Bất Diệt Long Đế


Đám người Lục Thiên Hà ngất đi suốt một canh giờ, Thái Thượng trưởng lão chính là Địa Tiên, sử dụng bí thuật linh hồn cường hành đánh ngất bọn hắn, đấy còn là Thái Thượng trưởng lão hạ thủ lưu tình, bằng không phỏng chừng mấy ngày mấy đêm đều không tỉnh lại được.
Phong trưởng lão tỉnh lại sớm nhất, tròng mắt hắn lấp lóe đảo quanh vài vòng, không lập tức phát ra cảnh báo, mà lần lượt gọi tỉnh những người còn lại.
- Tình huống thế nào? Người đâu?
Vừa tỉnh lại, sắc mặt Lục Thiên Hà không khỏi đại biến, hắn và Phong trưởng lão liếc nhau, được đến một vài thông tin từ trong mắt Phong trưởng lão.
- Các ngươi lui ra phía sau mười dặm.
Lục Thiên Hà cũng không mạo muội hành động, mà vẫy lui mười tên Quân Hầu Cảnh, sau đó mới hỏi:
- Là Ngũ thúc công?
Phong trưởng lão không trực tiếp trả lời mà nói:
- Ta nghĩ không ra người thứ hai.
- Là hắn…
Lục Thiên Hà khẽ thở dài nói:
- Có thể đánh  ngất chúng ta trong nháy mắt thì chỉ có thể là Địa Tiên Cảnh, võ giả Địa Tiên Cảnh tu luyện linh hồn trên khắp Trung Châu chỉ có bốn người, hai người ở xa phía nam, người thứ ba là người Linh Lung Các.

Linh Lung Các xưa nay một mực giao hảo với chúng ta một, sẽ không vì Lục Ly mà đắc tội Lục gia.

Vậy chỉ còn mỗi Ngũ thúc công.

Hơn nữa nếu không phải Ngũ thúc công, giờ này chắc chúng ta đều đã chết.
Tên Nhân Hoàng còn lại gật đầu nói:
- Thiên Hà, giờ làm thế nào?
Lục Thiên Hà sa vào trầm tư, một lúc sau mới lấy ra một chiếc lệnh bài màu vàng óng, Huyền lực lấp lánh, mặt trên có chữ hiển hiện.


Đây là một loại lệnh bài đặc thù, mỗi chiếc giá trị mấy chục ức Huyền Tinh, cũng là loại mệnh bài duy nhất có thể truyền tin ở khoảng cách xa.
Đưa tin xong, hắn lẳng lặng đứng đó chờ đợi, qua hai nén hương, lệnh bài sáng lên, Lục Thiên Hà liếc nhìn vài lần rồi nói:
- Trở về đi, phụ thân đã biết chuyện ở đây, hắn đang chạy về Thần Khải Sơn.

Chỉ cần Thái Thượng trưởng lão không có mặt, vậy liền khẳng định là hắn.
- Được rồi!
Người mạnh như thế, bọn hắn có đuổi theo cũng vô dụng, mà dù đuổi kịp lại làm được gì? Địa Tiên cảnh quyết tâm muốn cứu Lục Ly, có là Lục Chính Đàn cũng không ngăn được.
Lục Thiên Hà lại lấy ra một chiếc phi thuyền thiết giáp, cả đám đi lên thuyền bay về Thần Khải Thành, trên đường Lục Thiên Hà dặn dò mười tên Quân Hầu Cảnh, nói tuyệt đối không được truyền việc này ra ngoài, bằng không giết không cần luận.
Bay chừng nửa ngày, lệnh bài trong tay Lục Thiên Hà lần nữa sáng lên, hắn nhìn qua một lượt, khẽ thở dài nói:
- Là Ngũ thúc công, phụ thân đã gặp mặt Ngũ thúc công.

Lúc này Ngũ thúc công đang ở Vấn Phật Sơn, phụ thân đã bí mật trao đổi với hắn, biểu thị việc này dừng ở lại đây.

Chẳng qua bắt đầu từ hôm nay Lục Ly và Lục Phi Tuyết sẽ bị gạch tên khỏi gia phả, sau này hai người không còn là con em Lục gia.
Phong trưởng lão và tên trưởng lão còn lại đều khẽ gật đầu, không dám nhiều lời.

