Bất Diệt Thánh Linh

Giờ phút này Vân Phàm đang bị vô tận thống khổ ăn mòn, thân mình đang rung động kịch liệt trong gió tuyết, khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo.

Cho dù rất gian nan rất thống khổ, nhưng Vân Phàm vẫn từ chỗ sâu trong linh hồn cảm nhận được một tia linh động huyền diệu, giống như tiếng trống vào lúc bình minh, như tiếng du dương của chuông chiều. Cho nên hắn vẫn cắn răng kiên trì, tiếp tục dùng cửu khổ chi lực gõ vào Phong Linh Hoàn, không ngừng lại chút nào.

"Đinh!"

"Đinh —— đinh —— đinh —— "

Liên tục chín lần, mỗi một lần gõ vào giống như mạch đập nhảy lên, lại giống như giai điệu của sinh mệnh.

Lập tức, trên Phong Linh Hoàn lại xuất hiện một vết rạn nhỏ.

Vẻ mặt Vân Phàm càng lúc càng thống khổ, sắc mặt càng thêm tái nhợt!

"Đinh!"

"Đinh —— đinh —— đinh —— "

Lại là chín lần gõ nữa, vết rạn trên Phong Linh Hoàn càng ngày càng nhiều, mặt Vân Phàm chảy đầy mồ hôi to bằng hạt đậu, nơi cổ lộ ra cả gân xanh!

. . .

Thời gian dần dần trôi qua, có lẽ rất dài, có lẽ rất ngắn.

Không có tuyệt vọng! Không có chết lặng!

Vân Phàm giãy dụa trong cơn thống khổ và trong bóng đêm, không cảm nhận được thời gian trôi qua, không cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa, sự tồn tại của bản thân mình đối với thế giới này tựa hồ không có ý nghĩa gì.

Vì thế hô hấp của hắn dần dần trở nên yếu ớt, khí tức của hắn dần dần biến mất.

"Đinh!"

"Đinh —— đinh —— đinh —— "

Thanh âm gõ vào vẫn còn đang quanh quẩn trong tâm linh, nhưng mà giờ phút này Vân Phàm hoàn toàn không còn khí tức của sự sống, giống như một tảng đá, mặc cho gió tuyết thổi vào. Nếu không phải trái tim hắn còn đang đập thì chỉ sợ không ai sẽ cho rằng hắn còn sống.


. . .

————————————

Ở ngoài xa vạn dặm cũng đang là gió tuyết đầy trời, che kín bầu trời đêm.

Lúc này, một tiểu cô nương đứng một mình ở trong đình viện, cố gắng nhìn về phía chân trời xa, mặc cho gió tuyết lạnh lẽo như chưa hề phát hiện ra.

Tại trên vai tiểu cô nương có một con khỉ nhỏ lông trắng như tuyết đang lẳng lặng nhìn phương xa, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gảy mái tóc của tiểu cô nương.

"Hỏa Vân, ngươi có biết ca ca ở đâu không? Bây giờ hắn có khỏe không? Thiển Y tỷ tỷ sẽ tìm được hắn chứ?"

"Chi chi!"

"Hỏa Vân, ngươi có nhớ ca ca không? Ta cũng rất nhớ hắn!"

"Chi chi chi!"

"Chắc chắn ca ca rất lo cho chúng chúng ta, hắn luôn là như thế, luôn quan tâm đến ta còn hơn cả bản thân."

"Chi!"

. . .

Hôm nay là trừ tịch, từng nhà cũng đang đoàn viên, nơi nơi đều là cảnh tượng vui sướng.

Vào thời điểm này trước kia, ca ca sẽ luôn ở nhà kể cho muội muội nghe chuyện xưa, ca ca luôn nghĩ cách để muội muội vui vẻ, để muội muội sung sướng.

Nhưng hiện tại đều không có gì hết.

Thôn đã không có, thôn trưởng gia gia của bọn họ cũng không có, ca ca cũng không có.

Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương thật sự biết cái gì là cô độc, lần đầu tiên thật sự biết cái gì là ly biệt. Đây là một cảm xúc rất khổ, rất chua chát, rất bi thương.


Rất khó tưởng tượng trên người một đứa nhỏ chín tuổi lại có khí tức thương cảm như thế.

. . .

"Mục Mục! Mục Mục —— "

Một tiếng gọi của nữ tử dồn dập truyền đến, tiểu cô nương có hơi thất thần.

Đúng lúc này, một cô gái áo xanh từ ngoài đình viện bước nhanh tới, trên mặt đầy vẻ vui sướng.

"Thanh Thanh tỷ tỷ?"

"Nha đầu nhà ngươi sao lại thế này?"

Vốn trên mặt cô gái áo xanh đang mang theo vẻ vui sướng, nhưng khi nhìn thấy đầu tiểu cô nương đầy gió tuyết thì nhất thời giáo huấn: "Trời tuyết to thế này, sao ngươi cứ đứng ở trong sân? Nếu như bị cảm lạnh thì sao? Ngươi cứ không thương bản thân mình như vậy, khiến cho ca ca ngươi phải lo lắng cho ngươi."

Khi nói chuyện, cô gái áo xanh vội vàng cởi áo choàng trên người mình ra khoác vào người tiểu cô nương, sau đó ôm vào trong ngực và nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của tiểu cô nương.

"Thực xin lỗi."

Tiểu cô nương nhẹ nhàng cúi đầu, trong mắt mang theo một chút nước mắt.

Nàng rất cố gắng, cố gắng không để mình khóc, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.

