Mười ngày sau Vũ Hóa Thần quay trở lại, triệu tập tới rất nhiều thợ khéo, đào móc nguyên khu vực đầm lầy, kiến tạo một đại trận ngay bên ngoài cấm chế truyền tống.
Một khi có dị tộc từ bên trong truyền tống ra, tức thì sẽ bị đại trận vây khốn, đồng thời người thủ hộ đại trận cũng lập tức biết được.
Lục Ly còn chưa yên tâm, lại kiến tạo thêm một đại trận ở vòng ngoài, có hai tầng đại trận, dù trong Hoang giới có Nhân Hoàng xung kích đi ra, bên này cũng có đủ thời gian cảnh báo.
Chỉ cần cảnh báo phát ra, cường giả thủ hộ ở lối vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân liền sẽ lập tức hủy đi thông đạo, dù làm vậy sau này có thể không còn cơ hội nhập chủ Hoang giới, nhưng chí ít có thể giữ được Bắc Mạc.
Đại trận kiến tạo xong xuôi, Lục Ly để Bạch Lãnh lưu lại mấy tên tử sĩ trung thành của Bạch gia trấn thủ, những người còn lại đều được triệu tập đi ra.
Lục Ly hạ phong khẩu lệnh, cấm không được ai truyền bá chuyện ở tiểu thế giới Lục Ải Nhân và Hoang giới, bằng không giết không cần luận.
Thủ đoạn Lục Ly thế nào mọi người đều đã kiến thức qua, Lục Ải Nhân chính do một tay hắn diệt tuyệt, ai còn dám nói lung tung? Khoan nói bản thân bị giết, dự tính cả gia tộc cũng sẽ bị liên lụy.
Lục Ly dẫn theo chúng nhân nhảy vào vực sâu, bạch quang chớp lóe, chúng nhân liền đã xuất hiện trong hồ vực ma quỷ.
Hồ vực nơi này có rất nhiều Huyền thú, chẳng qua nhiều cường giả như vậy đột nhiên xuất hiện, Huyền thú sớm bị hù chạy, đám người Lục Ly cứ thế bay vụt lên trên hồ vực.
- Ồ, lại có vòi rồng?
Trong lúc bay vụt lên trời, Lục Ly thấy được thiên không gió táp mưa sa, sấm chớp đùng đùng, nơi xa còn có một đạo vòi rồng cực lớn.
Cảnh tượng này sao mà tương tự cảnh năm đó nhìn thấy trên biển? Nội tâm Lục Ly khẽ động, hắn lấy ra phi thuyền thiết giáp, tung người bay lên, quay sang đám người Vũ Hóa Thần khua tay nói:
- Vũ Hóa Thần, chuyện sau đó các ngươi đi xử lý, ta phải tu luyện ở đây một đoạn thời gian.
Ánh mắt Vũ Hóa Thần và Minh Vũ khẽ sáng lên, chuyện Lục Ly “có điều cảm ngộ” ở trên biển hai người còn nhớ được.
Cảm ngộ thiên địa áo nghĩa chính là đại sự, dù đế quốc mới kiến lập, còn có rất nhiều sự tình cần xử lý, nhưng Lục Ly trước nay luôn không quản, hắn tu luyện ở đây hay tu luyện ở Linh Đế Thành đều không có khác biệt gì quá lớn.
- Ta và Dạ tộc trưởng canh giữ ở đây, Vũ Hóa Thần, các ngươi cứ làm việc của mình đi, đừng để xảy ra chuyện gì sai lầm là được.
Minh Vũ nghĩ nghĩ liền nói với Vũ Hóa Thần Tử Hoàn Kiều, hai người kia khẽ gật đầu.
Có Dạ Tra và Minh Vũ ở đây, an toàn không thành vấn đề, bọn hắn đều là Thượng tướng quân, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không có thời gian ở đây trông chừng Lục Ly.
- Thu Tuyết, đi về trước đi, tiểu cô rất lo lắng cho ngươi.
Bạch Lãnh thấy Bạch Thu Tuyết một mực dõi mắt nhìn theo Lục Ly, thấp giọng nói nhỏ.
Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, nàng bay lên phi thuyền thiết giáp, đi đến bên người Lục Ly nói:
- Lục Ly, ta đi về trước một chuyến, quay đầu lại tới tìm ngươi.
- Ừm, được rồi!
Lục Ly cười cười, phất tay, ánh mắt tiếp tục nhìn về vòi rồng phía xa xa.
Những người còn lại dồn dập tới cáo biệt, Lục Ly lại không để ý bọn hắn, toàn tâm toàn ý theo dõi vòi rồng.
Hắn có cảm giác, có lẽ lần này hắn khả năng sẽ cảm ngộ được áo nghĩa ẩn chứa trong vòi rồng.
Chúng nhân lũ lượt rời đi, Vũ Hóa Thần bố trí một số người trấn thủ xung quanh, một khi xảy ra chuyện lập tức hủy đi thông đạo nối liền với tiểu thế giới Lục Ải Nhân.
- Tới gần một chút!
Đợi mọi người dần đi hết, Lục Ly vung tay lên, Minh Vũ điều khiển phi thuyền thiết giáp áp sát vòi rồng.
Chờ lúc tới gần chừng hơn mười dặm, Lục Ly nói với Minh Vũ:
- Ngươi cũng trở về đi thôi, lưu lại một mình Dạ tộc trưởng là được rồi.
Ngươi phải phát triển Ám Vệ cho tốt, ta muốn ngươi nắm trong tay tất cả tình báo ở Bắc Mạc.
