- Sao vậy, Lục Ly?
Khương Khinh Linh cũng bị kinh tỉnh, thấy sắc mặt Lục Ly khó coi dị thường, không khỏi căng thẳng hỏi.
Lục Ly không nói nhảm, lôi kéo Khương Khinh Linh đi ra phía ngoài, vừa đi vừa quát khẽ:
- Mọi người tập hợp, địch tập!
Tiếng rống như lôi đình của Lục Ly kinh động tất cả mọi người trong đại doanh, vô số người chạy vội ra từ trong doanh trướng, nghi hoặc nhìn sang Lục Ly.
Luân Hồi Cung và Bách Hoa Các một mực có điều động võ giả tuần thị ngoại vi, vì sao những người kia lại không có bất kỳ phản ứng nào? Hơn nữa dù là có địch tập cũng đâu cần căng thẳng đến vậy? Có đến mấy trăm dị tộc bọn họ cũng có thể đương cự được mà.
Lục Ly lại không thể không căng thẳng, Dạ Lạc đột nhiên phát tới cảnh báo, Khương Hỗ vừa đi thăm dò liền bóp nát ngọc phù.
Điều này chứng tỏ đại sự phát sinh, thậm chí hắn thiếu chút muốn dẫn theo Khương Khinh Linh trực tiếp trốn đi.
Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ cũng đi ra từ trong doanh trướng, áo bào trên thân có chút không chỉnh tề, tựa hồ vừa rồi còn đang nghỉ ngơi.
Điệp Phi Vũ mơ mơ màng màng nhìn Lục Ly hỏi:
- Lục công tử, ngươi thăm dò được có địch nhân tới gần? Nhân số bao nhiêu? Là chủng tộc gì?
Cơ Mộng Điềm bất động thanh sắc chỉnh lý lại áo bào, lúc này mới thản nhiên nói:
- Lục công tử không cần kinh hoảng, dù đến mấy trăm dị tộc chúng ta cũng có thể nhẹ nhàng phá vây.
Lục Ly bị đám đông nhìn xem, lại không biết nên trả lời thế nào, dù sao hắn cũng không tận mắt nhìn thấy kẻ địch.
Tròng mắt hắn khẽ đảo, cắn răng nói:
- Hai vị tiểu thư đã cảm thấy không đáng lo, vậy ta và Khinh tiểu thư dẫn người đi trước thăm dò một phen.
Lục Ly làm vậy thật ra có chút vô trách nhiệm, nói rõ muốn chia ra mỗi bên một ngả, dẫn người đi trước giữ mạng.
Sắc mặt Khương Khinh Linh thoáng hiện khó coi, chẳng qua vẫn tin tưởng Lục Ly, không lên tiếng ngăn trở.
Cơ Mộng Điềm khẽ cười một tiếng, lại không chần chờ quá lâu, nói:
- Nếu Lục công tử đã không yên tâm, vậy các ngươi đi thăm dò một phen cũng được.
- Đi!
- Lục Ly vung tay lên, dẫn theo đám người Linh Lung phóng tới chỗ Khương Hỗ, người Luân Hồi Cung và Bách Hoa Các thì vẫn đứng im bất động.
Đợi lúc đám người Lục Ly tan biến ở phương xa, ý cười trên mặt Cơ Mộng Điềm mới dần cứng lại, nhẹ giọng thì thào:
- Không ngờ tính cảnh giác của hắn lại cao đến thế.
Thôi, tận nhân lực nghe thiên mệnh vậy.
Phi Vũ, chúng ta đi thôi, Cơ Nguyên, dựng truyền tống trận!
- Ha ha!
Điệp Phi Vũ khẽ cười một tiếng, lại không nói gì.
Cơ Mộng Điềm vừa ra lệnh, đám người Cơ Nguyên lập tức bận rộn lu bù, từ trong giới chỉ lấy ra vô số linh tài trận thạch, bắt đầu dựng lên truyền tống trận.
Truyền tống trận bọn hắn dựng lên rất là đơn sơ, tốc độ kiến tạo cũng nhanh, vẻn vẹn hai nén hương liền đã hoàn thành.
Cơ Mộng Điềm liếc nhìn về hướng đám người Lục Ly tan biến một cái, cười lên nỉ non nói:
- Lục công tử, Khương tiểu thư, chúc các ngươi may mắn!
Ông
Toàn bộ mấy chục người tiến vào trong truyền tống trận, truyền tống trận sáng lên một đạo hào quang ngút trời, chúng nhân theo đó dần tan biến, lát sau truyền tống trận cũng ầm vang nổ tung, đổ sụp xuống.
- Hả?
Đám người Lục Ly chỉ mới rời cách đại doanh trăm dặm, chợt phát giác được không gian ba động, không khỏi quay đầu nhìn lại, phát hiện một đạo quang mang xung thiên, hắn kinh ngạc nhìn mấy lần, trong lòng bất giác hiểu ra.
Hắn một bên mang theo Khương Khinh Linh phi hành, một bên dò hỏi:
- Có thể lâm thời kiến tạo được loại truyền tống trận cự ly ngắn kia? Dùng duy nhất một lần rồi thôi?
- Có thể!
Khương Khinh Linh thấy được quang mang xung thiên phía sau lưng, ánh mắt khẽ lấp lánh, cắn răng nói:
- Chẳng qua loại truyền tống trận này hao phí linh tài rất trân quý, giá trị lên tới mấy trăm ức Huyền Tinh, hơn nữa chỉ có thể truyền tống một lần, Cơ Mộng Điềm … đúng là bỏ được Huyền Tinh a.
Hưu
Trước mặt truyền đến tiếng xé gió, một đạo bóng người bay vụt đến, chính là Khương Hỗ.
Từ đằng xa hắn đã rống to:
- Tiểu thư, Lục công tử, mau trốn, bên kia tới rất nhiều dị tộc, Vũ tộc Ma tộc và Man tộc … tổngcộng chí ít gần ngàn người!
Sắc mặt Khương Khinh Linh đại biến, gần ngàn tên Vũ tộc Ma tộc và Man tộc, các nàng làm sao có thể đối phó được? Nhưng lúc này Lục Ly lại bình tĩnh dị thường, vung tay lên nói:
- Lui về đại doanh!
Tất cả mọi người bay ngược trở lại, chờ đến khi trở lại đại doanh, quả nhiên thấy được truyền tống trận lúc này đã tan tành thành mảnh nhỏ, đám người Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ biến mất vô tung vô ảnh.
Chúng nhân cảm giác được một tia bất thường, ngay cả ba vị tiểu thư kia cũng ngửi thấy một tia không đúng.
Khóe miệng Lục Ly lại chất đầy hàn ý, nếu đến lúc này còn không hiểu ra, hắn liền là một thằng ngu.
Trước đó hắn vẫn nghĩ không thông vì sao Cơ Mộng Điềm lại muốn đi chung với bọn mình, giờ hắn rốt cục đã hiểu.
Mục tiêu của Cơ Mộng Điềm không phải hợp tác giao dịch với hắn, cũng không phải muốn dùng mị hoặc chinh phục hắn, mà là muốn bố cục giết hắn, thậm chí giết cả Khương Khinh Linh.
Rất rõ ràng!
Cái bẫy này không phải một mình Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ là có thể dựng lên được, phỏng chừng mấy người Lục Toan Lục Nghê, Dương Hiên cũng có phần.
Động cơ rất rõ, Cơ Mộng Điềm không hy vọng Khương Khinh Linh trưởng thành, không hy vọng Khương gia xuất hiện một thiên kiêu, Lục Toan thì không hy vọng hắn còn sống.
Cái bẫy này là dương mưu, dù bọn hắn đoán được cũng bó tay hết cách, thậm chí dù bọn hắn có thể chạy đi, cũng không làm gì được đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm.
Bởi vì bẫy này không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào, Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên đều không lộ diện.
Lần này là bọn hắn mượn đao giết người, mượn nhờ đại quân tứ tộc vây giết hai người.
Vừa rồi dù Lục Ly và Khương Khinh Linh không rời khỏi đại doanh, phỏng chừng Cơ Mộng Điềm cũng sẽ âm thầm sai người kiến tạo truyền tống trận trong doanh trướng, sau đó trực tiếp truyền tống rời đi.
Đại nạn lâm đầu, một mình bay đi.
Bị dị tộc vây giết, đám người Cơ Mộng Điềm riêng mình đào tẩu, điểm này không có vấn đề, dù là Khương Vô Ngã Khương Thiên Thuận cũng không cách nào chỉ trích.
Cơ Mộng Điềm dẫn bọn hắn tới nơi này, sau đó bị đại quân dị tộc vây giết, các nàng yên ắng truyền tống rời đi, còn Lục Ly và đám người Khương Khinh Linh thì bị bỏ lại, mặc cho dị tộc cắn xé.
Cái bẫy này rất cao minh, không có sơ hở!
Điều duy nhất còn khiến Lục Ly băn khoăn là làm sao người đặt bẫy có thể triệu tập đại quân tứ tộc tới đây? Giữa tứ tộc và Nhân tộc có huyết hải thâm thù, bọn hắn làm sao có thể nghe theo Nhân tộc điều động?
Đại quân tứ tộc rõ ràng là có tổ chức, bằng không không khả năng tụ tập đến nhiều võ giả như vậy.
Thậm chí Lục Ly không cần đi thăm dò cũng biết, bốn phương tám hướng khẳng định đều là đại quân dị tộc, nhân số chí ít cũng phải hai, ba ngàn người.
Đánh?
Mấy ngàn dị tộc, đánh kiểu gì?
Lục Ly còn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng một mình hắn liền có thể tung hoành giữa thiên quân vạn mã.
Huống hồ tứ tộc đều có thần thông, vu độc của Vu tộc càng là khủng bố, nhất thời không cẩn thận trúng độc, lập tức liền sẽ đi đứt.
Trốn?
Nếu phá vây, có lẽ hắn và Khương Khinh Linh còn có một tia hi vọng trốn được, nhưng đám người Khương Hỗ tuyệt đối đừng hòng sống sót, không khéo hắn và Khương Khinh Linh cũng phải vĩnh viễn nằm lại chỗ này.
Khương Khinh Linh cũng hơi hoảng, sắc mặt những người còn lại càng là cắt không còn giọt máu, cuối cùng Khương Hỗ cắn răng nói:
- Lục công tử, ngươi dẫn tiểu thư trốn đi trước, chúng ta liều mạng trợ giúp các ngươi phá vây ra ngoài.
Càng nguy cấp, Lục Ly lại càng tỉnh táo, hắn đảo mắt nhìn sang Khương Khinh Linh hỏi:
- Khinh Linh, cha và gia gia ngươi có đưa cho bảo vật giữ mạng nào không, lúc này có thể cầm ra dùng được rồi.
- Sao ngươi biết?
Khương Khinh Linh ngạc nhiên, Lục Ly lại không mấy ngoài ý, Khương gia sao có thể không coi trọng thiên kiêu tương lai, khẳng định là có đưa cho chí bảo giữ mạng.
Ông!
Khương Khinh Linh lấy ra một chiếc tháp nhỏ, có chút đắng chát nói:
- Đây là bảo vật gia gia đưa cho ta, tên là Linh Lung Tháp, lực phòng ngự rất mạnh.
Nhưng nếu bị người không ngừng công kích, sợ rằng cũng không thể cầm cự quá lâu.
Một trăm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong liên tục công kích, cùng lắm chỉ chống đỡ được khoảng mười ngày.
- Trước tiến vào rồi tính!
Ánh mắt Lục Ly khẽ sáng lên một tia hy vọng, Khương Khinh Linh quán chú Huyền lực, bảo tháp lập tức theo gió biến lớn, hóa thành một tòa bảo tháp cao mấy chục trượng, rộng mấy trượng.
Ông!
Bảo tháp truyền ra một trận hấp lực, mọi người tiến vào trong một đại điện.
Trong này rất đơn sơ, chỉ có một đại điện và một gian phòng trống rỗng, ngoài ra không còn gì nữa cả.
Vừa tiến vào, thần niệm Lục Ly và Khương Khinh Linh lập tức quét ra, quan sát thế cục bên ngoài.
Không quá lâu sau, phía đông truyền đến tiếng xé gió, mấy trăm tên Vũ tộc bay tới.
Tiếp đó mặt phía bắc cũng vọng lại tiếng xé gió, cũng là mấy trăm Vũ tộc, thoáng chốc liền bao bọc kín quanh Linh Lung Tháp.
Đông đông đông.
Tiếng chấn động trầm muộn không ngừng vang lên, bảo tháp hơi khẽ lắc lư, Vũ tộc rõ ràng tới không ít.
Sắc mặt đám người Khương Hỗ càng thêm khó coi, với tình hình này, nhân số kẻ địch đâu chỉ mỗi hai ba ngàn?
- Mười ngày?
Nét mặt Khương Khinh Linh dần trắng bệch, nhiều võ giả tứ tộc như vậy, nhất định là có không ít cường giả, nếu đối phương xuất hiện một tên Nhân Hoàng, sợ là nửa ngày đều không chống đỡ được...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...