Bất Diệt Long Đế


Hải tặc không đuổi theo, mấy ngày sau đó rất là bình tĩnh.
Lục Ly để Minh Vũ và Vũ Hóa Thần điều khiển phi thuyền thiết giáp áp sát gần bờ, cơ hồ là dán lên trên bờ mà đi.
Làm vậy mặc dù rất có thể sẽ bại lộ hành tung, nhưng được cái càng thêm an toàn.

Hành tung Lục Ly không sao cả, nếu Lục gia truy sát, sớm muộn cũng sẽ truy sát tới Bắc Mạc, ẩn tàng hay không ẩn tàng đều chẳng mấy ý nghĩa.
Bình an qua đi hai ngày, cửa khoanh thuyền đột nhiên mở ra, Lục Ly đang xếp bằng ở cửa ra vào, lập tức quét mắt nhìn tới.

Thấy được Lục Phi Tuyết dung quang hoán đi ra, tròng mắt bất giác sáng lên, kinh hô nói:
- Cô cô, ngươi đột phá?
- Ừm!
Trong mắt Lục Phi Tuyết chất đầy ý cười, dung mạo nàng vốn đã rất đẹp, giờ đây cười lên khiến cho Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều có chút thất thần, nàng mở miệng nói:
- Linh tài đầy đủ như vậy, lại có Thăng Long Thảo, thiên tư cô cô vốn không tính quá kém, bởi thế may mắn đột phá.
- Chúc mừng cô cô!
Lục Ly đứng bật dậy, bắt lấy tay Lục Phi Tuyết nói:
- Cô cô có Kim Cương huyết mạch, giờ hẳn là Quân Hầu Cảnh đều không thể thương hại ngươi?
- Có thể xem là như vậy!
Lục Phi Tuyết gật đầu nói:

- Thần Khải của ta đã tu luyện đến tầng thứ sáu, trừ phi đối thủ là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có được công kích áo nghĩa vô cùng cường đại, bằng không thì không cách nào phá mở được Thần Khải của ta.
Đệ tử trực hệ Lục gia gần như người người đều có thể thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, Lục Phi Tuyết đã tu luyện Thần Khải tới tầng thứ sáu, lực phòng ngự tự nhiên cực kỳ khủng bố.

Lục Ly càng thêm yên tâm, chí ít chỉ cần không gặp phải Nhân Hoàng, không ai có thể tổn thương Lục Phi Tuyết.
- Ta mới vừa đột phá, cảnh giới bất ổn, trước phải tu luyện một đoạn thời gian.
Lục Phi Tuyết cũng không nhiều lời, đưa tay vỗ vỗ vai Lục Ly nói:
- Không cần hộ pháp cho ta, đoạn thời gian này vất vả các ngươi.
- Không vất vả!
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, đưa mắt nhìn Lục Phi Tuyết quay về, hắn lại đứng ngoài khoang thuyền một lát, sau đó cũng trở về khoang của mình.

Nhiều ngày như vậy không được nghỉ ngơi chu đáo, lúc này rốt cục đã có thể ngủ một giấc yên lành.
Bởi vì bốn người Lục Ly phi hành sát bên bờ biển, trên đường không còn gặp phải hải phỉ nữa, chẳng qua lại thường xuyên có thể gặp được phi thuyền thiết giáp ra biển.
Đây đều là phi thuyền thiết giáp của các thế lực lớn nhỏ, phía Lục Ly vừa thấy từ đằng xa liền tránh đi, không phát sinh bất kỳ xung đột nào.
Lục Ly một mực bế quan, hai người Minh Vũ cũng thay phiên nhau bế quan, Lục Phi Tuyết càng là mãi không thấy đi ra.

Nàng vừa mới đột phá, cần gấp ổn định cảnh giới, cảm ngộ diệu dụng của Bản Mệnh Châu.
Thời gian đi qua nửa tháng, bốn người không biết đã bay được bao xa, dựa theo biểu thị trên bản đồ và thăm dò được trên đường, hẳn là nhiều nhất chừng mười ngày liền có thể đến Lưu Vân Thành.
Lục Ly xuất quan!

Tu luyện thời gian dài như vậy, Huyền lực trong Thần Hải hắn đã lại tràn đầy, Hồn Đàm cũng lớn thêm mấy phần, huyết nguyên còn lại trong thân thể đều được hấp thu hết sạch.
- Bay chậm chút!
Lục Ly dặn dò Vũ Hóa Thần một tiếng, sau đó thả ra Mệnh Luân, cả người hóa thành thiểm điện bay vút về phía trước, Minh Vũ đi ra liếc nhìn Vũ Hóa Thần một cái, hai người đều không khỏi âm thầm kinh hãi.
Trước kia hai người đã phát hiện Mệnh Luân này của Lục Ly có vấn đề, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức có thể sánh ngang với Mệnh Luân tầng ba tầng bốn.
Hưu
Lục Ly điều khiển Mệnh Luân phi hành vài vòng quanh bốn phía, còn khống chế Mệnh Luân lượn ra các loại đường cong quỷ dị giữa không trung, bay trọn vẹn nửa canh giờ, hắn mới vừa lòng thỏa ý trở về.
Thấy long văn màu bạc lấp lánh trên Mệnh Luân của Lục Ly, trong mắt Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều lộ ra một tia lo lắng.
Mệnh Luân của Lục Ly biến dị, sau này hắn còn có thể ngưng kết Mệnh Luân tiếp được không? Còn có thể dung hợp Mệnh Luân chồng lại với nhau được nữa không?
Thấy tâm tình Lục Ly có vẻ không sai, hai người đều không dám nhiều lời, Lục Ly phát hiện nơi xa có một hải đảo, trong lòng khẽ động nói:
- Bay lâu vậy rồi, hay là chúng ta xuống dưới nghỉ ngơi một lát, ăn chút đồ ăn tươi nóng?
- Cũng được!
Buồn bực trên thuyền hơn một tháng, ngày ngày ăn lương khô, hai người Minh Vũ sớm đã ngán đến tận cổ.

Lục Ly gõ cửa, đánh thức Lục Phi Tuyết, kẻ sau nghe nói vậy cũng vui vẻ đáp ứng.

Bốn người bay xuống hải đảo không người kia, thu lại phi thuyền thiết giáp, sau đó Vũ Hóa Thần và Minh Vũ chia ra hành động, một người kiếm củi nhóm lửa, một người đi sẵn dã thú.
Lục Ly đích thân xuống bếp, mổ bụng xẻ thịt một con nai và mấy con cá biển Vũ Hóa Thần bắt về, chuẩn bị nướng thịt và cá.

Lục Phi Tuyết thì bay đi tìm chỗ kín đáo tắm rửa tắm rửa một phen, đợi lúc nàng thay đồ trở về, Lục Ly đã nướng thịt cá gần xong.
Ăn một bữa thỏa thê, sắc trời cũng gần đến hoàng hôn, lại không có cảnh đẹp, ngược lại mây đen mịt mù, xem ra trời sắp đổ mưa.
Có mưa hay không đối với bốn người Vũ Lục Ly đều không sao cả, dù sao lát nữa cũng phải lên thuyền tiếp tục đi đường.

Vừa mới ăn no uống say, bốn người cứ thế nằm nghỉ ngơi trên đồng cỏ.
Gió lớn dần lên, thổi cho áo bào mấy người phất phới, đầu tóc bay múa, Lục Phi Tuyết nhíu mày đứng dậy, chuẩn bị gọi Lục Ly tiếp tục đi đường.
- Vòi rồng!
Minh Vũ đột nhiên nhìn về hướng đông, kinh hô lên, mấy người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đường trên đường chân trời một đạo vòi rồng cực lớn chính đang cuốn thốc lên.

Nước biển gần đó bỗng chốc cũng cuộn trào, sóng lớn dâng cao tận trời.
- Bên kia có người a.
Vũ Hóa Thần tinh mắt, nhìn thấy nơi xa có mấy chiếc thuyền con chính đang phiêu diêu trong sóng lớn, lúc nào cũng có thể bị lật thuyền.
- Đi cứu người!
Lục Ly không kịp suy nghĩ quá nhiều, lập tức vung tay, Minh Vũ lấy ra phi thuyền thiết giáp, bốn người bay vụt lên.

Mấy chiếc thuyền nhỏ kia rõ ràng là thuyền đánh cá bình thường, người trên thuyền hẳn là ngư dân ra biển đánh cá, gặp phải loại vòi rồng như thế, rất có thể sẽ thuyền hủy người vong.
Thiên tai nơi nào cũng có, gặp được tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bốn người ngồi phi thuyền thiết giáp bay tới, quả nhiên thấy được trên thuyền toàn là ngư dân, khoảng chừng hai mươi mấy người.
Lục Ly đứng trên boong tàu, tay vung lên, Minh Vũ bay vụt xuống, chính hắn lại không hành động, dù sao đây chỉ là việc nhỏ.

Hắn híp mắt nhìn vòi rồng khổng lồ nơi xa, trong lòng không khỏi chấn động.

Đạo vòi rồng kia cao chừng mấy ngàn trượng, phạm vi phóng xạ rộng đến trăm trượng, nước biển phía dưới vòi rồng bị cuốn thốc từ trong hải vực, xoay tròn cuốn lên cao, sóng biển xung quanh cũng cao tận mấy trăm trượng.

Nếu những này ngư dân bị cuốn vào đi vào, tất cả nhất định đều sẽ thịt nát xương tan.
- Đây là lực lượng thiên địa a!
Bốn phía cuồng phong gào thét, phía dưới là sóng cả ngất trời, nơi xa vòi rồng tứ ngược, từng khối đá ngầm xung quanh bị cuốn lên không trung, sau đó hóa thành phấn vụn.
Chứng kiến cảnh này, nội tâm Lục Ly bất giác khẽ động, tròng mắt dần dần mơ hồ, suy nghĩ đến xuất thần.
Minh Vũ cấp tốc bay vụt xuống, sau đó lại nhanh chóng bay lên, mỗi lần có thể mang lên mấy người, thoáng chốc mười mấy ngư dân đều được cứu.
Trên mặt đám ngư dân chất đầy vẻ hoảng sợ, đợi lên hẳn phi thuyền thiết giáp mới phần nào an tâm, ai nấy đều quỳ rạp trên sàn dập đầu bái tạ.
Minh Vũ thần tình lãnh khốc, không nói gì, mặc cho đám ngư dân ngồi trên boong thuyền, Vũ Hóa Thần tiếp tục điều khiển phi thuyền thiết giáp bay vào bờ.
Gió quá lớn, Lục Phi Tuyết về lại trong khoang thuyền, Minh Vũ thấy Lục Ly vẫn một mình đứng lẳng lặng trên boong, không khỏi nhíu mày đi qua nhìn một cái, lại thấy ánh mắt Lục Ly có chút mông lung, tựa hồ đang tự hỏi điều gì?
Minh Vũ không dám ngắt đứt mạch trầm tư của Lục Ly, cứ thế an tĩnh đứng bên cạnh thủ hộ.

Phi thuyền thiếp giáp cấp tốc phá không bay đi, Lục Ly lại chưa từng phát giác, cứ ngây người đứng ở đó.
Chỗ này đã cách lục địa không xa, chỉ mấy nén hương liền tới được bờ, Minh Vũ mang từng người bay xuống, đợi đưa đi xong hết thảy ngư dân mới quay trở lại bên người Lục Ly.
Oanh
Đúng lúc này, phía chân trời vang lên tiếng kinh lôi, một đạo lôi điện như Bạch Long gầm gào cắt vỡ trời đêm, bắn vào trong hải vực.
Lục Ly bị tiếng nổ thức tỉnh, mơ hồ mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là lập tức nhìn về nơi xa, lại đã không thấy bóng dáng vòi rồng đâu.
Hắn rất là ảo não nói:
- Tiếng sấm kia tới quá không đúng lúc, Vũ Hóa Thần, lập tức điều khiển phi thuyền thiết giáp tới chỗ vòi rồng, hình như ta có điều cảm ngộ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui