Bất Diệt Thánh Linh

Hắc ám cắn nuốt, huyết sắc bao phủ.

Vu sư huynh nhất thời như gặp ma, đứng ngơ ngác nhìn huyết đản.

"Sư huynh, ngươi làm sao vậy?"

Kiều sư đệ thấy vẻ mặt Vu sư huynh khác thường, không nhịn được đụng chạm vào vai của hắn, ai ngờ vừa tiếp xúc lại đẩy mình vào trong cùng hoàn cảnh.

"A!"

"Cứu. . . Cứu mạng!"

Hai tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, ngược lại làm cho Vân Mục ở bên cạnh không biết làm sao, trơ mắt nhìn thân thể hai người, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu héo rũ, chỉ chốc lát sau hóa thành hai đống bạch cốt, dị thường kinh khủng!

Không còn uy thế trấn áp, Vân Mục khôi phục tự do, trước tiên xông tới giải cứu Hỏa Vân.

"Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân ôm chặt lấy cổ Vân Mục, phảng phất hài tử đang kể lại những uất ức của mình.

Tiếp theo, Vân Mục cẩn thận đi tới chỗ huyết đản, bên cạnh dưới hai bộ quần áo, lộ ra hai đống bạch cốt trắng ởn, nhìn qua thật là đáng sợ!

"Vòng tay của ta. . . Vòng tay của ta.. ."

Vân Mục khẩn trương ở trong một đống bạch cốt nắm lấy vòng tay của mình, cẩn thận lau sạch, sau đó đeo ở trên tay.

Sau đó, nàng đưa ánh mắt rơi vào trên huyết đản.

"Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân ngăn cản, không để cho Vân Mục bước tới.


"Đây là thứ ca ca để lại cho ta, bất kể là gì, ta cũng muốn lấy lại!"

Vân Mục khẽ do dự một hồi, cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí. Nàng dù sao vẫn chỉ là một hài tử, có lẽ nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng có nhiều thứ đối với nàng mà nói, so sánh với tính mạng còn quan trọng hơn, so sánh với tất cả mọi thứ đều trọng yếu hơn.

"Răng rắc!"

Ngay thời khắc mà đầu ngón tay của Vân Mục tiếp xúc đến huyết đản, vỏ trứng bỗng nhiên nứt ra, một đạo lưu quang màu đen phá vỡ vỏ trứng, hướng mi tâm của Vân Mục vọt tới.

"Xuy!"

Bất ngờ không kịp đề phòng, Vân Mục bị lưu quang màu đen chạm tới.

Chỉ là nó cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Vân Mục, chẳng qua là để lại trên mi tâm của nàng một đạo hắc sắc ấn ký, giống như ký hiệu cổ xưa, thần bí và quỷ dị.

"Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân vung chân đá văng vỏ trứng, nhìn Vân Mục lo lắng.

"Ta không sao! Ta rất khỏe!"

Ấn ký màu đen lúc sáng lúc tối, cuối cùng biến mất tại mi tâm Vân Mục, tựa như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.

Mặc dù tò mò, nhưng Tiểu Hỏa Vân cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cần Vân Mục không có chuyện gì thì nó cũng an tâm.

"Hỏa Vân, ta không thích nơi đây, chúng ta đi tìm ca ca có được hay không?"

"Chi chi!"

"Ngươi cũng đồng ý à, vậy chúng ta đi thôi!"

"Chi chi chi!"

"Không sao, đợi sau này tìm được ca ca, ta sẽ xin lỗi Thiển Y tỷ tỷ, nàng tốt như thế, nhất định sẽ không giận ta đâu."

Vân Mục vừa nói, vừa trong đống bạch cốt tìm kiếm càn khôn trạc của Vu Kiều hai người, sau đó ôm Tiểu Hỏa Vân đi về phía chân núi.

. . .

————————————

"Cơ Thiên Phi, ngươi lăn ra đây cho ta! ?"

Một tiếng gầm vang dội cả Thánh Địa, kinh động vô số đệ tử.

"Chuyện gì xảy ra! ? Có gì vậy! ? Là ai kiêu ngạo như thế, lại dám tìm Cơ Thiên Phi gây sự! ?"

"Nhanh câm miệng, đó là thanh âm của Thiển Y Thánh nữ, ngươi muốn chết à."

"Ách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng lẽ các ngươi không biết, vài ngày trước, đệ tử của Thiển Y Thánh nữ đã mất tích!"

"Cái gì! ? Không thể nào, kẻ nào to gan như vậy? Dám hạ thủ đối với đệ tử của Thánh nữ."


"Nghe nói đệ tử của Thiển Y Thánh nữ có chút ân oán cùng Đế quốc Cơ gia Tiểu công chúa, Cơ Thiên Phi ra tay thay cho muội muội cũng là chuyện bình thường ."

"Thì ra là thế tục ân oán, chuyện này chắc chắn sẽ ồn ào lắm đây."

"Ồn ào thì sao, dù sao cũng không có gì, ngay cả mấy vị Điện chủ cũng không ra mặt, chúng ta đi xem trò vui là được."

"Đi xem một chút đi."

. . .

Thánh Địa đệ tử túm năm tụm ba, vội vã tề tụ tới một chỗ cô phong cảnh sắc xinh đẹp.

"Ai dám náo loạn ở Ngự Thiên phong của bổn cung!"

Thanh âm cũng mang theo tức giận vang lên, một nữ tử cao ngạo tuyệt sắc xuất hiện tại đỉnh lầu các.

Thân ảnh màu tím từ từ hạ xuống, đứng nghiêm trên đỉnh một tòa lầu các khác, chính là Thánh nữ Thiển Y.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là Thiển Y Thánh nữ. . ."

Thấy rõ người tới, Cơ Thiên Phi ánh mắt ngưng tụ, kiêng kỵ mang theo vài phần lãnh ý: "Ngươi dù gì cũng là Thánh nữ tôn sư, lại chạy đến Ngự Thiên phong của bổn cung la lối om sòm, thật sự là đánh mất thân phận của mình!"

"Thân phận? Ngươi bây giờ còn biết thân phận sao?"

Thiển Y ánh mắt không linh, lộ ra lạnh lẽo: "Ngươi thân là Trưởng Công Chúa của Thiên Khung Đế quốc, lại là cửu tinh cường giả, còn thừa dịp ta không có ở đây, đi bắt nạt một tiểu cô nương, ngươi hiện tại không biết xấu hổ nói thân phận hay sao!"

"Ăn nói cho rõ ràng!"

Cơ Thiên Phi lạnh giọng phản bác: "Bổn cung không đi tìm tiểu nha đầu kia gây sự, chẳng qua bảo người đi bắt con linh thú của nàng về mà thôi. Vết sẹo trên mặt muội muội của ta đến nay còn chưa khỏi hẳn, ban đầu đều do con linh thú này mà ra, ta không nghĩ ta làm như thế có cái gì không đúng! Huống chi, ta phái ra hai người đã hóa thành một đống xương khô, tử trạng quỷ dị, mà vị đệ tử của ngươi lại đột nhiên mất tích, chẳng lẽ là đệ tử của ngươi chính là yêu ma chuyển thế à, tàn nhẫn sát hại đệ tử Thánh Địa sau đó trốn đi!"

"Yêu ma chuyển thế? Rốt cuộc là ai tàn nhẫn, trong lòng ngươi ta đều biết rõ."

Thiển Y vẻ mặt đạm mạc nói: "Đừng nghĩ ta không biết tâm tư của các ngươi, đơn giản các ngươi nhìn ra tiềm lực của con linh thú này, muốn đem nó hàng phục, thuận tiện chọc giận đệ tử của ta, để nàng làm ra chuyện gì vọng động , đến lúc đó các ngươi là có thể đường đường chính chính ra tay? Mặc dù mắt ta không nhìn thấy, nhưng lòng ta không mù."

"Ngươi. . ."

Cơ Thiên Phi nghẹn họng, trên trán ngưng tụ sát ý: "Vậy Thánh nữ các hạ xuống đây rốt cuộc muốn thế nào? Đệ tử của ngươi cũng không có ở chỗ của ta!"

Thiển Y nhàn nhạt nói: "Bất kể có ở hay không, nếu ta đã tới, tự nhiên là thay đệ tử của mình đòi lại công bằng, hôm nay ta sẽ chém Ngự Thiên phong của ngươi."


Lời còn chưa dứt, Thiển Y đã vung tay lên thi triển tiên thuật.

Cơ Thiên Phi thấy thế không sợ hãi cũng nghịch thiên mà lên!

Tiên thuật Chưởng Diệt!

Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, lòng bàn tay sáng lóng lánh màu lam, như muốn xóa tan vạn vật.

Tiên thuật Kình Thiên!

Một đạo cương tráo màu trắng trong nháy mắt ngưng tụ, giống như thiên địa bức tường cản trở, không thể phá vỡ.

Hai đạo tiên thuật đều là thượng phẩm, một công một thủ, kịch liệt va chạm, khí lãng cuồn cuộn.

Mặt đất ở trong va chạm lay động, cát đá bụi đất bay đầy, tịch quyển ngang trời.

. . .

"Thiển Y Thánh nữ, cũng chỉ đến thế mà thôi!"

Trong màn cát bụi, thanh âm của Cơ Thiên Phi lần nữa vang lên: "Đừng tưởng rằng ngươi là Thánh nữ thì bổn cung sợ ngươi, vốn còn nghĩ năm nay thánh tuyển mới khiêu chiến thánh vị của ngươi, không ngờ ngươi vội vàng như thế, như vậy bổn cung sẽ thành toàn cho. . ."

Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, một tiếng vỡ vụn thanh thúy truyền tới bên tai, cương tráo màu trắng lại không chịu nổi áp lực của cự chưởng mà phá vỡ!

Một mảnh hư ảnh hải vực vô tận xuất hiện tại phía sau Thiển Y, cường giả xu thế như sóng biển thao thiên hung mãnh khó cản.

"Thần hồn hóa hải, hư ảnh vô lượng! Ngươi. . . Ngươi đã bắt đầu diễn biến thần hải rồi!"

Trong tiếng hét vang, thần hồn của Cơ Thiên Phi bị thương nặng, phun ra một ngụm tâm huyết, suýt nữa té xuống khỏi lầu các.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui