Nhất phẩm hương cư, khách tựa vân lai.
Đi lên lầu trên, đại đường rộng rãi ngồi không ít người túm năm tụm ba, có người cao giọng bàn tán, có kẻ cúi đầu thì thầm, có người cơm nước no nê, có kẻ say xỉn lèm bèm, thậm chí còn có một vị thanh niên trang phục như thư sinh đang giảng giải không ít chuyện ly kỳ.
"Những. . . Những người ở đây đều là tiên đạo tu sĩ ư?"
Vân Phàm ngạc nhiên nhìn đại đường, có cảm giác như mình đang nhìn lầm rồi.
Tại trong ấn tượng của hắn, tiên đạo tu sĩ cao cao tại thượng, cử chỉ đắc thể, thỉnh thoảng có chút phóng đãng khác thường, nhưng đó cũng là tiêu sái. Rất khó tưởng tượng, tiên đạo tu sĩ lại có thể giống những người dân thường, thích tham gia náo nhiệt, thích bàn tán thị phi, còn thích các loại tin đồn quái sự.
"Dĩ nhiên, võ giả bình thường cũng không tới nơi này."
Lão bản thuận miệng giải thích một câu, sau đó đem ba người Vân Phàm an bài tại một góc gần lan can, từ nơi này có thể nhìn thấy đường phố tây thành xa xa, phố xá náo nhiệt đều thu vào tầm mắt.
. . .
Sau khi ngồi xuống, lão bản nhiệt tình nói khách sáo mấy câu sau đó mới rời đi, cùng ban đầu lạnh lùng khác biệt một trời một vực.
"Phi! Mắt chó nhìn người thấp!"
Thiên Hà trong lòng vẫn còn khó chịu, hướng về phía Vân Phàm nói nhỏ: "Lão Đại, vừa rồi ngươi đưa cho hắn quá nhiều rồi, một bàn toàn tịch yến bất quá chỉ một ngàn linh bối, ngươi cho hắn một viên tam tinh hồn tinh, đã tương đương với cả vạn linh bối, đủ để ăn mười bàn toàn tịch yến . . ."
"Chẳng lẽ hắn không trả lại tiền?"
Vân Phàm không khỏi mở miệng hỏi, Thiên Hà cùng Phương Đồng nhất thời vẻ mặt dại ra, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Lão. . . Lão Đại có chuyện còn không biết. . ."
Thiên Hà nói lắp bắp: "Tiền cọc cho tới bây giờ đều là đưa rồi không lấy lại, cho dù trả nhiều số còn lại đều coi là tiền thưởng, sẽ không trả lại . Huống chi, tên lúc nãy hiệu là Dương thiết kê, vắt cổ chày ra nước ke bo bủn xỉn, nổi danh cả Lạc Nhật thành, muốn lấy lại tiền từ tay hắn, quả thực còn khó hơn lấy mạng hắn."
"Vậy thì ăn thêm chín bàn nữa."
"Ách. . . Chúng ta, ăn hết được sao?"
"Ăn không hết, đóng gói mang đi."
Vân Phàm nói như đinh chém sắt, Thiên Hà cùng Phương Đồng nhất thời cảm thấy ngây dại.
. . .
Vừa lúc đó, đại đường dần dần an tĩnh lại.
Chỉ nghe trong sân thư sinh khẽ lay động chiết phiến nói: "Nói vậy chư vị đồng đạo đều đã nghe qua, tám ngàn năm trước, Kiếm Tiên Tạ Lăng Tây cùng Ma Đao Tống Nghịch quyết chiến trên đỉnh Cửu Phong, một đường từ bắc đánh tới nam, lại từ nam sang đến tận tây, cuối cùng song song mất tích trong hoang mạc vô tận. Lúc ấy trong tiên đạo từng có lời đồn, hai người ở hoang mạc phải bão cát, bị cuốn tới một di tích thượng cổ, hơn nữa ở trong di tích đạt được cường đại truyền thừa, vì vậy mới có Táng Kiếm sơn trang cùng Phong Đao sơn trang hai đại tiên đạo thế gia hiển hách một thời . . . Tại hạ sắp nói chuyện tới đây, chính là có liên quan cùng với hai đại tiên đạo thế gia này."
Dừng một lát, thư sinh thấy lực chú ý của mọi người đều rơi vào trên người mình, mới mở miệng tiếp tục nói: "Hai đại tiên đạo thế gia cực thịnh một thời, có thể so với tiên đạo lục tông tại thế ngoại của Đại Càn, mỗi một lần Cực Đạo đại hội đều có biểu hiện không tầm thường, « Đại Thiên Kiếm Đạo » , « Viên Nguyệt Đao Đạo » hai bộ thượng cổ truyền thừa cũng vì thế mà danh chấn tiên đạo. . . Nhưng không ai ngờ tới, tiên đạo thế gia cường đại như thế, sẽ trong khoảnh khắc diệt vong."
". . . Ba tháng trước, hai đại tiên đạo thế gia cùng lúc chịu cảnh diệt môn, một ngọn lửa lớn đem hai cái gia tộc cổ xưa này đốt thành tro bụi, đến nay còn không biết kẻ đứng sau việc này là ai. . ."
Nói người, thư sinh cố ý dừng một chút, không khí trong đại đường nháy mắt khẩn trương hơn.
