- Quả nhiên là Hỏa Phượng Thiên Thai!
A Thúc cảm khái một tiếng, những người còn lại cũng đồng ý điểm này.
Lục Linh không có bất kỳ tu vi nào, kinh mạch bị tắc nghẽn, cũng không phục dụng đan dược.
Bị hỏa diễm khủng bố như thế thiêu đốt, lại có thể nhanh chóng khôi phục, ngoại trừ Hỏa Phượng Thiên Thai dị thường hiếm thấy trong truyền thuyết ra, chẳng còn lời giải thích hợp lý nào nữa cả.
- Hỏa Phượng Thiên Thai?
Nghe được mấy tiếng kia, Vũ Phi Giáp hơi ngớ, mày kiếm dựng đứng lên.
Hắn rất rõ ràng sự kỳ diệu của loại thiên địa thần thai này, hắn đã từng được đến một bản cổ tịch, trên đó có ghi chép về các loại thiên địa thần thai.
Ánh mắt hắn tức thì nóng rực, gấp gáp nói:
- Người Thần Nữ cung, nếu người này đã giết Triệu Côi, vậy nhất định phải giao cho ta!
- Hừ!
Minh Xà bà bà cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nói:
- Hỏa Phượng Thiên Thai này lão thân phát hiện ra trước, ai muốn cướp đoạt, người đó chính là kẻ địch của lão thân.
Vũ Phi Giáp khá là tức giận, lạnh giọng nói:
- Nơi này không phải Thanh Châu, đây là Bắc Mạc.
Dù Thần Nữ cung cường đại, nhưng cường long còn không áp địa đầu xà.
Minh Xà bà bà không cho là đúng, nhàn nhạt nói:
- Cường long đúng là không áp địa đầu xà, nhưng ở Bắc Mạc, ngươi còn chưa được tính là địa đầu xà.
Lục Linh mở mắt, chẳng qua vẫn còn hư nhược dị thường, hơn nữa lông mi và mí mắt đều bị đốt trụi, con mắt không thể mở ra hết, chỉ lộ một khe nhỏ.
Ánh mắt nàng có chút mê mang, không phải mình đã chết rồi ư? Tại sao còn có thể nghe được tiếng người nói chuyện?
Nàng híp mắt nhìn mấy lần, gian nan mở ra miệng đã cháy khét, nhìn Minh Xà bà bà ở trước mắt, phát ra một tiếng cực nhỏ yếu:
- Ngươi … là ai?
Minh Xà bà bà nghe được Lục Linh cất tiếng, nàng không để ý tới Vũ Phi Giáp nữa, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hiện ra ý cười, tựa như một lão bà bà hiền từ, nhẹ giọng nói:
- Nhóc, đừng sợ, ta là Thần nữ cung Minh Xà bà bà.
Ta không chỉ không làm hại ngươi, sẽ còn mang ngươi về Thần Nữ cung, ban cho ngươi một phần cơ duyên lớn bằng trời.
Lục Linh tựa hồ hiểu ra, nàng dừng một chút mới gian nan nói tiếp:
- Ngươi … mang … ta … đi … đâu … cũng … được.
Nhưng … ta … tất … phải … dẫn … theo … đệ … đệ!
Lục Linh nói chuyện rất khó khăn, tiếng nói cực nhỏ, Minh Xà bà bà lại vẫn nghe được rõ ràng.
Ý cười trên mặt nàng cứng lại, dứt khoát lắc đầu nói:
- Thần Nữ cung chúng ta chưa từng thu nam đệ tử, bất kỳ nam nhân nào cũng đều không thể tiến vào Thần Nữ cốc, đây là quy củ cung chủ đời thứ nhất lập ra, thế nên tuyệt đối không được!
Quang mang trong mắt Lục Linh chợt ảm đạm, dù nàng không hiểu được mình bị thiêu chết lại vẫn sống rốt cục là chuyện gì? Vì sao mình không chết? Vì sao bà lão này phải mang mình về Thần Nữ cung?
Nhưng nàng cực kì thông minh, chỉ thoáng trầm mặc mấy giây liền lần nữa nói:
- Vậy giúp ta giết cường giả bốn đại gia tộc, còn nữa, giết luôn Vũ đại nhân, sau đó ta sẽ theo ngươi đi Thần Nữ cung.
Bằng không ngươi dẫn ta trở về, cũng là dẫn theo một người chết.
Ngữ khí Minh Xà bà bà vô cùng cường ngạnh, xem ra cũng là một lão thái thái cực kỳ cố chấp.
Bởi thế bà ta tuyệt đối sẽ không mang đi Lục Ly, mà nhìn thần sắc và ngữ khí kia, bà ta chắc chắn sẽ cường hành mang mình đi.
Lục Linh đành nghĩ đến một cách bớt tồi tệ nhất, đó chính là để Minh Xà bà bà giết chết cường giả bốn đại gia tộc và Vũ đại nhân.
Như thế Liễu gia liền có thể bảo tồn, Lục Ly tự nhiên cũng được an toàn.
Nàng quá hư nhược, cảm giác tùy thời đều có thể ngất đi, nàng không có thời gian đi tranh luận quá nhiều với Minh Xà bà bà, đây là cách duy nhất là giờ nàng có thể nghĩ ra được.
Nếu Minh Xà bà bà không đáp ứng, thứ mang đi tuyệt đối sẽ là thi thể của nàng.
Thấy vẻ kiên định trong mắt Lục Linh, Minh Xà bà bà thoáng chần chờ, nàng trầm mặc mấy giây, sau đó dứt khoát nói:
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi, chẳng qua không thể giết Vũ Phi Giáp, ta chỉ có thể giúp ngươi đánh lui hắn.
Hưu!
Lục Linh biết đây là giới hạn của Minh Xà bà bà, nháy nháy mắt biểu thị đồng ý.
Minh Xà bà bà lập tức tung người bay lên giữa trời, trên cổ lấp lánh quang mang, một ấn ký hình rắn nhỏ màu đen hiển hiện, từ trên thân nàng toát ra một cỗ khí tức vô cùng cường đại, nháy mắt liền bao phủ toàn thành.
- A
Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm biến sắc, đám hộ vệ bên cạnh các nàng dồn dập bước lên chắn ở đằng trước, đồng thời điều khiển chiến xa cấp tốc lùi lại.
Vũ Phi Giáp cũng biến sắc, trên cổ hiện lên ấn ký một thanh kiếm, bộ dạng như gặp đại địch.
Còn về đám võ giả vẫn đang khai chiến bên dưới, tất cả đều bị khí tức cường đại của Minh Xà bà bà trấn áp cho không dám động đậy.
Nếu nói Mệnh Luân bảy màu của Vũ Hận khi trước khiến chúng võ giả tại trường cảm thấy giống như Huyền thú cường đại không thể địch lại, như vậy khí tức Minh Xà bà bà lúc này lại khiến bọn hắn cảm thấy như là đang đối diện với Thần Ma!
- Minh Xà, đi ra!
Minh Xà bà bà quát khẽ một tiếng, con rắn đen trên cổ nàng lấp lánh hắc quang vạn trượng, quải trượng hình rắn trong tay nàng cũng hắc quang đại thịnh.
Minh Xà bà bà ném mạnh quải trượng lên không, giữa không trung quải trượng từ từ phân giải, hóa thành mấy ngàn con rắn đen nhỏ bé.
Vù vù!
Những rắn đen nhỏ bé kia tựa như tia chớp phá không mà đi, lần lượt tìm đến từng tên võ giả bốn đại gia tộc, thoáng chốc liền chui vào trong thân thể bọn họ.
Phanh phanh phanh phanh phanh
Một màn khiến tất cả võ giả Liễu gia kinh hoàng xảy ra, phàm là võ giả bị rắn đen chui vào, thân thể đột ngột nổ tung, hóa thành một đoàn thịt nát, bao gồm cả cường giả Hồn Đàm cảnh như tộc trưởng Trần gia Hà gia cũng đều bạo thể mà vong.
- Người Thần Nữ cung, ngươi quá phận!
Vũ Phi Giáp bạo nộ, không ngờ đối phương lại giết người ngay trước mặt hắn, đây là đang đánh mặt hắn a.
Hắn chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Bắc Mạc, như thế sau này hắn làm gì còn mặt mũi gặp người.
Ông!
Ấn ký thanh kiếm trên cổ hắn phát sáng lên, cũng phóng thích ra huyết mạch thần kỹ.
Nhưng không đợi hắn kịp ra tay, khí tức trên thân Minh Xà bà bà đã lần nữa tăng cường, hơn nữa còn tăng cường gấp mấy lần.
- Chỉ với chút thực lực đó của ngươi mà cũng dám xưng địa đầu xà?
Minh Xà bà bà cười lạnh một tiếng, hai tay khua múa, đám rắn nhỏ đầy trời tức tốc chen chúc về phía ba người Vũ Phi Giáp.
- Quân Hầu cảnh?
Trường kiếm trong tay Vũ Phi Giáp vừa ra khỏi vỏ, lập tức lại thu về.
Hắn không chút do dự, thân thể hóa thành một đạo bóng đen bay vút về hướng đông.
Tốc độ hắn rất nhanh, nhưng tốc độ Vũ Hận lại không được, Triệu Hi càng là chỉ có Huyền Vũ cảnh, thoáng chốc liền bị vô số rắn đen chui vào trong cơ thể.
Nháy mắt, Triệu Hi hóa thành thịt nát, hương tiêu ngọc vẫn, Vũ Hận chỉ kiên trì được một nhịp thở, sau đó cũng bạo thể mà vong.
- Đi!
Đám Tử Liên Nhi quan chiến phía đằng xa đều bị dọa cho mất mật, không dám ở lại nhìn nhiều, vội điều khiển chiến xa hoàng kim trốn đi.
Minh Xà bà bà không phải người Bắc Mạc, đại khai sát giới ở Bắc Mạc đã là quá giới, vạn nhất nàng sợ cường giả Bắc Mạc trả thù, chạy lại đây giết người diệt khẩu thì sao?
- Người Thần Nữ người, ngươi khinh người quá lắm, khinh người quá lắm! Đợi đấy, tộc trưởng chúng ta sẽ truy sát các ngươi!
Vũ Phi Giáp đã xông ra Vũ Lăng thành, hắn quay đầu nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp đó thân thể tiếp tục lao nhanh về nơi xa, chỉ mấy chớp mắt liền hoàn toàn tan biến.
- Ha ha!
Minh Xà bà bà không để uy hiếp của Vũ Phi Giáp ở trong lòng, đám rắn đen bay trở lại chỗ nàng, ngưng tụ lại thành hình quải trượng như cũ.
Nàng hạ xuống, ôm lấy Lục Linh bay lên phi thuyền thiết giáp trên không.
Suy nghĩ một lát, nàng lại truyền lời xuống nói:
- Các ngươi phải đối tốt với đệ đệ con bé này một chút, đệ đệ nàng mà có nửa điểm vấn đề, lão thân diệt tộc các ngươi.
Xem ra Minh Xà bà bà rất là coi trọng Lục Linh, dặn dò người Liễu gia tự nhiên là để khiến Lục Linh an tâm.
Nói xong, Minh Xà bà bà về lại trên phi thuyền thiết giáp, phi thuyền lóe lên quang mang, hiển lộ giữa trời.
Sau đó hóa thành một Cự Thú Hư Không lao về hướng nam phá không mà đi, chớp mắt đã tan biến phía chân trời.
Ầm!
Không bao lâu sau, một bóng người gian nan đi ra từ trong thạch bảo Tây viện Liễu gia, trên mặt trên người hắn toàn là máu tươi, ngực lõm sâu, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Hắn lăn lộn trên đất vài vòng, giãy dụa bò dậy, hướng về bầu trời phía nam không ngừng gào thét:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...