Ban đêm, trên thiên không mây đen che kín cả mặt trăng.
Từng làn gió lạnh thổi vào trong thành, mang theo mùi máu tanh nồng đậm.
Trải qua thời gian một ngày, linh thú công kích không ngừng, bọn họ giống như đang phát điên lên, không muốn sống lao thẳng vào tường của Lạc Nhật thành. Mấy chục vạn thi thể linh thú chất lên thành đống, phảng phất từng ngọn núi nho nhỏ.
Dù vậy, linh thú vẫn siêng năn tiến bước .
...
Theo linh thú càng lúc càng nhiều, trên cổng thành phía bắc đầu tiên xuất hiện thương vong.
Bởi vì trấn thủ nơi đây đều là võ giả, cận chiến chịu thiệt vô cùng, cho nên thường là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm. Nếu không phải võ giả cũng biết kết trận phối hợp lẫn nhau, sợ rằng tử thương còn thảm trọng hơn.
So sánh ra thành lâu phía tây vững chắc hơn nhiều, tiên đạo tu sĩ có thể tấn công từ xa, gần có thể thủ, tiên thuật phụ trợ, thủ đoạn đa dạng. Một ngày trôi qua, cơ hồ không có thương vong quá lớn, chính là linh bối tiêu hao dị thường nhanh. Dù sao tiên linh cần linh bối bổ sung năng lượng, mà tiên linh bị thương nhu cầu càng lớn hơn.
Thảm thiết nhất thuộc thành lâu phía nam, nơi này do mười mấy tiểu thế lực cùng chung bảo vệ, ai cũng muốn tránh né tổn thất mà không đồng tâm hiệp lực ra tay, kết quả dẫn đến một số phòng tuyến gần như hỏng mất. May là cầm đầu mấy phương thấy tình thế không ổn, lập tức dốc toàn lực ra tay, lúc này mới hiểm hiểm bảo vệ tường thành không đổ.
Vì thế, rất nhiều tiên đạo tu sĩ trả giá bằng mạng sống của mình, lực lượng thủ thành cũng suy yếu rất nhiều.
Bất đắc dĩ, các tiểu thế lực bắt đầu chia sẻ hợp tác, hơn nữa triệu tập đại lượng tiên sĩ rải rác không thuộc về thế lực nào, không tiếc trả giá một bộ phận ích lợi.
Lúc này, đợt thú triều thứ nhất chuẩn bị kết thúc, đợt thú triều thứ hai đang dần tới gần.
...
————————————
Vạn tiên tập, bên trong nhà gỗ
Vân Phàm ngồi xếp bằng trên bệ đá, vừa thổ nạp điều tức, vừa lấy thiên cương cửu luyện phương pháp, xao kích phong linh hoàn, đây là công khóa hắn tu luyện hàng ngày, cũng giống như luyện quyền, hơn nửa năm vẫn luôn kiên trì, không có chút lười biếng nào.
"Đinh! Đinh! Đinh!"
Cửu Khổ lực cùng phong linh hoàn va chạm lẫn nhau, phát ra trận trận thanh âm thanh thúy, tựa như luật động của sinh mệnh, một nhịp điệu tuyệt vời để cho Vân Phàm đắm chìm trong đó.
Lần này Hồi Quang Tiên thuật tăng lên, không chỉ có chỗ tốt như mặt ngoài biểu hiển, trọng yếu hơn chính là để cho khả khống chế khống chế thần hồn của hắn tăng cao, đối với tiên thuật tiên pháp có thêm hiểu biết, nhất là tiên pháp « Cửu Khổ » phía sau tu luyện, hắn rốt cục có một điểm bắt đầu.
Có thể nào đem nguyên lý lượng biến thì chất biến này áp dụng, tiên pháp cũng có thể tăng lên?
Nhưng mà chuyện này cũng cần đại lượng tích lũy.
Hắn quyết định tìm một cơ hội, muốn hướng Phương Lôi thỉnh giáo một chút vấn đề tu hành.
...
————————————
Sáng sớm hôm sau, thiên không vẫn âm trầm.
Vân Phàm vừa mới ra khỏi phòng, Thiên Hà đã đứng ở cửa chờ đợi.
"Lão Đại dậy sớm thế! Nhìn lão Đại tinh thần tràn đầy, mặt mày hồng hào, thật giống như còn đẹp trai hôm qua nữa!"
Thiên Hà cợt nhả, hướng về phía Vân Phàm tuôn ra một loạt lời ca ngợi, người sau cũng đã quen chỉ có thể bất đắc dĩ.
"Có việc gì sao."
"Không có chuyện gì không có chuyện gì..."
Thiên Hà vẫn cười hì hì nói: "Thật ra cũng không có chuyện lớn gì, chính là Đồng Đồng hôm qua đã thu thập được linh dược cùng lô đỉnh, hôm nay còn chờ ngươi chế thuốc."
"Ách, nhanh như thế sao?"
Vân Phàm hơi ngạc nhiên, Thiên Hà vội vàng giải thích: "Tuy nói Lạc Nhật thành nổi lên chiến sự, nhưng mà cửa hàng tại các nơi cùng chợ thủy chung vẫn làm việc, giao dịch các loại tài nguyên so với lúc trước còn tấp nập hơn, hơn nữa có lão Đại cho trên trăm vạn linh bối, muốn mua gì mà không được? Đừng nói chính là linh thảo dược."
"Được, vậy chúng ta đi qua đi."
Vân Phàm đang muốn bước đi, Thiên Hà ấp a ấp úng nói: "Lão Đại, còn có chuyện muốn nói với ngươi một tiếng."
"Chuyện gì?"
"Phía ngoài truyền ra tin tức, thú triều lần này cường đại chưa từng có, hơn nữa tất cả đều là linh thú, hôm qua thủ cả một ngày một đêm, Tán Tu minh cùng Thiên Võ minh cũng tổn thất không nhỏ, còn lại tiểu thế lực càng thương vong thảm trọng, sợ rằng khó có thể ngăn cản..."
Nói xong, Thiên Hà dò hỏi: "Lão Đại, chúng ta có cần rời đi trước hay không?"
"Tạm thời không cần."
Vân Phàm lắc đầu, tiếp tục bước đi.
Nếu quả thật không thể chống đỡ, dựa vào Tán Tu minh cùng Thiên Võ minh phản ứng, chỉ sợ đã sớm rút lui rồi, làm sao còn có thể thủ đến hiện tại. Hắn cũng không nghĩ hai thế lực này có lòng tốt nguyện ý sống chết cùng Lạc Nhật thành.
Thấy bộ dạng Vân Phàm như đã định liệu trước, trong lòng Thiên Hà cũng an bình rất nhiều.
...
————————————
Chế thuốc việc này, chính là muốn nói đến phương pháp.
Vân Phàm chỉ quan sát Trương Vô Nhị chế thuốc như thế nào, chính mình lại chưa bao giờ tự mình thao tác.
Tại trong mắt người bình thường, chế thuốc hẳn là không hề khó khăn, chỉ cần đem dược thảo để vào trong dược đỉnh, lấy nước đun lên là đủ, trên thực tế ý nghĩ như thế hoàn toàn sai lầm .
Ít nhất là trong suy nghĩ của Vân Phàm, chế thuốc chẳng những là việc cực nhọc, còn cần phải có kỹ thuật riếng.
Làm sao phân rõ dược tính, làm sao phân ra các loại khác nhau?
Loại thuốc nào cho vào trước, loại thuốc nào cho vào sau, thứ tự cũng không thể sai, có thể trung hoà dược tính.
Lúc nào thì lửa lớn, lúc nào thì lửa nhỏ, đều có quy luật , dương cực sinh âm, âm không thắng hàn, lửa lớn chế thuốc, lửa nhỏ đề luyện tinh hoa.
Trước tiên phải xem dược tính sau đó phân loại, rồi từ đó phân ra số lượng bao nhiêu, lửa lớn lửa nhỏ biến đổi không ngừng, âm dương nhập luyện mới thành.
Đây cũng là bí quyết chế thuốc, giảng giải đạo lý âm dương cân bằng.
...
Trong phòng, sương khói lượn lờ.
Vân Phàm ngồi ở trước lò thuốc cao hơn nửa người, chăm chú quan sát lò lửa biến hóa.
Thiên Hà cùng Phương Đồng đứng ở bên cạnh, cũng quan sát lò thuốc tới không chớp mắt.
Lần đầu tiên quan sát chế thuốc ở cự ly gần như thế, hai người ban bắt đầu còn cảm thấy mới mẻ độc đáo, nhưng về sau, dần dần cảm thấy mệt mỏi khô khan, thậm chí bắt đầu có chút buồn ngủ.
Quá trình chế thuốc vốn rất khô khan .
...
Sau một hồi lâu, cửa phòng mở ra.
Vân Phàm từ trong phòng đi ra, Thiên Hà cùng Phương Đồng bước theo sau hắn, trên mặt hai người tràn đầy vẻ mừng rỡ.
"Lão Đại, chúng ta đi tìm lão gia trước, ngươi cứ làm gì tùy thích!"
Thiên Hà mở miệng nói, liền dẫn Phương Đồng vội vã chạy về chỗ ở của Phương Lôi.
"Ách!"
Sau khi chế thuốc, Vân Phàm đột nhiên phát giác chính mình không biết nên làm gì.
Đang lúc hắn chuẩn bị trở về phòng tiếp tục tu luyện, lại phát hiện lối vào vạn tiên tập vây kín người, thỉnh thoảng có người than thở.
"Xin hỏi vị đạo hữu này, phía trước có chuyện gì xảy ra?"
Vân Phàm đi tới bên ngoài đám người, tùy tiện tìm một người hỏi thăm tình huống.
"Là ngươi!"
Người này hiển nhiên nhận ra Vân Phàm, có chút không được tự nhiên nói: "Lần này thủ thành tương đối thảm thiết, tử thương không ít. Phía trước có vị đạo hữu bị trọng thương, được bằng hữu cứu về, đáng tiếc bụng hắn bị xé rách, nội tạng vỡ vụn, trừ phi có linh đan diệu dược, nếu không chỉ có con đường chết."
Vân Phàm nghe vậy, hiếu kỳ nói: "Bọn họ sao không đi tìm y sư chứ?"
Chỉ nghe người này cười khổ nói: " Lạc Nhật thành làm gì có y sư! Y sư bình thường chỉ có thể chữa được bệnh đau ốm nơi thế tục, tiên đạo y sư đa số là luyện đan sư, được các thế lực lớn cung phụng giống như tổ tông vậy , làm sao đặt chân tới nơi nguy hiểm như này."
"..."
Trầm mặc chốc lát, Vân Phàm chen vào bầy người đi tới bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...