Dù sao việc này đã được Lục Chính Đàn và Thái Thượng trưởng lão quyết định, bọn hắn nói gì cũng chẳng vô dụng.
- Vấn Phật Sơn?
Trong mắt Phong trưởng lão lóe lên một tia tình tự phức tạp, Vấn Phật sơn nằm cách Thần Khải Thành trăm dặm về phía tây, Thái Thượng trưởng lão đi Vấn Phật sơn, đây là tỏ rõ sau này sẽ triệt để không còn xen vào nội vụ Lục gia.


Chẳng qua hắn cũng không rời đi quá xa, điều này chứng tỏ nếu Lục gia gặp nạn hắn vẫn sẽ ra tay.
Lục Chính Đàn để đám người Lục Thiên Hà chờ ở bên ngoài hai ngày, sau đó mới trở về Thần Khải thành.

Khi về lại tuyên truyền nói đã đưa Lục Ly và Lục Phi Tuyết vào Thiên Ma Đảo, như vậy mới có thể ổn định dân tâm quân tâm.

Bằng không để chuyện Thái Thượng trưởng lão và gia chủ đối nghịch truyền ra, tất sẽ dễ dàng khiến cho nhân tâm đệ tử tầng dưới bất ổn.
Lục Chính Đàn và Thái Thượng trưởng lão đã dàn xếp ổn thỏa, Lục Chính Đàn sẽ không phái người đi truy sát Lục Ly.

Tin tức đối ngoại cũng là đã thuận lợi đưa bốn người Lục Ly đi Thiên Ma Đảo.
Vô số người trong Thần Khải Thành u ám thở dài, tiếc hận thay cho Lục Ly, dù sao đó cũng là cháu trai Lục Chính Dương, còn là người có được thiên tư tuyệt thế.

Bằng vào Hồn Đàm cảnh liền có thể diệt sát Quân Hầu Cảnh, tài năng nghịch thiên như thế xem ra không hề kém Lục Nhân Hoàng là bao.
Từ đầu đến cuối vẫn không thấy Lục Nhân Hoàng xuất hiện, Lục Ly và Lục Phi Tuyết lại được đưa đi Thiên Ma đảo, tất cả con em Lục gia đều dần tiếp nhận một sự thật, Lục gia cải triều hoán đại, thời đại của Lục Chính Dương đã thành quá khứ.
Mười năm!
Một tộc Vương mất tích mười năm, đây không phải tin tức tốt.

Dù bế quan thế nào, ít ra cũng phải hiện thân một hai lần, cộng thêm Lục gia phong thành, đủ loại đồn thổi truyền tụng, thực ra trong lòng rất nhiều người sớm đã đoán được Lục Chính Dương xảy ra chuyện.
Bốn người Lục Ly đã vượt ngang mấy ngàn vạn dặm đường, đương nhiên muốn bay ra đông bộ Trung Châu thì vẫn cần một đoạn thời gian.
Thật ra Thần Khải Thành cách bờ biển không xa, Quân Hầu Cảnh phi hành chỉ mất khoảng bốn năm ngày, phi thuyền thiết giáp này lại được đặc chế, tốc độ so sánh ra phải gấp đôi Quân Hầu Cảnh, hẳn là hai ngày liền có thể ra biển.
Trên đường đi Vũ Hóa Thần Minh Vũ một mực lo lắng hãi hùng, mở ra cấm chế trên phi thuyền thiết giáp, để bên ngoài không nhìn thấy, đồng thời hai người còn tránh đường lớn hay thành trì, chuyên chọn vùng hoang sơn dã lĩnh phi hành.

Lục Ly lại chẳng hề có chút lo lắng nào, Thái Thượng trưởng lão đã ra tay, hẳn sẽ không đầu voi đuôi chuột.

Chính hắn nói sẽ dọn sạch chướng ngại, bởi vậy bọn hắn chắc là có thể thuận lợi ra biển.
Đương nhiên, sau khi ra biển rồi liền chưa hẳn đã được an toàn, vạn nhất Lục Chính Đàn phái người truy sát cũng là điều bình thường.

Lục Ly lại không đi quản chuyện sau khi ra biển, gần đây hắn đang mãi suy nghĩ một vấn đề.
Bọn hắn nên đi đâu?
Hiện tại hắn không cách nào dựa vào Lục gia, vậy chỉ còn nước dựa vào chính mình, dựa vào chính mình tu luyện, dựa vào chính mình cứu ra phụ mẫu, dựa vào chính mình tìm kiếm Lục Linh!
Tu luyện cần tài nguyên, không có thực lực liền không cứu ra được cha mẹ, không có thế lực cường đại liền không tìm được Lục Linh.

Mà dù tìm được, lại làm sao mới cứu ra đượcnàng từ trong tay cường giả bí ẩn kia?
Minh Xà bà bà là Quân Hầu Cảnh, chiến lực còn rất cường đại, có thể cướp đi Lục Linh từ trong tay nàng, còn có được thánh quang áo nghĩa thất phẩm, người này chí ít phải là Nhân Hoàng Cảnh.
Điều đầu tiên Lục Ly nghĩ tới chính là nương nhờ một thế lực lớn nào đó, trở thành thành viên Ngoại đường thế lực lớn kia, mượn nhờ tài nguyên tu luyện.
Thế nào mới được gọi là thế lực lớn?
Thế lực lục phẩm Lục Ly không để vào trong mắt, thế lực thất phẩm Lục Ly lại không quen biết, thế là hắn chuyển mắt nhìn sang mười hai Vương tộc.
Trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc, Khương Khinh Linh!
Hắn có ân với Khương Khinh Linh, nếu hắn đi Linh Lung Các, Khương Khinh Linh hẳn sẽ giúp hắn.

Chẳng qua nếu Linh Lung Các biết thân phận hắn, liệu còn sẽ thu lưu?
Lục gia và Khương gia cùng đều là Vương tộc.

Tỷ như con em Khương gia, Lục gia dám thu làm đệ tử Ngoại đường ư? Vậy khác gì là đang khiêu khích Khương gia.
- Được rồi!
Càng nghĩ, Lục Ly cuối cùng đành phải từ bỏ ý tưởng đi Linh Lung.


Chủ yếu là hắn không muốn ăn nhờ ở đậu, tính tình của hắn tương đối dã, đại gia tộc nhiều quy củ, nói không chừng liền sẽ náo ra đại sự.
Không dựa vào đại gia tộc, vậy chỉ còn cách chính mình đi tranh đoạt địa bàn.
Không có địa bàn liền không có tài nguyên, không có tài nguyên thì làm sao tu luyện? Làm sao tụ lại cường giả? Không có cường giả làm thủ hạ, làm sao đi thăm dò tin tức Lục Linh?
- Đi Bắc Mạc!
Rất nhanh Lục Ly liền quyết định chủ ý, Bắc Mạc là địa bàn của hắn, nơi đó còn có Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, đó chính là bộ hạ trung thành nhất của hắn.

Chỉ cần hắn trở lại, tùy thời có thể nhất thống Bắc Mạc, thành lập một đế quốc mới!
Tài nguyên Bắc Mạc đúng là không cách nào so sánh được với Trung Châu, nhưng chỉ cần nhất thống Bắc Mạc, hắn liền có thể được đến rất nhiều tài nguyên.

Lại cầm những tài nguyên này tới Trung Châu buôn bán, có thể lấy về rất nhiều Huyền Tinh, sau đó lại dùng Huyền Tinh mua sắm linh tài khan hiếm.
Chẳng qua …
Trở lại Bắc Mạc cũng có một vấn đề!
Lục gia đã biết hắn đi ra từ Bắc Mạc, đến lúc đó liệu có phái người tới Bắc Mạc chém giết hắn? Lục gia tùy tiện bí mật phái đi một tên Nhân Hoàng, không ai ngăn nổi a.
Lục Ly sa vào trầm tư, hắn suy tư nguyên suốt một ngày trên phi thuyền thiết giáp, cuối cùng quyết định đánh cược một lần.
Cược Thái Thượng trưởng lão sẽ bảo vệ hắn, trước khi chia tay Thái Thượng trưởng lão dặn dò hắn, về sau nếu có thành tựu, mong đừng chém giết con em Lục gia.
Nếu Thái Thượng trưởng lão đã muốn bảo vệ con em Lục gia như vậy, hắn thân là cháu đích tôn của Lục Chính Dương, Thái Thượng trưởng lão khẳng định cũng sẽ dốc lòng bảo vệ hắn, bằng không đã không tới cứu.

Nói không chừng hắn đã thỏa thuận xong với Lục Chính Đàn, để Lục Chính Đàn không được đuổi giết hắn.
Bọn hắn đã phi hành hơn một ngày, lại vẫn không thấy có truy binh, từ điểm này có thể chứng minh, Thái Thượng trưởng lão đã xuất lực.
- Không nghĩ nữa, cứ trở về Bắc Mạc rồi tính!
Lục Ly lắc đầu, khu trừ hết thảy tạp niệm trong đầu, hạ quyết tâm trở về.

Chỉ cần trở lại Bắc Mạc, hắn liền thành cá về đại dương, chim tìm lại bầu trời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui