Địa hình trong thế giới tiểu chiến trường quả nhiên rất độc lạ, thế giới này không tính nhỏ, đám người Lục Ly đi nguyên suốt hai ngày đều không gặp được bất cứ dị tộc nào.
Địa hình nơi đây có rất ít bình nguyên, toàn là sơn mạch gò đồi, ngàn núi vạn khe, rừng cây rậm rạp, núi đá san sát, hạp cốc tung hoành.
Lại bởi vì ở đây trọng lực quá mạnh, không ai gánh lấy trọng lực cường đại để phi hành, bởi thế chỉ còn cách dựa vào hai bắp chân đi đường.
Hoàn cảnh như thế dẫn đến đại quân đoàn gần như không cách nào hành tiến, trừ phi kéo thành một dải dài, mà như vậy quá dễ trở thành mục tiêu phục kích, đầu đuôi không cách nào tiếp ứng, chỉ có hại mà không có lợi.
Lục Ly lầm lũi đi suốt hai ngày, trong lòng âm thầm cảm khái lộ tuyến Khương Thiên Thuận chỉ điểm này quả nhiên không sai.
Nếu bên đây đúng thật là căn cứ Man nhân, bọn hắn rất tiện che dấu, đồng thời cũng dễ dàng phát hiện mục tiêu.
Theo như lời Khương Khinh Linh, Man nhân còn to lớn hơn cả Thái Thản Tộc Mãnh Tượng Tộc, vậy đi đường chẳng phải sẽ khiến đất rung núi chuyển? Từ thật xa liền có thể phát hiện ra.
Bên này núi rừng rậm rạp, sơn động khắp đất, bọn hắn mà muốn đào tẩu thì vô cùng thuận tiện, Man nhân với hình thể to xác đó, làm sao có thể chui vào sơn động truy sát?
Đông đông đông
Lại đi hơn nửa ngày, đến chập tối, nơi xa truyền đến từng tiếng bước chân rầm rập.
Khương Khinh Linh vốn đang rất nhàm chán chợt sáng rực mắt lên, ánh mắt đám người Khương Hỗ đang một mực đề phòng xung quanh cũng khẽ động, rốt cục gặp được Man tộc rồi?
- Ẩn nấp, thu liễm khí tức!
Khương Khinh Linh vung tay, toàn bộ mười mấy người xông lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, cúi rạp trong bụi cây nhìn ra nơi xa.
Đông đông đông!
Nơi xa, trong sơn mạch kéo dài trùng điệp, mấy bóng đen như ẩn như hiện, bởi vì khoảng cách quá xa, bởi thế chúng nhân chỉ có thể thấy được một vài bóng đen.
Chỉ với vẻn vẹn mấy chiếc bóng, trong lòng tất cả mọi người lại đều cảm thấy đè nén vô cùng.
Bởi vì những chiếc bóng to lớn kia đều cao ngang núi nhỏ, bọn hắn vung chân xoải ngang một bước, liền từ ngọn núi nhỏ này vượt đến ngọn núi nhỏ khác, tốc độ cực nhanh.
Khí huyết trên người bọn hắn cũng rất cường đại, từ cách xa mấy ngàn mét thước, một cỗ khí huyết tựa như mãnh thú Hồng Hoang đã bao phủ chúng nhân.
Tâm tạng ai nấy bất giác đập nhanh, mặc dù từ nhỏ đã nghe nói qua về Man tộc, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp được.
Nghe đồn Man tộc có được huyết mạch Cự Linh Thần viễn cổ, đao thương không vào, lực lớn vô cùng, tuỳ tiện hô lớn một tiếng đều có thể chết người.
Khương Khinh Linh không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, trong lòng có chút căng thẳng, nàng đảo mắt nhìn sang Lục Ly, lại thấy ánh mắt Lục Ly bình tĩnh dị thường, tựa như nước hồ thu, khiến nàng bất giác an tâm phần nào.
Đông đông đông!
Sáu tên Man tộc rốt cục tới gần, chúng nhân đã thấy được rõ ràng bộ dạng Man tộc.
Lục Ly quan sát một lúc, hiểu ra Man tộc này chẳng có quan hệ gì với Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc cả.
Thân hình Man tộc to lớn hơn xa hai tộc, cao phải đến mười lăm thước, trên đầu mọc hai chiếc sừng trâu màu đen cực lớn, làn da toàn thân màu nâu sậm.
Lồng ngực cường tráng dị thường, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn rất là uy mãnh, tay trái ai nấy đều cầm theo một chiếc chùy đồng khổng lồ, tay phải thì nắm lấy dây xích sắt.
Điểm đặc sắc nhất của Man tộc là ngực có lông trắng, mũi đặc biệt lớn, từ xa nhìn lại hệt như một con đầu trâu thân người.
Còn một điểm nữa, hai tròng mắt như chuông đồng của bọn hắn tán phát hồng quang nhàn nhạt, cảm giác như là sứ giả câu hồn đi ra từ Minh giới.
Một ngàn thước, tám trăm thước, năm trăm thước!
Ánh mắt Man nhân đi đầu đột nhiên quét tới sơn mạch nơi đám người Lục Ly đang ẩn nấp, tròng mắt phiếm hồng bỗng chốc đỏ ngầu như máu, tựa như hai vầng trăng máu hãi người.
- Ô
Man nhân kia phát ra một tiếng bạo rống kinh thiên, nhất thời khiến chúng nhân cảm giác màng nhĩ tưởng như bị xé tan, đau nhói vô cùng.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, sáu tên Man nhân đã lập tức chạy vội mà đến, Man nhân đi đầu khua múa chùy đồng cuốn theo xích sắt ở giữa trời, biến thành một chiếc Lưu Tinh Chùy bất thần nện tới sơn mạch bên này.
- Tiểu thư, các ngươi trước lui ra, chúng ta tới đánh thử một trận xem sao?
Trong mắt Khương Hỗ lóe lên sát khí, Bản Mệnh Châu hiện ra, cấp tốc biến lớn, hắn tung người bay vụt lên, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, quát khẽ nói:
- Bảy người các ngươi theo ta đi khai chiến, Tần Ngọc Nhi, các ngươi bảo hộ tiểu thư lùi ra sau.
Khương Khinh Linh có chút căng thẳng, nàng không dám chủ quan, mà cùng ba nữ tử khác lui nhanh.
Mắt vẫn nhìn chăm chú nhìn tiền phương, định để cho đám người Khương Hỗ thử đi ra nghênh chiến một phen, thăm dò hư thực của Man tộc sau đó mới ra tay.
- Lục Ly, ngươi đi đâu?
Lục Ly lại lặng lẽ tiềm hành theo một hướng khác, Khương Khinh Linh phát hiện, vội vàng dò hỏi.
Lục Ly quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Yên tâm đi, tốc độ ta đủ nhanh, đám mọi rợ này không thương hại được đến ta, ngươi cứ bảo vệ tốt chính mình.
Khương Khinh Linh nghĩ đến tốc độ Lục Ly, trong lòng mới yên tâm phần nào.
Nàng và ba tên nữ tử vừa mới lui ra khỏi núi nhỏ, một chiếc Lưu Tinh Chùy liền ầm ầm nện tới, nháy mắt trọn cả ngọn núi nổ tung, đá vụn bắn tung toé, bụi đất cuồn cuộn mà lên, ngọn núi nhỏ bị Lưu Tinh Chùy ném ra một hố sâu hoắm, khiến ai nhìn thấy cũng phải giật mình.
Ông
Đám người Khương Khinh Linh không dám có chút nào khinh thường, đều vội thả ra Bản Mệnh Châu, phi hành sát mặt đất, triệt thoát ra sau.
Ở chỗ này mặc dù không thể bay quá cao, nhưng phi hành sát mặt đất thì vẫn có thể chống chọi được với trọng lực.
Nếu không có Bản Mệnh châu, chỉ dựa vào hai bắp chân đi đường, tốc độ sẽ càng chậm.
Xoẹt
Rầm rầm rầm!
Tiếng Lưu Tinh Chùy phá không ầm vang không ngừng, mặt đất xung quanh ngọn núi bị cày nát, chấn động vô cùng kịch liệt.
Sáu tên Man nhân đều ra tay, Lưu Tinh Chùy bay đầy trời, tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống đám người Khương Hỗ.
Mấy người Khương Hỗ dù đều là công tử đại gia tộc, Khương Hỗ còn là cháu đích tôn của một trưởng lão Khương gia.
Nhưng có thể được Khương Vô Ngã phái tới bảo hộ Khương Khinh Linh, những người này rõ ràng không phải hạng giá áo túi cơm, mà đều là võ giả thiên tài chiến lực bất phàm, từng trải qua nhiều lần chiến đấu sinh tử.
Tám người lao ra không mạo muội tấn công, mà bay xa xa vòng quanh Man tộc, không ngừng bắn ra Huyền lực công kích.
Bọn hắn phối hợp rất ăn ý, phản ứng cũng cực nhanh, một người vừa có khả năng gặp nạn, những người còn lại lập tức dồn dập ra tay cứu viện.
Mấy người Khương Hỗ đang thăm dò hư thực của nhóm Man tộc này, sáu tên Man tộc múa Lưu Tinh Chùy vù vù, cây cối đất đá quanh bốn phía ngọn núi bị san bằng, biến thành một mảnh lang tạ, nhưng Man tộc lại không phóng thích thần thông hay thần kỹ nào.
Rõ ràng đám Man tộc này cũng đang thăm dò bọn Khương Hỗ, hai bên đều chưa dùng tới thần thông cường đại, mà chỉ muốn thử dò xét đối phương.
- Lực phòng ngự cường đại quá.
Lục Ly không thả ra Mệnh Luân, âm thầm tiềm phục ở trong một khe núi nhỏ.
Hắn chứng kiến rất nhiều Huyền lực phóng ra tấn công đến trên thân Man tộc, lại tựa như bọt nước đánh lên tảng đá, thân hình Man tộc chỉ khẽ chao đảo một cái, không khỏi ngấm ngầm líu lưỡi.
Cũng không phải không có Man tộc phát hiện hắn, chỉ là khí tức hắn quá yếu, đám người Khương Hỗ lại công kích không ngừng, bởi thế Man tộc mới không thèm để ý.
Song phương ngươi tới ta đi, công kích theo kiểu thăm dò chừng mười lượt, cuối cùng bắt đầu đánh thật.
Cả hai bên đều sợ đối phương có viện quân, thế nên cùng chọn cách đánh nhau thắng nhanh.
Trên cổ Khương Hỗ sáng lên quang mang, tiếp đó từng con Hồ Điệp bay ra, rợp cả đất trời.
Giờ trời đã xẩm tối, bởi vậy rất khó nhìn rõ ràng đám Hồ Điệp này, chỉ cảm giác được hắc quang lóe lên, vô số Hồ Điệp liền bay đi qua, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, ùn ùn tuôn vào trong người Man tộc.
Huyết mạch bát phẩm, Phệ Hồn Ma Điệp!
Khương Hỗ cũng là con em Khương gia, còn là con em trực hệ, chỉ là thân phận không tôn quý được như Khương Khinh Linh.
Từ khi còn rất nhỏ hắn liền đã thức tỉnh huyết mạch Phệ Hồn Ma Điệp.
Hắn dùng ra Phệ Hồn Ma Điệp là muốn mau chóng kết thúc chiến đấu, miễn cho hấp dẫn càng nhiều dị tộc.
- Ồ? Đám mọi rợ này … sao yếu thế?
Phệ Hồn Ma Điệp vừa ra, đám mọi rợ lập tức đều bất động, nhắm mắt đứng ngây ngô trên đất, tựa hồ linh hồn đã bị Phệ Hồn Ma Điệp nhiếp trụ.
- Được lắm!
Khương Hỗ đại hỉ, vung tay lên nói:
- Tấn công, diệt sát đám mọi rợ này.
Trên mặt mấy người còn lại đều lộ vẻ vui mừng, dồn dập cưỡi Bản Mệnh Châu hóa thành từng đạo cuồng phong bay tới.
Bọn hắn không còn phóng ra đao mang, mà chọn cách sử dụng thần binh lợi khí trong tay để tấn công.
Đao mang dù có thể cách không thương người, nhưng dù sao uy lực cũng sẽ suy yếu đi nhiều.
- Không đúng.
Trong khe núi, Lục Ly chợt quát lớn, từ trong người bay ra Mệnh Luân tầng bốn, bay vụt dọc sát mặt đất, lao thẳng đến, miệng rống to:
- Lui hết ra sau, đám mọi rợ này đang lừa các ngươi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...