Linh Lung Đảo, Vấn Quá Nhai.
Nơi này là noi dừng để xử phạt con em Khương gia phạm vào sai lầm, trên sườn núi có rất nhiều hang đá, con em sau khi phạm sai lầm sẽ bị gia tộc xử phạt diện bích hối lỗi ở đây mấy tháng hoặc một năm.
Thường thường con em gia tộc sau khi bị xử phạt đều sẽ thành thành thật thật tu luyện trong hang đá nơi sườn núi.
Dù có chút bất mãn cũng sẽ không nói ra, mà chỉ trầm mặc tu luyện, bằng không sẽ bị xử phạt càng lâu.
Trong sơn động, lúc này có một nữ tử đang bị giam giữ.
Nữ tử rất đẹp, môi đỏ hồng như liệt diễm, khoác một bộ váy dài màu đỏ chót, da như mỡ đông, trắng nõn trơn mềm, nét mặt thanh gầy tuyệt mỹ, điềm đạm đáng yêu, khiến người nhìn mà đau lòng.
Lúc này nữ tử đang tựa trên vách đá dựng đứng, hai tay vòng quanh ôm lấy đầu gối, phía dưới không mặc giày, lộ ra đôi chân nhỏ tinh xảo.
Nàng tựa cằm trên đầu gối, tròng mắt nhìn đăm đăm nơi xa, tựa hồ hồn phách xuất khiếu, cả người tràn ra một loại tử khí nồng đậm.
Không sai, chính là tử khí!
Thứ khí tức vốn nên chỉ xuất hiện ở trên người lão giả xế bóng, không ngờ giờ đây lại xuất hiện trên thân một thiếu nữ tuổi dậy thì, một điều rất không hợp lý.
- Tiểu thư, ngươi đừng trách Tộc Vương, hết thảy hắn làm đều là vì tốt cho ngươi, ngươi đã nửa tháng chưa ăn gì, cứ tiếp tục như vậy thân thể không chống được mất, mau ăn chút gì đi.
Bên cạnh nữ tử, một bà lão không ngừng thuyết phục, nước mắt lã chã rơi xuống, nữ tử lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Khuôn mặt gác trên đầu gối từ đầu chí cuối không có một tia tình tự biến hóa, hai tròng mắt trống rỗng vô thần, tựa như đã vứt bỏ thế giới này.
- Tiểu thư, ngươi mau ăn chút đi, nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, Tộc Vương sẽ giết ta mất!
Bà lão vừa nói vừa rơi lệ:
- Lão thân chết không có gì đáng tiếc, chỉ sợ đứa cháu ba tuổi kia của ta phải chịu tội, tiểu thư ngươi ăn một miếng thôi.
Bà lão dùng ra cả khổ nhục kế, nữ tử lại vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Tựa hồ lúc này hồn phách nàng đã bay mất, không nghe được bất cứ lời nào, dù bên ngoài trời có sập xuống nàng cũng không để ý.
Bi thương từ tận đáy lòng.
Ông!
Không gian nơi sườn núi chợt nổi lên sóng gợn, một bóng người bất thần hiện ra, khí tức trên thân rõ ràng được áp chế.
Nhưng chỉ bằng ánh mắt thôi, lại đã dọa cho bà lão sắc mặt trắng bệch, sợ hãi không thôi, vội vàng quỳ xuống nói:
- Tộc Vương thứ tội, lão thân đã tận lực, tiểu thư nàng…
Khương Vô Ngã vung tay lên, bà lão vội vàng thấp thỏm bay vụt xuống, Khương Vô Ngã nhìn nữ tử trước mặt, khe khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:
- Sao ngươi phải khổ vậy? Gây chuyện nhiều năm thế rồi, nhất định cứ phải muốn ta tức chết ngươi mới chịu?
Lúc nói chuyện, ánh mắt Khương Vô Ngã nhìn chằm chằm vào mắt Khương Khinh Linh.
Nhưng tròng mắt Khương Khinh Linh một mực không có chút biến hóa nào, vẫn cứ u ám tối tăm, tựa hồ căn bản không nghe được lời Khương Vô Ngã.
Sắc mặt Khương Vô Ngã khẽ biến, bộ dạng này của Khương Khinh Linh sao mà tương tự năm đó, lúc nam tử kia bị hắn bức tử, Khương Khinh Linh cũng ngồi như thế đằng đẳng suốt một tháng.
Hắn đánh giá thấp địa vị Lục Ly trong lòng Khương Khinh Linh, trên thực tế lúc này Lục Ly chính là lý do duy nhất giúp Khương Khinh Linh còn sống.
Giữa Khương Khinh Linh và Lục Ly có một đổ ước, nếu nàng làm thành hai chuyện, Lục Ly liền sẽ dập đầu rửa chân cho nàng, giờ Lục Ly đã sắp mất, nàng còn sống lại có ý nghĩa gì?
- Khương Khinh Linh!
Khương Vô Ngã quát khẽ một tiếng, tiếng quát này mặc dù không lớn, lại chấn động tận linh hồn Khương Khinh Linh.
Hắn thấy tròng mắt Khương Khinh Linh rốt cục có chút biến hóa, lần nữa thở dài nói:
- Tống Kỳ chết rồi, Lục Ly vẫn chưa chết!
Ông
Ánh mắt Khương Khinh Linh đột nhiên sáng rực lên, cả người tựa như sống lại, nàng chợt đứng bật dậy, nhanh chân chạy ra ngoài động.
Khương Vô Ngã đưa tay bắt lấy tay Khương Khinh Linh, kẻ sau đột ngột quay mặt tới, trong mắt toàn là băng lãnh, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
Trái tim Khương Vô Ngã bị ánh mắt kia đâm thương, nói không nên lời.
Trong mắt hắn chớp qua một tia thống khổ, lắc đầu thở dài:
- Lục Ly nói không sai, xem ra ta làm cha quả thật rất thất bại.
Tự giễu một câu, thần sắc Khương Khinh Linh vẫn không có chút ba động nào, lạnh lùng nhìn Khương Vô Ngã.
Kẻ sau nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lục Ly không ở Bắc Mạc, hẳn là đã tiến vào trong một tiểu thế giới nào đó.
Ta phái người đi nhưng không tìm thấy hắn, ngươi muốn tìm hắn, chờ hắn quay về lại Bắc Mạc rồi tính, ta sẽ cho phép ngươi đi tìm hắn.
Khương Khinh Linh vẫn không lên tiếng, cứ thế băng lãnh nhìn Khương Vô Ngã, tựa như một con sư tử nhỏ quật cường.
Khương Vô Ngã bị nhìn một lúc lâu, cuối cùng chán nản buông tay ra, quát khẽ nói:
- Khương Dực.
Phía dưới một lão giả tóc xám bay vụt lên, khí tức như rồng như hổ, lại là Nhân Hoàng, hắn thoáng khom lưng nói:
- Tộc Vương.
Khương Vô Ngã khoát tay ra lệnh:
- Bồi Linh Nhi đi Bắc Mạc một chuyến.
Khương Khinh Linh thu ánh mắt lại, tung người nhảy lên, Mệnh Luân hiện ra, nàng trực tiếp cưỡi lên Mệnh Luân bay vút ra ngoài Linh Lung Đảo, trưởng lão Khương gia Khương Dực vội vàng đi theo.
- Ai
Khương Vô Ngã không khỏi đau đầu, hắn đã triệt để hết cách với Khương Khinh Linh.
Chỉ là Lục Ly là con rơi Lục gia, nếu mặc cho hai người lui tới, sợ rằng Lục Chính Đàn sẽ trở mặt với hắn.
Vấn đề là hiện tại hắn không dám động tới Lục Ly, bộ dạng vừa rồi của Khương Khinh Linh thực sự khiến hắn sợ, một khi Lục Ly xảy ra chuyện, e rằng ai cũng không cứu được Khương Khinh Linh.
- Lục Nhân Hoàng a, Lục Nhân Hoàng!
Trong mắt Khương Vô Ngã chớp qua một tia phẫn nộ, thì thào nói:
- Lúc trẻ ngươi ép ta, ta thật không dễ dàng mới trở thành các chủ Linh Lung Các, ép ngược lại ngươi.
Giờ con trai ngươi lại tới gieo họa lên con gái ta, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện, bằng không bản vương sẽ một chưởng vồ chết ngươi.
….
Bắc Mạc, hồ vực ma quỷ.
Bạch Hạ Sương ngồi chiến xa tử kim bay đến phụ cận vòi rồng, võ giả Bạch gia trấn thủ bên này lập tức bay lên, một tên trưởng lão chắp tay nói:
- Sương tiểu thư, Đại Đế có lệnh, bất kỳ ai đều không được tiến vào.
- Cút ra!
Bạch Hạ Sương nổi giận đùng đùng nhìn trưởng lão Bạch gia nói:
- Các ngươi là người Lục gia hay là người Bạch gia? Hơn nữa, dù Lục Ly có ở đây cũng không dám ngăn trở ta.
Nói xong Bạch Hạ Sương lấy ra Mệnh Luân, hóa thành một đạo bóng trắng vọt thẳng vào trong vòng xoáy.
Võ giả Bạch gia không dám ngăn cản, tên trưởng lão kia đành phải tiến vào theo.
Tiến vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân, Bạch Hạ Sương cấp tốc phóng tới lối vào Hoang giới, nàng biết đám người Lục Ly nhất định đang ở trong Hoang giới.
Dù nàng không biết tình hình nơi đó rốt cục thế nào, nhưng lần này nàng nhất định phải tiến vào.
Đến lối vào Hoang giới, Bạch Hạ Sương lại lần nữa bị ngăn cản, nơi này có ba tên trưởng lão Bạch gia, đồng thời ở lối vào còn có đại trận.
Mấy tên trưởng lão đồng thanh nói không cho phép Bạch Hạ Sương tiến vào, thẳng đến khi Bạch Hạ Sương lấy đao gác trên cổ, mấy tên trưởng lão mới đành chịu mở ra đại trận.
Sau đó lưu lại một người, còn cả ba tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh thì đều theo Bạch Hạ Sương tiến vào.
Vù vù
Vừa tiến vào chúng nhân liền bị Dạ Xoa Tộc vây quanh, chẳng qua đợi sau khi Dạ Xoa Tộc thấy là Bạch Hạ Sương, lập tức bất ngờ quỳ rạp xuống, miệng không ngừng kêu hét.
Rất rõ ràng, bọn họ tưởng lầm Bạch Hạ Sương là Bạch Thu Tuyết, tưởng nàng là Thần Nữ Dạ Xoa Tộc.
Bạch Hạ Sương tính cách đanh đá, đầu não đơn giản, cũng mặc kệ nơi này có nguy hiểm hay không, vì sao Dạ Xoa Tộc lại bái lạy mình? Nàng cứ thế cưỡi Mệnh Luân lao vút lên không, bay thẳng tới Thiên Long Tuyết Sơn.
Sau khi tiến vào Hoang giới, cảm giác của nàng càng rõ ràng, Bạch Thu Tuyết chính ở nơi kia, hơn nữa còn đang phải chịu đựng đau khổ vô tận, nàng nhất định phải tìm tới Bạch Thu Tuyết.
Mấy tên trưởng lão hết cách, đành phải cắn răng đuổi theo, bên này mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa cũng một đường đi theo.
Trên đường hỏi dò mấy câu, đám người Bạch Hạ Sương nghe không hiểu, cũng không có phản ứng gì.
Bay mấy ngày mấy đêm, chúng nhân rốt cục đã tới phụ cận Thiên Long Tuyết Sơn.
Đứng dưới núi tuyết, thân thể Bạch Hạ Sương một mực không ngừng run rẩy, nước mắt im ắng trượt xuống, nàng ngửa đầu nhìn lên thành bảo trên đỉnh núi, bất giác cảm thấy trong lòng đau nói, bàn tay siết chặt lại.
Nghiệp Cơ và Dao Cơ đều đi theo Mông Thần chinh phạt Hoang giới, cũng may còn có một trưởng lão Thanh Loan Tộc thủ hộ trên núi tuyết, hắn vội vàng dẫn đám người Bạch Hạ Sương lên núi.
Bạch Hạ Sương run rẩy tiến vào thành bảo, đẩy ra cửa lớn, đợi khi nhìn thấy bị Bạch Thu Tuyết bị băng phong trên giường như một cỗ nữ thi, hai mắt nhất thời tối sầm, ngã nhào trên đất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...