Mông Thần mang theo tám tên trưởng lão và bốn người nhóm Dạ Tra, ba người nhóm Mông Trí bắt đầu hành trình chinh phạt Hoang giới.
Chẳng qua đánh thiên hạ dễ dàng giữ thiên hạ khó, Dạ Tra vẫn để Nghiệp Cơ mang tới mấy trăm Phi Thiên Dạ Xoa, chuyên môn phụ trách xử lý hậu sự và thu thập chiến lợi phẩm.
Hoàng Mị Tộc ở gần nhất là đối tượng tao ương đầu tiên, nhiều cường giả như vậy cường hoành xông tới, trực tiếp tiến thẳng đến Vương bộ bọn hắn.
Mông Thần không chút nói nhảm, một quyền nện chết tộc trưởng Hoàng Mị Tộc, số trưởng lão còn lại cũng bị đám người Dạ Tra nhẹ nhàng chém giết, sau đó toàn bộ Hoàng Mị Tộc đều đầu hàng.
Thật ra sau khi Tinh Hóa chết, những tộc quần phụ dung Tinh Không Tộc sớm đã có chuẩn bị.
Thái Thản Tộc và Tinh Không Tộc một mực đối địch, giờ Tinh Hóa chết rồi, Mông Thần không khả năng không tính sổ.
Dù đầu hàng, Mông Thần cũng không có buông tha Hoàng Mị Tộc, thế là liền để những Phi Thiên Dạ Xoa kia chém giết sạch cường giả Hoàng Mị Tộc, sau đó cướp đoạt, chiếm giữ toàn bộ linh tài, linh sơn mà khoáng mạch.
Chủng tộc tiếp theo tao ương là một đại tộc, chính là Bạch Mao Tộc mà trước kia Lục Ly và Dạ Tra từng đi ngang qua.
Ba tên Quân Hầu Cảnh Bạch Mao Tộc bị Tống Kỳ chém giết, bốn tên còn lại đối mặt với Nhân Hoàng càng gần như không có sức phản kháng, bị nghiền ép hết sức nhẹ nhàng.
Chẳng qua Bạch Mao Tộc rất có cốt khí, dù Quân Hầu Cảnh đều bị giết, lại vẫn kiên quyết không đầu hàng.
Mông Thần phẫn nộ, hạ lệnh huyết tẩy, Dạ Tra và đám người Mông Trí đều không phải hạng lương thiện, dồn dập ra tay huyết tẩy toàn bộ Bạch Mao Tộc, ngay cả Nghiệp Cơ Dao Cơ cũng dẫn dắt Phi Thiên Dạ Xoa đi theo động thủ.
Một ngày sau, chúng nhân tiếp tục hành trình, hơn một vạn tộc nhân Bạch Mao Tộc không sót lại một mống, hết thảy đều bị chém tận giết tuyệt.
Đối với minh hữu, những chủng tộc thượng cổ này đối đãi rất nhiệt tình, hận không thể cầm lão bà đưa cho bằng hữu ngủ.
Đối đãi kẻ địch lại thiết huyết vô tình, không động thì thôi, khẽ động liền nhất định phải diệt tộc, miễn cho ngày sau đối phương quật khởi báo thù rửa hận.
Ở thời kỳ Thượng Cổ, Thần Châu đại địa có ít nhất mấy vạn chủng tộc, nhưng sau ba lần vạn tộc đại chiến, hơn phân nửa trong mấy vạn chủng tộc kia đều bị diệt tuyệt.
Mà đại đa số chủng tộc bị diệt thật ra không phải do Nhân tộc diệt sát, mà là do đại chiến giữa vạn tộc với nhau gây ra.
Lục Ly vừa hạ lệnh, trọn cả Hoang giới lập tức cuộn lên gió tanh mưa máu.
Trong Hoang giới có tổng cộng mười tám chủng tộc, sáu chủng tộc trung thành với Thái Thản tộc, hơn mười chủng tộc còn lại đều trung thành với Tinh Không Tộc.
Với hình tình như thế, ngoại trừ sáu chủng tộc trung thành với Thái Thản Tộc ra, mười chủng tộc còn lại sợ rằng sẽ dữ nhiều lành ít.
Dù lần này không tuyệt diệt, cuối cùng rồi cũng sẽ bị chém tận giết tuyệt.
Nhân nghĩa, đức hiếu sinh?
Ở trong mắt các chủng tộc đặc thù này, hay là đặt khắp Thần Châu đại địa, thậm chí trọn cả thế giới đều không có những khái niệm kia.
Dù có cũng là đối với người đồng tộc, không phải tộc ta, tâm nó tất dị.
Đây chính là thế giới Đấu Thiên, đây chính là hiện thực, không tốt đẹp như trong truyện cổ tích, có chăng chỉ là lợi ích và tàn khốc.
Lục Ly không đi quản đám người Mông Thần, nếu nhiều cường giả như vậy đều không thể thống nhất Hoang giới, Mông Thần sớm đã bị Tinh Hóa giải quyết từ lâu.
Hắn vẫn ở trong phòng chứa băng, không phải là hắn điên dại như Khương Khinh Linh trước đây, ngược lại hắn rất tỉnh táo.
Bằng không Mông Thần tới, hắn cũng đã lập tức đi ra.
Bạch Thu Tuyết trả ra đại giá lớn như vậy, không phải khiến hắn trầm luân, không phải khiến hắn sa đọa, càng không phải khiến hắn sa sút tinh thần.
Hắn biết dù Bạch Thu Tuyết bị đóng băng, song nàng vẫn có thể cảm giác được tình hình bên ngoài.
Bởi thế hắn không thể sa sút tinh thần, không thể chán chường, ngược lại càng cần phải tỉnh táo.
Hắn không thể cô phụ kỳ vọng của Bạch Thu Tuyết, không thể để hi sinh của Bạch Thu Tuyết biến thành vô ích.
Thế nên hắn ở lại trong phòng chứa băng chỉ là muốn bồi cùng Bạch Thu Tuyết, miễn cho nàng sợ sệt, miễn cho nàng hỗn loạn.
Hắn ngồi xếp bằng tu luyện ở một bên, cách mỗi mấy canh giờ lại sẽ dừng lại, tới gần băng phong nói mấy câu với Bạch Thu Tuyết, để nàng biết hắn một mực ở đây.
Mấy ngày nay trên mặt Lục Ly chưa từng nở nụ cười, cảm giác trách nhiệm trên vai càng lúc càng nặng nề.
Phụ mẫu chưa thể cứu ra, tỷ tỷ Lục Linh không biết ở phương nào, sinh tử ra sao, giờ lại thêm Bạch Thu Tuyết.
Có đôi khi, hắn đột nhiên cảm thấy mình như là Thiên Sát Cô Tinh.
Vừa mới ra đời mẫu thân liền trọng thương, phụ thân vì cứu nàng mà nhảy xuống Hàn Băng Thâm Uyên, đến nay đã mười bảy năm mà chưa thấy trở lại.
Sau đó tỷ tỷ vì cứu hắn mà bị đốt chết, dù sau cùng dục hỏa trùng sinh, nhưng giờ vẫn không biết ở phương nào.
Lần này Bạch Thu Tuyết vì cứu hắn mà bị băng phong trăm năm, hắn cảm thấy mình mang tội rất nặng.
Khăng khăng hắn còn không thể nghĩ nhiều, không thể sa sút tinh thần, phải cắn răng mím lợi bước tiếp từng bước một, đi lên con đường không biết đâu mới là điểm cuối.
Lục Phong Hỏa Lục Toan Lục Nghê thỉnh thoảng lại bắn lén một hai tên, Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc lúc nào cũng có thể bị phát hiện, đến lúc đó cường giả Luân Hồi Cung và năm đại thế lực còn lại sẽ quét ngang Bắc Mạc.
Bạch gia Vũ gia và ba tộc gửi gắm hi vọng lên người hắn, hắn lại biết đặt hi vọng vào ai?
Hắn là Đại Đế Bắc Mạc, dưới tay cường giả như mây, thậm chí Nhân Hoàng mấy đại tộc đều phụ dung hắn.
Nhìn ra có vẻ rất là phong quang, cao cao tại thượng, nhưng ai biết hắn phải gánh chịu áp lực lớn cỡ nào?
Chính như Bạch Thu Tuyết nói cho cùng vẫn là một thiếu nữ, hắn thật ra cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Hai năm trước còn ở trong bộ lạc Địch Long, còn đang kéo quan tài cho Liễu gia.
Trước kia hắn còn có tỷ tỷ để dựa vào, giờ hắn lại chẳng thể dựa được vào ai, ngược lại còn phải chống đỡ lấy mảnh trời cho rất nhiều người.
Hô hô!
Lục Ly thở phào một hơi, song rất nhanh liền bị hàn khí đông kết, ngoài miệng đều kết băng.
Hắn dõi mắt nhìn Bạch Tuyết trong băng phong một cái, ánh mắt mê mang dần trở nên kiên định.
Hắn không có thời gian có đau buồn, hiện tại hắn còn sống không chỉ vì chính mình, mà còn sống vì phụ mẫu, vì Lục Linh, vì Bạch Thu Tuyết.
Dù con đường này khốn khó đau khổ đến đâu, chí ít mình vẫn còn sống, chí ít mình không chịu tội.
Ngược lại mấy người các nàng lại đều đang chịu tội, sinh tử chưa biết.
Nghĩ tới đây Lục Ly liền vứt hết mọi chuyện sau lưng, toàn tâm toàn ý đi tu luyện.
Gần đây Bắc Mạc rất bình tĩnh, Dạ Tra truyền về tin tức Tống Kỳ bị giết, đám người Yên phu nhân như trút được gánh nặng.
Dù không biết mấy người Lục Ly Dạ Tra giết chết Tống Kỳ bằng cách nào, nhưng Dạ Tra sẽ không nói dối, bản mệnh ngọc phù của Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đều không bị vỡ.
Trước kia đồn thổi bay đầy trời là do đám người Yên phu nhân bỏ mặc không quản.
Đồng thời cũng muốn qua đó dẫn xà xuất động, nhìn xem gia tộc nào đang ở sau lưng làm mưa làm gió.
Vũ Hóa Thần lại huyết tẩy một phen, Yên phu nhân dán ra thông báo, rất nhanh rối loạn ở Bắc Mạc liền lắng lại.
Dù gần đây Lục Ly và Dạ Tra không đi ra, nhưng lo lắng trong lòng chúng nhân đã triệt để lắng xuống.
Người duy nhất trong lòng còn đang thấp thỏm chỉ có mỗi Bạch Hạ Sương!
Bởi vì gần đây Bạch Hạ Sương cảm thấy rất lạnh, thỉnh thoảng lại co giật, nội tâm rất khủng hoảng.
Nhất là vào đêm càng là sợ hãi, thường xuyên bừng tỉnh khỏi mộng, mồ hôi đầm đìa.
Gần đây nàng thường xuyên mơ một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy mình bị nhốt trong phòng tối, không có lấy một tia ánh sáng.
Vô luận nàng hô to cứu mạng thế nào, chạy trốn, giãy dụa làm sao đều không thoát được khỏi căn phòng đen tối kia.
Nàng nói việc này cho Yên phu nhân, Yên phu nhân tìm mấy tên đại phu, nhưng đều không phát hiện được vấn đề.
Yên phu nhân bộn bề công việc, không có thời gian để ý Bạch Hạ Sương, chỉ có thể dặn nàng chú ý nghỉ ngơi, có thể là gần đây áp lực quá lớn, bị dọa sợ!
- Không phải bị dọa sợ, là xảy ra chuyện, tỷ tỷ xảy ra chuyện!
Trong lòng Bạch Hạ Sương càng hoảng sợ, nàng và Bạch Thu Tuyết có cảm ứng tâm linh vô cùng cường liệt.
Khi còn bé lúc nàng bị thương, Bạch Thu Tuyết từng bởi vậy mà bệnh nặng nửa tháng.
Đợi nàng thương thế tốt rồi, Bạch Thu Tuyết cũng lập tức khỏe lại.
- Ta muốn đi tìm tỷ tỷ!
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Bạch Hạ Sương, nàng không nói nửa lời, lẳng lặng tiến vào truyền tống trận đi Thiên Ngục Thành, sau đó một mình ra biển.
Nàng không biết Bạch Thu Tuyết đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết các nàng là song bào thai, là người thân nhất, Bạch Thu Tuyết chính đang chịu tội.
Nàng muốn tìm tới để cùng chịu tội với Bạch Thu Tuyết, vô luận đó là Địa Ngục hay Ma Uyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...