thuận tay đem lệnh bài thu vào trong ngực, sau đó hỏi Tống Tiểu Phong nói: "Sâu trong hoang mạc thật sự có động thiên tàn cảnh?"
"Hừ hừ, tin thì có, không tin thì không có."
Tống Tiểu Phong thuận miệng trả lời, sau đó nói: "Hiện tại chúng ta có thể đi rồi chứ?"
"..."
Vân Phàm nhìn Tống Tiểu Phong một hồi, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái giới tử đại đưa cho đối phương: "Đồ vật này ta nhận, nơi đây có chút ít linh bối, coi như bồi thường cho các ngươi."
"Phi! Ai cần những thứ rác rưởi của ngươi!"
Tống Tiểu Phong trừng mắt lạnh lùng, vung tay đem giới tử đại đánh văng ra trên mặt đất, cự tuyệt ý tốt của Vân Phàm.
Vân Phàm khẽ cau mày, lại đem giới tử đại nhặt lên, đưa cho Tạ Lạc Nhi: "Nơi này là một chỗ thị phi, các ngươi nhanh chóng đi đi! Hi vọng sau này các ngươi có thể sống thật tốt..."
Tạ Lạc Nhi nhận lấy giới tử đại, thần niệm khẽ lướt vào trong, tâm thần chợt run rẩy, vừa rồi lệnh bài màu trắng đã đưa ra, rõ ràng đang ở trong không gian giới chỉ.
Trong lúc nhất thời, Tạ Lạc Nhi liền hiểu dụng ý của Vân Phàm, cho nên nàng cố ý cúi đầu, không để cho người khác nhìn ra tâm tình biến hóa trong mắt nàng.
"Ngươi..."
Tạ Lạc Nhi muốn nói lại thôi, đối với hành động của Vân Phàm, nàng thật sự không biết nên nói gì cho phải. Mặc dù đối phương không nói nhiều, nhưng lộ ra cảm giác chân thành, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, giống như trưởng bối dặn dò cùng quan tâm vãn bối của mình.
"Tiểu Phong, chúng ta đi."
Tạ Lạc Nhi lôi kéo Tống Tiểu Phong còn đang ngây ngẩn, đi tới ngoài khách sạn.
Vừa lúc hai người bước ra khách sạn, trong khách sạn có ba đạo thân ảnh lập tức hướng hai người đuổi theo.
Nhưng còn chưa chờ ba đạo thân ảnh tới gần, ba đạo hàn mang phá không bay đến.
"Sưu sưu sưu!"
Hàn mang lóe lên, ba đạo thân ảnh theo tiếng mà rơi, hóa thành ba cỗ thi thể.
Thấy tình cảnh này, đám người vốn còn có ý muốn lén lút gây chuyện, nhất thời tâm như sương lạnh, nào dám hành động thiếu suy nghĩ!
Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Vân Phàm với ánh mắt phức tạp, xoay người rời đi.
Lần này, không có ai quấy nhiễu hai người.
...
"Ai! Lại phải nhặt xác ."
Thiên Hà cố ý thở dài, rất không tình nguyện đem ba cỗ thi thể kéo tới bên ngoài khách sạn mai phục. Dĩ nhiên, giới tử đại trên người bọn họ đều bị tịch thu, dù sao người chết cũng không dùng được những thứ này, coi như công nhặt xác đi.
"Làm xong rồi!"
Thiên Hà hài lòng phủi tay, vui vẻ trở lại bên cạnh Vân Phàm.
"Rầm rầm rầm —— "
Nhiều tiếng lôi minh oanh động bên tai, sắc trời bỗng nhiên từ sáng chuyển thành tối, trận trận cuồng phong cuốn theo cát vàng thổi vào khách sạn.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa, để cho người trong khách sạn sững sờ.
"Là sa trần bạo! Vô Ngân hoang mạc sa trần bạo!"
"Là sâu trong hoang mạc... Đi, mau đi xem một chút!"
"Mau mau mau!"
Khách sạn mọi người vội vàng đứng dậy, không hề do dự lao về phía hoang mạc, như sợ bị người khác giành trước nửa bước. Về phần Vân Phàm cùng hai cái di cô kia, ngược lại bị bọn họ quên mất rồi.
Trong nháy mắt, khách lâu trở nên dị thường không đãng, người trong cổ trấn cũng hoàn toàn vắng bóng!
...
"Di? Thật là có dị tượng! ? Lão Đại, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Thiên Hà đi tới cửa khách sạn, nhìn ra xa, chỉ thấy hoang mạc bên kia lốc xoáy cát bụi, thiên phong che trời.
"Đi xem một chút."
Vân Phàm đối với động thiên cũng có chút tò mò, dù sao cơ duyên chỉ có thể ngộ mà không thể cầu . Càng chủ yếu chính là, trong động thiên trừ phong phú tu tiên tài nguyên, thường xuyên xuất hiện một chút phương pháp tu luyện cổ xưa, nói không chừng có thể giải quyết vấn đề tu hành của hắn, vì vậy hắn cũng không do dự .
Nếu Vân Phàm đã quyết định, Thiên Hà cùng Phương Đồng tự nhiên sẽ không phản bác.
"Chuyện này, ta có thể cùng đi với các ngươi hay không?"
Bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm tục tằng, ba người quay đầu nhìn lại, hẳn là Thiết Đường vừa rồi cùng Thiên Hà xưng huynh gọi đệ!
"Ách, Thiết Đường huynh đệ, làm sao ngươi còn chưa đi?"
Thiên Hà kinh ngạc nhìn Thiết Đường, người sau ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ta thấy các ngươi rất lợi hại , cho nên đã muốn đi cùng với các ngươi, cường cường liên thủ, đến lúc đó cũng dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau."
"..."
Thiên Hà cùng Phương Đồng cùng lườm Thiết Đường, chỉ biết im lặng. Còn cường cường liên thủ? Còn hỗ trợ lẫn nhau? Là chúng ta hỗ trợ ngươi đi!
Vân Phàm cũng không nói thêm gì, ánh mắt khẽ hướng trong quầy nhìn lại.
Đợi sau khi ba người rời đi, góc quầy hiện ra một đạo hư ảnh, chợt minh chợt diệt, thấy không rõ bộ dáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...