Bạch Thu Tuyết đích xác là đánh bậy đánh bạ tiến vào thế giới này.
Đoạn thời gian trước nàng bị mấy tên cường giả Lục Ải Nhân đả thương, thế là nổi giận đùng đùng truy sát, một đường đuổi vào trong đầm lầy kia, kết quả xúc động cấm chế, tiến vào thế giới cỡ lớn này.
Đổi lại là ai đều có thể phát hiện ra chỗ kỳ diệu của thế giới này, khắp nơi toàn là linh quả, toàn là linh tài.
Bạch Thu Tuyết tự nhiên không quay về, mà định thăm dò nơi đây một phen, sau đó trở về bẩm báo cho Bạch gia, nếu Bạch gia có thể được đến tiểu thế giới này, chẳng mấy chốc sẽ phát triển lớn mạnh.
Chẳng qua rất nhanh nàng liền bị Hoàng Mị Tộc phát hiện, sau đó là truy sát.
Cũng may mới đầu chỉ gặp phải võ giả bình thường của Hoàng Mị Tộc chứ không phải cường giả biết ẩn thân.
Dù vậy, Bạch Thu Tuyết cũng rất thảm, một mực bị đuổi giết, thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi, dù là ngủ một canh giờ đều không được.
Cuối cùng nàng chạy trốn tới địa bàn Dạ Xoa Tộc rồi ngất đi, tiếp sau lại bị Dạ Xoa Tộc bắt được.
Cũng may nàng trốn tới Dạ Xoa Tộc mà không phải những chủng tộc còn lại, bằng không giờ này nhất định đã bị làm nhục.
Dạ Xoa Tộc lấy nữ tử làm đầu, nam nhân chỉ là nô lệ.
Nữ nhân tự nhiên không hứng thú gì với nữ nhân.
Mới đầu mấy tên võ giả Dạ Xoa Tộc định giết đi Bạch Thu Tuyết, vừa lúc có một tên Phi Thiên Dạ Xoa bay ngang qua
Nữ nhân đúng là không thích nữ nhân, song Dạ Xoa Tộc lại có một người ngoại lệ, người đó chính là nữ vương Dạ Xoa Tộc.
Làm nữ vương muốn nam nhân kiểu gì mà chẳng có, chơi nhiều tự nhiên ngán, muốn đổi khẩu vị, đạo lý cũng tương tự như rất nhiều đại nhân vật Bắc Mạc có sở thích Long Dương vậy thôi.
Phi Thiên Dạ Xoa kia dâng Bạch Thu Tuyết lên cho nữ vương Dạ Xoa Tộc, nữ vương vừa thấy liền vui sướng vô cùng, muốn thu Bạch Thu Tuyết làm sủng phi.
Bạch Thu Tuyết tự nhiên không nguyện, thế là lấy cái chết ra uy hiếp, nữ vương Dạ Xoa Tộc không nỡ ngược đãi, liền nhốt nàng vào trong mật động.
Trên vách tường mật động điêu khắc rất nhiều phù điêu phóng túng ô uế, đều là cảnh nam nữ hành lạc.
Mới đầu Bạch Thu Tuyết nhìn mà mặt đỏ tía tai, đến sau thấy nhiều cũng quen.
Thiếu nam thiếu nữ đối với thứ này vốn có chút hiếu kì, hơn nữa trên vách tường bốn phía sơn động đâu đâu cũng thấy khắc cảnh này, nàng muốn không nhìn đều không được
Nhìn mấy ngày, đột nhiên trong lòng Bạch Thu Tuyết có một cảm giác kỳ diệu, tựa hồ trong những phù điêu này ẩn chứa một loại đạo vận kỳ dị.
Nàng theo đó cảm ngộ, bất ngờ cảm ngộ ra được một loại bí thuật tên là Thiên Mị Thuật.
Bạch Thu Tuyết đỏ mặt thấp giọng giải thích một phen với Lục Ly, mặc dù rất nhiều chỗ nàng ngại nói, chỉ ấp a ấp úng, biểu đạt mịt mờ, Lục Ly lại nghe được đi ra.
Trong lòng hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ, khó trách nhìn Bạch Thu Tuyết ẩn ẩn hơi khác lúc trước, mình liếc nhìn nàng một cái cũng có cảm giác tim đập thình thịch.
Tình cảm mông lung trong lòng bấy lâu, hôm nay triệt để phát tác, xem ra là có liên quan đến Thiên Mị Thuật kia.
Rất nhanh khóe miệng hắn liền hiện lên nụ cười, đảo mắt nhìn sang nữ vương Dạ Xoa Tộc nói:
- Không sai, Bạch Thu Tuyết đúng là đã cảm ngộ được bí thuật của thần các ngươi, ngươi nói nàng giờ nàng là thần, vậy có phải đồng nghĩa với từ nay về sau các ngươi đều phải nghe nàng?
Ánh mắt đám người Dạ Tra không khỏi sáng lên, bọn hắn vốn đã chuẩn bị vứt bỏ Dạ Xoa Tộc, không ngờ giờ lại có thể phong hồi lộ chuyển
Lục Ly nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau vội vàng dùng cổ ngữ phiên dịch, nữ vương Dạ Xoa Tộc nghe xong, trên mặt chớp qua một tia ửng hồng, tròng mắt nóng rực nhìn Bạch Thu Tuyết, sau đó lải nhải một lúc lâu.
Lục Ly đang định hỏi dò Dạ Tra xem nàng nói cái gì, Bạch Thu Tuyết đã đột nhiên mở miệng nói:
- Ta có thể nghe hiểu, nàng nói chỉ cần ta phóng thích bí thuật của thần, sau này sẽ là thần của Dạ Xoa Tộc, mệnh lệnh của ta, Dạ Xoa Tộc không dám không nghe.
- Tốt!
Lục Ly rất là hưng phấn, vội vàng nói:
- Vậy ngươi nhanh phóng thích, để các nàng thần phục ngươi, tộc này có tác dụng rất lớn với ta.
- Không đúng …
Lục Ly đột nhiên như chợt nhớ tới điều gì, vội vàng kéo lại Bạch Thu Tuyết thấp giọng nói:
- Ngươi phóng thích Thiên Mị Thuật liệu có cũng như cách nàng, toàn thân xích lõa?
Lúc nữ vương Dạ Xoa Tộc và cường giả kia phóng thích bí thuật, hắc giáp ngoài thân thân đều sẽ biến mất, cả người lõa lồ.
Giờ Bạch Thu Tuyết chính là nữ nhân của Lục Ly, hắn tự nhiên không hi vọng người khác thấy được cảnh kia.
- Ngươi nói bậy bạ gì đấy?
Bạch Thu Tuyết vừa thẹn vừa giận, hung hăng trừng Lục Ly một cái.
Sau đó, ấn ký chu sa nơi mi tâm nàng đột ngột sáng lên, cả người được bao phủ bởi một tầng kim quang nhàn nhạt, giờ khắc này Bạch Thu Tuyết tựa như hóa thân thành một Phật Đà, tắm gội trong thánh quang, biến trở nên vô cùng thần thánh và trang nghiêm, khiến người không dám nhìn thẳng, khăng khăng tròng mắt tất cả mọi người đều không rời đi được.
- A …
Nháy mắt, tất cả mọi người tại trường đều luân hãm, ánh mắt ai nấy đều trở nên si mê, cảm giác như thấy được nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế gian.
Trong mắt bọn họ, Bạch Thu Tuyết đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp khiến người mất đi ba hồn bảy vía, toàn bộ thế giới xung quanh đều tan biến, trong mắt chỉ còn lại mỗi nàng.
Không chỉ đám nam tử như Lục Ly, thậm chí cả nữ vương và trưởng lão Dạ Xoa Tộc, hay là rất nhiều đám Dạ Xoa Tộc cấp thấp bên dưới đều tương tự, cảm giác cứ như thần hồn bị nhiếp đi, biến thành tên ngớ ngẩn.
Thần kỳ hơn là …
Trong lòng mọi người không có nửa điểm tà niệm, không có một tia dục vọng, cũng không dám sinh tâm khinh nhờn.
Tựa hồ lúc này Bạch Thu Tuyết đã biến thành thần nữ trên chín tầng trời, mọi người chỉ có thể ngưỡng vọng, chỉ có thể quỳ bái, không thể có chút tâm tư bất chính nào.
Cảm giác rất kỳ diệu này khăng khăng lại đồng thời tồn tại, bao gồm cả Quân Hầu Cảnh đỉnh phong Tử Hoàn Kiều đều bị nhiếp đi thần hồn, nếu lúc này Bạch Thu Tuyết ra tay, Tử Hoàn Kiều thậm chí không thể phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn nhận lấy cái chết …
Ông
Chu sa nơi mi tâm Bạch Thu Tuyết lần nữa chợt lóe quang mang, tầng kim quang nhàn nhạt trên người nàng tan biến, mọi người giờ như mới tỉnh từ trong mộng.
Tử Hoàn Kiều Vũ Hóa Thần Tề Thiên Phạm ngơ ngác nhìn nhau, trên trán và sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bí thuật của Thiên Mị Tộc này quá khủng bố, may mắn là Bạch Thu Tuyết cảm ngộ, nếu là nữ vương Dạ Xoa Tộc cảm ngộ, sợ rằng tất cả mọi người đã sớm chết như thế nào đều không biết.
Bịch!
Nữ vương Dạ Xoa Tộc giãy thoát khỏi tay trưởng lão Thanh Loan Tộc, bay vụt xuống, dẫn theo từng mảnh từng mảnh Dạ Xoa Tộc phía dưới quỳ gối xuống đất, ai nấy đặt tay lên ngực, trùng trùng bái lạy, miệng đồng thanh hét lớn:
- Xi Dực, Xi Dực, Xi Dực!
Lục Ly nhìn sang Dạ Tra hỏi:
- Xi Dực là cái gì?
- Là thần, thần trong cổ ngữ!
Dạ Tra cảm khái nhìn Bạch Thu Tuyết, khe khẽ gật đầu nói:
- Thu Tuyết tiểu thư đúng là kỳ tài ngút trời, không ngờ lại cảm ngộ được bí thuật của thần.
Thực ra có rất nhiều chủng tộc hiểu được mị thuật, mị thuật hạ thừa dựa vào sức đẹp, mị thuật trung thừa dựa vào linh hồn, còn mị thuật thượng thừa xem ra phải như Thiên Mị Thuật này.
Bất luận nam nữ già trẻ tất cả đều gục hết, hơn nữa còn sẽ khiến người cảm giác nàng như là vị thần, tự nhiên mà vậy bị nàng mị hoặc, bị nàng sai khiến, phỏng chừng Thiên Mị Thuật này một khi tu luyện tới cực hạn, có thể khiến người cam tâm tình nguyện đi chết!
Thần sắc đám người Lục Ly không giấu được vẻ kinh hãi, thế này sao còn gọi là bí thuật nữa, cảm giác còn khủng bố hơn cả áo nghĩa cường đại?
Hiện tại Bạch Thu Tuyết mới chỉ là Mệnh Luân Cảnh sơ kỳ, lại có thể mị hoặc Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nếu nàng tu luyện Thiên Mị Thuật này tới cực hạn, sợ rằng một người liền có thể sánh ngang ngàn vạn đại quân?
Thử nghĩ mà xem, kẻ địch kéo đến ngàn vạn đại quân, Bạch Thu Tuyết một thân một mình đi ra nghênh địch.
Nàng chẳng cần làm gì hết, chỉ khẽ cười nhạt một tiếng, ngàn vạn đại quân lập tức phản bội.
- Bí mật của thần mang theo một chữ thần.
Quả nhiên có liên quan đến thần đều là nghịch thiên chi thuật a.
Lục Ly ngấm ngầm kinh hãi, đây chỉ là một loại bí thuật, không biết mười đại thần thuật trong truyền thuyết Trung Châu sẽ còn khủng bố đến cỡ nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...