Mặt khác tin tức về Hoang giới tuyệt đối không thể tiết ra ngoài, bằng không chúng ta đều chết không chỗ chôn, nếu dám cả gan tiết ra, dù có là Vũ Hóa Thần đều phải chết.
Minh Vũ là một trong những người Lục Ly người tín nhiệm nhất, kiến lập Ám Vệ chính là để giám sát thiên hạ, khống chế hoàn toàn Bắc Mạc trong bàn tay.
Minh Vũ biết chuyện này quan hệ trọng đại, nơi đây lại ở Bắc Mạc, Lục Ly hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.
Bản thân chiến lực Lục Ly cũng đã không kém, còn có Dạ Tra tại trường.
Nghĩ đến đó Minh Vũ liền khom người lui ra, chỉ để lại một mình Dạ Tra.
Trên trời sấm chớp đì đùng, mưa gió đan xen, cả người Lục Ly đã ướt đẫm, lại hoàn toàn không chút để ý, cứ thế đứng trên boong phi thuyền thiết giáp, mắt nhìn chằm chằm vòi rồng nơi xa, suy nghĩ đến xuất thần.
Dạ Tra trở về trong khoang tàu, khoanh chân ngồi xếp bằng tu luyện, chẳng qua thần niệm vẫn một mực quan sát bốn phía, một khi có bất kỳ tình huống nào phát sinh, hắn sẽ lập tức biết được.
….
Bắc Mạc rất bình tĩnh, dưới sự quản lý của Yên phu nhân, tứ hải thái bình, Lục Phi Tuyết dù nhìn như không quản chuyện gì, nhưng một mực tọa trấn ở trung tâm, giám sát toàn thiên hạ.
Bạch Thu Tuyết trở về Thiên Ngục Thành, Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi cũng ở đó, ba người cùng nhau truyền tống đi Linh Đế Thành, gặp mặt Yên phu nhân.
Bạch Thu Tuyết không tiết lộ quá nhiều, dù cho có là tiểu cô mà nàng thân nhất.
Nàng biết tiết lộ càng nhiều về tình hình Hoang giới, đối với Lục Ly và các gia tộc Bắc Mạc lại càng nguy hiểm.
Hơn nữa nàng còn học được bí thuật thần thông Dạ Xoa Tộc, điều này càng khiến nàng khó mà mở miệng.
Yên phu nhân quá thông minh, từ vài câu đôi lời của Bạch Thu Tuyết liền nghe ra được rất nhiều thông tin quan trọng.
Chẳng qua nàng biết Lục Ly phong tỏa tin tức, khẳng định là có dụng ý của hắn, dù còn rất nhiều chỗ chưa nghĩ thông, nhưng lúc này Bạch gia và Lục Ly đã cột chung trên một chiến xa, nàng tự nhiên phải lấy chỉ thị của Lục Ly làm đầu.
Ở lại Linh Đế Thành bảy tám ngày, Bạch Thu Tuyết chịu hết nổi, nói muốn về lại Thiên Ngục Thành tu luyện.
Bạch Hạ Sương càng là loại không ngồi yên một chỗ, nơi này có Yên phu nhân giám sát, trở lại Thiên Ngục Thành mới thực sự tự do a.
Yên phu nhân như có thâm ý nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, lại không nói gì để mặc cho hai người đi về, đối với Bạch Thu Tuyết nàng vẫn rất yên tâm.
Không ngoài dự liệu của Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương vừa về lại Thiên Ngục Thành chưa được mấy ngày, liền đã dẫn người đi hồ vực ma quỷ tìm kiếm Lục Ly.
Nhận được tin báo, Yên phu nhân không chỉ không có nửa điểm trách cứ, ngược lại còn mừng thầm.
Bắc Mạc có Đại Đế, nhưng chưa có Đế hậu a.
Sự tình sau đó Yên phu nhân không đi quản, chỉ phái người tới phụ cận hải vực, bảo đảm chúng nhân an toàn.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương ngồi phi thuyền thiết giáp đi tới hồ vực ma quỷ, lúc này nơi đây vẫn sấm chớp đầy trời, mưa to như trút nước, trong hồ một đạo vòi rồng chính đang tứ ngược, cuộn lên sóng biển rợp trời.
- Ồ?
Hai người nhìn thấy trên boong tàu phi thuyền thiết giáp cạnh vòi rồng không có ai, ngược lại phụ cận vòi rồng nơi xa lại có một bóng người như ẩn như hiện
- Là Lục Ly!
Tới gần thêm một chút, hai người thấy được rõ ràng, Bạch Hạ Sương há hốc mồm đến độ có thể nuốt vào nguyên một viên trứng gà.
Trong vòi rồng khổng lồ nơi xa, Lục Ly ngồi trên Mệnh Luân màu bạc, đang bị vòi rồng cuốn theo xoay tròn, thân thể hắn tựa hồ đã mất đi khống chế, không ngừng cuốn vào trong trung tâm vòi rồng.
Xùy
Đúng lúc này, trên cao một đạo Lôi Xà vạch phá hư không, trực tiếp đánh xuống ngay cạnh vòi rồng, lướt qua bên người Lục Ly, cuối cùng rót vào trong hồ, dọa cho sắc mặt Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đều trắng bệch.
- Cứu người!
Bạch Hạ Sương tưởng là Lục Ly sa vào hiểm địa, lập tức cuống lên, điều khiển phi thuyền thiết giáp cấp tốc bay tới.
Đột nhiên một đạo bóng người lóe lên trước mặt phi thuyền thiết giáp, bay tới chỗ hai chị em Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết, chắp tay nói:
- Hai vị tiểu thư không cần kinh hoảng, đây là công tử đang tu luyện, hắn đã tu luyện thế này mấy ngày rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...