Cô gái áo xanh vốn đang muốn nói thêm hai câu, nhưng là chứng kiến bộ dáng này của tiểu cô nương, trong lòng không khỏi chua xót.

"Đúng rồi Mục Mục!"

Tựa hồ nhớ đến mục đích tới đây của mình, cô gái áo xanh lại một lần nữa trở nên cao hứng: "Vừa rồi lão Lưu từ biên cảnh phản hồi Thương Minh, mang theo tin tức, là tin tức về ca ca ngươi!"

"Tin tức về ca ca? !"


"Đúng vậy! Nửa tháng trước lão Lưu tại bên ngoài Lưu Sa Thành gặp ca ca ngươi, ca ca ngươi bây giờ vẫn còn sống, hắn không có việc gì, hơn nữa hắn còn nhờ lão Lưu thăm dò tin tức của ngươi đấy!"

"Cái. . . cái gì! ? Ca ca. . ."

Tiểu cô nương đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt xen lẫn vẻ kinh ngạc lẫn mừng như điên, nước mắt bất giác bắt đầu chảy xuống.

. . .

————————————
Thanh thiên thương mộ, thần quang phục hi.

Cấm đoạn sơn mạch, mang mang bạch tố.


Kéo dài hơn nửa tháng, tuyết lớn rốt cục ngừng, trong trời đất giống như phủ thêm một tầng áo trắng thật dày.

Nhiều ngày tránh rét, dã thú đều nhao nhao qua lại dãy núi khiến cho chim chóc trong rừng kinh sợ bay tứ tung.

. . .

"Cô cô! Cô —— "

Một con chim sẻ bay lên vách đá, dừng ở phía trên một đống tuyết cao nửa trượng, phát ra từng tiếng hót dài giống như đang kêu gọi đồng bạn của mình.

Không bao lâu, lại một con chim sẻ bay xuống nơi này, vui sướng hót vang với nhau.

"Rắc rắc!"

Đống tuyết nhẹ nhàng run lên, đột nhiên vỡ ra từ trên đỉnh!

Hai con chim sẻ giống như là rất sợ hãi nên nhất thời bay đi, lông chim nhẹ nhàng rơi xuống nhưng lại bị một lực lượng vô hình đẩy ra.

"Vù vù vù ~~~ "

Khí kình đột nhiên tăng vọt, đống tuyết trong khoảnh khắc vỡ ra làm bốn năm phần, rơi rụng xuống đất lộ ra thân thể một vị thiếu niên.

Giờ phút này Vân Phàm, vẫn không có một chút khí tức sự sống như cũ, ngay cả nhịp tim đập cũng vô cùng yếu ớt, giống như đứa bé trong bào thai, linh quang bất diệt, phản chiếu tiên thiên.


Một tia nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt Vân Phàm giống như một tia sáng cắt qua bóng tối khiến hắn cảm thấy linh hồn trở nên ấm áp.

. . .

Hơn nửa tháng thời gian đối với tiên sĩ bình thường mà nói là rất ngắn, chỉ như trong chớp mắt.

Nhưng ngày như vậy đối với Vân Phàm mà nói cũng là sống một ngày bằng một năm!

Vì có thể sớm ngày luyện hóa Phong Linh Hoàn, Vân Phàm chưa bao giờ đình chỉ rèn luyện thần hồn, một mực chịu dày vò, giãy dụa trong thống khổ, thậm chí ngay Hồi Quang Thuật đều không có thi triển.

Sau mỗi chín lần gõ, trên Phong Linh Hoàn sẽ nhiều hơn một vết rạn.

Khi vết rạn đạt đến cực hạn thì Phong Linh Hoàn sẽ vỡ vụn ra!

Mà sau mỗi một lần vỡ vụn thì thần hồn giống như trải qua một lần tẩy lễ, trở nên càng thêm kiên cường dẻo dai, càng thêm ngưng thực.

. . .

Cứ lặp đi lặp lại như thế, Vân Phàm dần dần từ trong mỗi lần gõ phát hiện ra sự huyền diệu của luật động.

Tựa hồ mỗi một đợt gõ đều là lấy số lượng là chín, huyễn hóa ra các loại ý cảnh. . . Như thiên phong phủ đỉnh, như liệt hỏa phần tâm, như tri âm tri kỷ, như lôi đình vạn quân!

Phong Linh Hoàn bên trong linh khiếu vốn sáng tỏ như mặt trăng, dưới sự rèn luyện của cửu khổ chi lực, lần lượt vỡ vụn, lại lần lượt dung hợp.

Chín lần phá lập, thần hồn giống như chín lần quay vòng, đạt tới cực hạn của sinh mệnh.

Vết rạn trên Phong Linh Hoàn càng ngày càng ít, rồi sau đó dần dần dung luyện, tản mát ra ánh sáng óng ánh, tựa như ánh sáng của trăng sao, tinh thuần mà tinh mỹ, trong suốt mà long lanh.

Có lẽ là tâm tính Vân Phàm cứng cỏi, có lẽ là sự huyền diệu của luật động nên cho dù Phong Linh Hoàn nhiều lần vỡ vụn, cho dù thần hồn gần như tan vỡ, Vân Phàm cuối cùng vẫn cứng rắn chịu đựng qua.

Hơn nữa, theo thần hồn cường đại, Vân Phàm cũng dần dần từ trong thống khổ giãy dụa đi ra, trong lòng vô bi vô hỉ, một mảnh không linh thông thấu.

Thần hồn cửu chuyển, thiên cương cửu luyện!

Bỗng nhiên trong đó, một cảm giác mát lạnh rót vào linh hồn.

. . .

————————————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui