- Tỷ tỷ?
Nghe được hai tiếng này, Lục Ly không quá đặc biệt kích động, ngược lại cảm thấy một tia nguy cơ cực sâu, thậm chí lúc này hắn rất có xung động muốn trực tiếp nắm xuống Cơ Mộng Điềm.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi tan biến, nắm xuống Cơ Mộng Điềm chẳng giúp ích được gì.
Sở dĩ có ý niệm như vậy là bởi hắn cảm thấy nguy hiểm.
Không ngờ Cơ Mộng Điềm lại biết tỷ tỷ hắn? Không lẽ Cơ Mộng Điềm từng điều tra qua về hắn? Hoặc là Luân Hồi Cung điều tra qua về hắn?
Bắc Mạc có quá nhiều bí mật, một khi bị Trung Châu hiện, rất nhiều người ở Bắc Mạc đều phải chết.
Bởi vậy Lục Ly mới căng thẳng, thậm chí nổi sát ý.
Trong lòng khẩn trương thấp thỏm, ngoài mặt Lục Ly lại vẫn không lộ ra bất kỳ thần sắc khác thường nào, chỉ khoảng chừng mấy nhịp thở hắn liền hồi thần, tròng mắt nheo lại, nhìn Cơ Mộng Điềm hỏi:
- Cơ tiểu thư có vẻ hiểu rất rõ về ta? Ngươi biết chuyện của tỷ tỷ ta?
Ý cười trên mặt Cơ Mộng Điềm một mực không giảm, đẹp đến khiến người lóa mắt, giọng nàng rất là dễ nghe, tựa như chim hoàng anh kêu hót:
- Thần Điện trực thuộc Luân Hồi Cung, ngươi phái người đi Thần Điện đặt ra nhiệm vụ, chúng ta tự nhiên liền biết chút ít.
Cơ Mộng Điềm thoáng dừng một lát mới nói tiếp:
- Trên thực tế, rất nhiều đại gia tộc đều để ý tới ngươi.
Nguyên nhân chắc ngươi cũng đoán được phần nào, bởi vì ngươi là con trai Lục Nhân Hoàng, Thái Thượng trưởng lão Lục gia còn vì ngươi còn không tiếc đắc tội Lục Chính Đàn, bởi thế mọi người có chú ý ngươi chút cũng là điều bình thường.
Lục Ly không khỏi cười khổ trong lòng, Cơ Mộng Điềm nói không sai, thân phận hắn quá bất phàm, trong Thần Khải Thành cũng có không ít thám báo của các gia tộc, mọi hành vi của hắn tại Thần Khải Thành làm sao qua được tai mắt các đại gia tộc.
Lục Ly khẽ gật đầu, hỏi:
- Cơ tiểu thư còn biết cái gì?
- Ta còn biết Tống Kỳ bị ngươi giết chết!
Trong mắt Cơ Mộng Điềm lóe lên một tia hiếu kì:
- Nguyên nhân thực sự khiến ngươi bị các đại gia tộc chú ý thật ra cũng bắt đầu từ Tống Kỳ.
Mặc dù các đại gia tộc đều không biết ngươi giết chết Tống Kỳ thế nào, nhưng Tống Kỳ tiến vào Bắc Mạc sau đó chết rồi, điểm này không cần hoài nghi.
Nghe đến đó, Lục Ly thoáng yên tâm phần nào, xem ra chuyện về Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc còn chưa bại lộ, bằng không cường giả các đại gia tộc sớm đã đánh tới Bắc Mạc.
Hắn không muốn dây dưa quá sâu với Cơ Mộng Điềm, liền hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói biết tung tích tỷ tỷ ta, việc này là thật? Chúng ta tuy đặt ra nhiệm vụ, nhưng mãi mà không có người nhận a.
- Ha ha!
Cơ Mộng Điềm khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Ta chỉ nói là ngươi muốn biết tung tích tỷ tỷ ngươi không? Chứ đâu phải nói ta biết lúc này tỷ tỷ ngươi đang ở đâu.
Chẳng qua Luân Hồi Cung chúng ta thân là đại thế lực số một Trung Châu, muốn tra người nào là điều quá sức đơn giản, chỉ cần Lục công tử giúp ta làm một chuyện, sau khi trở về Trung Châu ta sẽ lập tức điều người giúp ngươi tìm tỷ tỷ.
Nếu không tìm thấy, Mộng Điềm sẽ tự thân tới Bắc Mạc một chuyến, mặc cho Lục công tử xử trí.
Lục Ly thoáng trầm ngâm, lời này Cơ Mộng Điềm nói rất chân thành, mặc cho xử trí … ý tứ trong đó nặng lắm.
Nếu Cơ Mộng Điềm tra không được tung tích Lục Linh, Lục Ly hoàn toàn có thể chiếm lấy thân thể Cơ Mộng Điềm, danh chính ngôn thuận trở thành con rể Luân Hồi Cung.
Đổi lại là nam tử khác, sợ rằng đã lập tức đáp ứng.
Nhưng Lục Ly không đáp ứng, ngược lại càng thêm đề phòng, trong mắt hắn Cơ Mộng Điềm không còn là một đại mỹ nhân thiên kiều bách mị, mà là một con rắn độc, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị nàng ăn đến xương cũng không chừa.
Hắn trầm tư thoáng chốc, sau đó hỏi:
- Trước nói xem chuyện gì đi đã.
Ánh mắt Cơ Mộng Điềm chớp qua một tia tán thưởng, phun ra mấy chữ:
- Giúp ta giết một người!
- Một người?
Tròng mắt Lục Ly co rụt càng chặt, một “người”, đây rõ ràng là Nhân tộc, người có thể khiến Cơ Mộng Điềm động sát tâm lại giết không chết, không cần nói cũng biết là người của mười hai Vương tộc.
Công tử mười hai Vương tộc tiến vào lần này không nhiều, U Minh Giáo Dương Hiên, Thiên Địa Trủng Dạ Lạc, ngoài ra chính là Lục Toan Lục Nghê của Lục gia.
Đầu óc hắn cấp tốc chuyển động, trong lòng dần hiện ra đáp án, nhẹ giọng hỏi:
- Là Dương Hiên, hay là Lục Toan?
- Lợi hại!
Cơ Mộng Điềm giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán thưởng, cảm khái nói:
- Có thể quật khởi chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi như vậy, có thể được Khương Khinh Linh coi trọng, bị Lục Toan xem là đại địch bình sinh, Lục Ly ngươi quả nhiên là thiên tài bất thế! Chẳng qua người này cụ thể là ai, hiện tại ta còn chưa thể tiết lộ.
Chỉ cần ngươi đáp ứng giao dịch với ta, đồng thời lập xuống Đấu Thiên huyết thề, ta mới có thể nói cho ngươi.
Yên tâm, ta cũng sẽ cùng thề với ngươi.
Lục Ly cười, lắc đầu nói:
- Mộng Điềm tiểu thư quá đề cao Lục Ly ta rồi, con em mười hai Vương tộc đều có huyết mạch cường đại, cảnh giới thực lực thông thiên.
Bên người còn có tùy tùng cường đại đi theo, ta lại chẳng qua chỉ là một tên Bất Diệt Cảnh, đừng nói ám sát bọn hắn, vừa khẽ áp sát liền sẽ bị bọn hắn giết mất.
Lục Ly cự tuyệt Cơ Mộng Điềm, không phải vì hắn không có lá gan và nắm chắc có thể đánh giết Lục Toan hoặc Dương Hiên, mà là hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Cơ Mộng Điềm.
Nữ tử này mang đến cho hắn cảm giác hết sức nguy hiểm, bảo hổ lột da, cuối cùng tuyệt đối sẽ chuốc vạ vào thân.
Lục Ly uyển chuyển cự tuyệt, Cơ Mộng Điềm cũng không tức giận, nàng cười ngọt ngào nói:
- Hiện tại Lục công tử chưa muốn hợp tác cũng không sao, sau này còn nhiều cơ hội.
Nếu ngươi thay đổi ý định, tùy thời có thể đến tìm ta, Mộng Điềm dọn sạp đón chờ.
Nói xong Cơ Mộng Điềm nhoẻn miệng cười tươi, trong mắt dập dờn sóng tình, toàn thân tán phát ra khí tức chọc người, tựa như một con mèo cái phát tình.
Nàng lắc lắc eo rắn chậm rãi rời đi, đi vài chục bước lại ngoái nhìn khẽ cười một tiếng, bách mị hoành sinh.
- Yêu tinh a, yêu tinh!
Lục Ly âm thầm cảm khái, nữ tử này có độc, khăng khăng lại có thể khiến người tình nguyện bị độc chết cũng phải muốn tiếp xúc với nàng.
Đây là một hồng nhan họa thủy có thể khiến quân vương từ bỏ giang sơn, có thể khiến cho vô số nam tử bất chấp hết thảy dấn thân vào Địa Ngục.
- Rốt cục Cơ Mộng Điềm muốn giết ai? Lục Toan Dương Hiên hay là Dạ Lạc, hay là Khương Khinh Linh?
Trong đầu Lục Ly hiện lên rất nhiều nghi hoặc, còn nữa, vì sao Cơ Mộng Điềm mạo muội tìm đến mình để giao dịch như vậy? Nàng dám khẳng định hắn đủ năng lực và lá gan để giao dịch với nàng ư? Nàng không sợ hắn tiết lộ chuyện này ra ngoài?
Nghĩ mãi mà vẫn không thành, cuối cùng đành phải trầm mặc về lại doanh địa.
Trong doanh địa người Cơ gia đã nướng thịt xong, còn có các loại linh quả, rượu ngon, một đám người vây quanh đống lửa, chính đang ăn uống thoải mái.
Khương Khinh Linh thấy Lục Ly trở về, vội vàng ngoắc nói:
- Lục Ly, mau tới đây.
Lục Ly đã dùng ánh mắt cảnh cáo Khương Khinh Linh nhiều lần, để nàng chú ý lúc có người ngoài thì đừng quá thân cận với mình, thế mà lúc này vẫn cứ không nhịn được.
Lục Ly thở dài đành chịu, dù sao Cơ Mộng Điềm đã nhìn ra được ít nhiều, chắc hẳn Điệp Phi Vũ cũng đoán được một chút, thế là hắn bèn dứt khoát tiến qua, thoải mái ngồi xuống bắt đầu ăn.
Cơ Mộng Điềm không nói gì, lẳng lặng ngồi đó ăn uống nhỏ nhẹ.
Dù là vậy song nàng vẫn tựa như trăng sáng giữa trời đêm, không ngừng hấp dẫn ánh mắt vô số nam tử, ngay cả đám người Khương Hỗ đều nhịn không được liếc nhìn nàng mấy lần.
Có Cơ Mộng Điềm ở đây, những tiểu thư còn lại đều trở nên ảm đạm vô quang, chỉ có Điệp Phi Vũ và Khương Khinh Linh là miễn cưỡng có thể so bì được với Cơ Mộng Điềm.
Điệp Phi Vũ hoạt bát đáng yêu, Khương Khinh Linh thanh tú chọc người, có được một nét phong tình rất đặc biệt.
Ba mỹ nhân tuyệt đỉnh ngồi cùng một chỗ, khiến Lục Ly nhìn mà hoa cả mắt, đành phải cúi đầu trầm mặc ăn uống, không ngước mắt nhìn người.
Hưu!
Lục Ly còn chưa ăn xong, nơi xa chợt có một đạo bóng người bay vụt đến, là võ giả Cơ gia.
Người kia quỳ gối trước mặt Cơ Mộng Điềm, bẩm báo nói:
- Tiểu thư, phía bắc tới bốn mươi ba tên Vũ tộc, đã cách bên này trăm dặm!
Khương Khinh Linh vội vàng thả xuống linh quả trong tay, có chút căng thẳng đứng bật dậy, Cơ Mộng Điềm lại khoát tay cười nói:
- Không phải chỉ là mấy chục tên Vũ tộc thôi sao? Dẫn bọn chúng tới đây, chúng ta vây giết là được.
Điệp Phi Vũ cũng không chút để tâm, khua tay nói:
- Chiến công dâng lên tận miệng, không lấy thì uổng, chuẩn bị nghênh chiến thôi.
Thần sắc nhẹ nhàng của hai vị tiểu thư khiến Khương Khinh Linh không khỏi cảm thấy có chút thất bại.
Nàng phát hiện hai người này đi theo bọn mình không phải là cầu được bảo hộ, mà là đến để bảo hộ bọn mình.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, trong lòng không cho là đúng.
Lại cũng có chút hiếu kỳ, không biết hai đại tiểu thư Vương tộc Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ này có được thủ đoạn kinh thiên và huyết mạch thần kỹ thế nào? Vừa khéo qua trận chiến này có thể quan sát một phen..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...