"Cái gì? ! Tiên đạo thế gia bị diệt môn sao! ?"
"Có phải thật thế hay không a? Đây chính là nổi danh ngang với tiên đạo lục tông, lợi hại như thế cũng bị diệt môn ư? Không phải là tiên đạo lục tông làm đấy chứ? !"
"Ngươi muốn chết à! Dám đem nước bẩn dội lên người của tiên đạo lục tông sao, cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy!"
"Ách! Coi như ta không nói gì, ta không nói gì."
"Hắc hắc, thật đáng sợ!"
. . .
"Mọi người yên tĩnh."
Thư sinh giơ tay vẫy, nhìn quanh chúng nhân nói: "Ai là kẻ đứng sau chuyện này tạm thời không nhắc nữa, lại nói Tạ Tống hai đại tiên đạo thế gia thật ra cũng không diệt môn toàn bộ, dù sao cũng là gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm , tự nhiên có chút nội tình. Nghe nói ngày đó, Tạ Tống hai nhà huyết mạch hậu duệ duy nhất, ở dưới sự liề chết bảo vệ của người nhà tránh được một kiếp, sau đó lưu lạc ở Đại Càn không biết tung tích, mà lưỡng trang diệt môn thảm án vì vậy trở thành một màn chưa thể giải quyết. . ."
"Thư sinh tiểu ca nhi, tại sao những người đó lại muốn đối phó với Tạ Tống hai nhà a?"
"Nói nhảm, đương nhiên là vì thượng cổ truyền thừa của họ!"
"Thúi lắm, có thể đối phó với hai đại tiên đạo thế gia, thế lực này chắc chắn không yếu hơn Tạ Tống hai nhà rồi, nếu là vì truyền thừa, cần phải dùng tới thủ đoạn như vậy sao?"
"Vậy ngươi nói xem tại sao?"
"Nếu ta biết còn hỏi cái rắm à!"
. . .
"Hắc hắc, tiên đạo lục tông không phải tự xưng là chính đạo hay sao? Vì sao không thấy bọn họ đi ra thực thi chánh nghĩa?"
"Tiên đạo lục tông cùng tiên đạo thế gia từ trước đến giờ bằng mặt không bằng lòng, không bỏ đá xuống giếng cũng đã không tệ rồi, làm gì có chuyện ra tay giúp đỡ."
"Đúng thế, nói không chừng người ta nghe xong tin tức này, còn âm thầm cao hứng cơ."
"Được rồi được rồi, mọi người bớt tranh cãi một chút, coi chừng tai vách mạch rừng."
"Ai! Thật sự mất hứng."
. . .
Không để ý đến mọi người nghị luận om sòm, thư sinh thu chiết phiến đi tới một góc của đại đường ngồi xuống, rót từng chén từng chén rượu, sau đó yên lặng uống.
Cùng vừa rồi miệng lưỡi lưu loát bất đồng, thư sinh này hiện tại dị thường trầm tĩnh, toàn thân hiển lộ sự cô độc lạ thường.
Lại uống một chén, thư sinh đột nhiên sinh lòng cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về góc bên kia.
"Các hạ có gì chỉ giáo sao? ?"
Thấy một thiếu niên nhìn về phía mình, thư sinh cười nhẹ, hướng về phía đối phương gật đầu.
Vân Phàm nhìn thư sinh trong chốc lát, bỗng nhiên muốn mời nói: "Có muốn tới đây ăn một bữa cơm không, ta mời."
"Ách! Lão Đại, ngươi. . ."
Thiên Hà lần đầu tiên thấy Vân Phàm chủ động như thế, lại còn mời người ăn cơm, hoàn toàn không phù hợp với khí chất lãnh tĩnh của hắn!
"Từ chối thì bất kính, đa tạ các hạ."
Thư sinh cũng không khách khí, cầm bầu rượu đi tới, không câu chấp ngồi xuống.
"Ta tên là Vân Phàm."
"Ta tên là Vô Phong, đại tượng vô hình, thiên địa vô phong."
Hai người báo tên của mình, Vân Phàm gật đầu, thư sinh bất giác cười một tiếng.
"Vì sao các hạ lại mời ta?"
Vô Phong rót một chén rượu, đẩy tới trước mặt Vân Phàm: "Ngươi mời ta ăn cơm, ta mời ngươi uống rượu để đáp lễ."
"Nhìn ngươi một mình, cho nên muốn mời ngươi ăn cơm."
Vân Phàm không quen uống rượu, vì vậy không cầm chén rượu lên.
Vô Phong cũng không thèm để ý, tự mình uống nói: "Ngươi không phải cũng một người sao?"
"Uy, nói kiểu gì đó?"
Thiên Hà nghe thế không vui, nhìn chằm chằm thư sinh nói: "Ngươi mù hay sao? Chúng ta ngồi sờ sờ đây, chẳng lẽ không tính là người à?"
"Các ngươi không phải người cùng đường."
Vô Phong không nói dài dòng, làm cho Thiên Hà cứng họng .
Phương Đồng nhìn Vân Phàm một chút, vừa nhìn Vô Phong, âm thầm so sánh một phen, cuối cùng đưa ra kết luận hai người bọn họ đều là người cổ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...