Lục Ly không biết tình huống ở sau đó, mà có biết hắn cũng không để ý.
Từ nhỏ hắn đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ Lục Linh, người ta nể mặt hắn, hắn tự nhiên cũng nể mặt người ta.
Người khác có ân với hắn, hắn đền trả gấp mười.
Nếu có người muốn đối phó hắn, hắn nhất định lấy máu trả máu.
Trước đó hắn lo lắng Lục Phi Tuyết, kết quả nhịn suốt buổi chiều, trời tối rồi mà Lục Chính Đàn vẫn không ngó ngàng tới.
Hắn có thể cảm giác được đây là Lục Chính Đàn đang cố ý làm nhục hắn, hoặc là mượn làm nhục hắn để lập uy, hoặc cũng có thể muốn chờ hắn nổi giận để gây sự.
Hắn không phải người không có tính tình, lúc này đã không quản được nhiều như vậy, trực tiếp về lại Đằng Long Các, Lục Chính Đàn muốn tìm phiền phức hắn cũng nhận.
Đương nhiên, hắn trở về Đằng Long Các lại giả bộ điềm nhiên như không việc gì.
Lục Phi Tuyết hỏi thăm tình hình, hắn chỉ nói hôm nay Lục Chính Đàn quá bận rộn, không có thời gian gặp hắn, để hắn trước đi về tu luyện.
Về lại phòng, Lục Ly ào ào ngủ say, chẳng quan tâm gì sất, ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy bồi Lục Phi Tuyết ăn sáng, sau đó lại trở về phòng tu luyện.
Hắn vốn định bế quan, đợi Lục Chính Đàn tìm hẵng lại đi ra, binh đến tướng ngăn, nước đến tường chặn.
Kết quả sau đó lại khiến hắn rất kinh ngạc … không ngờ Lục Chính Đàn lại không phái người tới, hơn nữa nguyên suốt ba ngày tiếp sau đều gió êm sóng lặng, Lục Toan Lục Nghê cũng không tìm đến gây sự.
Lục Ly xuất quan, cẩn thận hỏi dò binh sĩ bên ngoài, xác định không có bất kỳ người nào đến tìm.
Hắn lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, suy nghĩ một lát, lại trở về bế quan.
Gần đây tốc độ tu luyện của hắn cực nhanh, cảm giác huyết nguyên dùng mãi không hết, lấy mãi không cạn.
Tốc độ tu luyện như thế khiến hắn rất là hưng phấn và trân quý, hận không thể một ngày tu luyện mười hai canh giờ.
Mấy ngày sau đó, không chỉ Lục Ly Lục Phi Tuyết, ngay cả Tứ trưởng lão Bát trưởng lão đều nghi hoặc không hiểu.
Không chỉ Lục Chính Đàn không tiếp tục tìm Lục Ly, ngay cả hai người Lục Toan Lục Nghê thích gây chuyện nhất đều không có bất cứ động tĩnh gì.
Lục Toan Lục Nghê là công tử đỉnh cấp nhất tại Lục gia, ngay cả Lục Lân và Lục Hồng Ngư đều không sánh bằng.
Bình thường ở Lục gia và Thần Khải Thành, hai huynh đệ bọn họ đều mắt cao hơn đỉnh, kiêu căng khinh người, không lý nào lại dễ dàng bỏ qua người khiêu hấn địa vị bọn hắn như Lục Ly.
Sau khi trở về, hai người liền lập tức bế quan, hơn nữa còn tiến vào phòng tu luyện đỉnh cấp trong gia tộc, tựa hồ chuyến đi ra ngoài này hai người thu hoạch không ít, hận không thể lập tức đề thăng thực lực.
Hai người không gây chuyện, rất nhiều người trong gia tộc đều yên tâm, Lục Ly cũng đang bế quan, sẽ không xảy ra xung đột.
Lục Chính Đàn ở lại Thần Khải Sơn mấy ngày lại đi ra, chẳng qua lần này là ra ngoài tuần tra sản nghiệp gia tộc, hắn đi vắng thời gian dài như vậy, sau khi trở về nhất định phải tuần tra một phen, điều này rất bình thường.
Thần Khải Thành trở nên vô cùng an tĩnh, Lục Ly tu luyện mấy ngày liền triệt để vứt chuyện kia sang một bên, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm tâm sự với Lục Phi Tuyết, thời gian còn lại đều dành cho tu luyện.
Nửa tháng qua đi.
Đám người Bát trưởng lão dần yên tâm, xem ra Lục Chính Đàn dặn dò khiến bọn Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên Lục Toan Lục Nghê không dám sinh sự, kết quả như thế đối với đám người Bát trưởng lão Tứ trưởng lão là điều không gì tốt bằng.
Người Lam Sư Phủ hẳn là đã đến Thanh Châu, chỉ cần đón về Lục Linh, liền có thể xác định thân phận Lục Ly, đồng thời có khả năng biết được hành tung Lục Nhân Hoàng.
Tuy nhiên …
Đám người Bát trưởng lão cũng rất rõ ràng, dù Lục Nhân Hoàng trở về hẳn đều không thay đổi được gì.
Song bọn hắn vẫn có chút mong đợi đối với vị thiếu tộc trưởng thiên tư tuyệt thế kia, hai mươi năm đi qua, vạn nhất Lục Nhân Hoàng đột phá Địa Tiên thì sao?
Mười tám ngày sau, hừng đông, Lục Ly mở mắt ra, trong mắt toàn là vẻ hưng phấn như trút được gánh nặng.
Huyết nguyên trong người đã không còn nhiều, từ mấy ngày trước mức độ tuôn ra rõ ràng có giảm bớt, cũng may hắn rốt cục đã tu luyện tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
…
Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong và Mệnh Luân Cảnh chỉ cách nhau một bước, thiên tư của hắn hẳn cũng không sai, cộng thêm Lục gia không thiếu linh dược đỉnh cấp.
Lui một vạn bước mà nói, dù không cấp linh dược cho hắn, chính hắn cũng có được Thiên Xà Quả, đột phá Mệnh Luân Cảnh đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Hồn Đàm lớn gấp mấy lần trước kia, Huyền lực trong Thần Hải càng thêm dâng trào hùng hậu, đã có xu thế từ chất lỏng ngưng kết thành dạng rắn, đây là hình thái khi đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
Tâm tình Lục Ly rất tốt, chuẩn bị xuất quan, hắn đứng dậy liếc nhìn Tiểu Bạch nằm sấp trong góc, kẻ sau nhìn thấy Lục Ly đứng dậy, lập tức hưng phấn bay vọt lên, nhảy vào trong ngực Lục Ly.
Lục Ly vứt cho Tiểu Bạch mất viên Hồn Tinh, nó lại không ăn, ánh mắt có chút u oán.
Lục Ly yêu chiều khẽ vuốt đầu Tiểu Bạch, biết đây là Tiểu Bạch buồn bực trong này lâu rồi.
Tiểu Bạch trời sinh hiếu động, lúc ở Bắc Mạc còn có nơi để chạy loạn, giờ về lại Thần Khải Sơn, Lục Ly làm sao có thể để nó đi ra chạy lung tung.
- Tiểu Bạch, nhịn thêm chút, quay đầu có cơ hội ta mang ngươi ra ngoài đi dạo.
Lục Ly khe khẽ thở dài, giờ hắn cũng hết cách, một là hắn phải tu luyện, hai là Lục gia đang phong thành.
Hắn không khả năng rảnh rỗi lại ra ngoài đi dạo, gia tộc khẳng định sẽ không cho phép.
Mang theo Tiểu Bạch đi ra ngoài, lại thấy Lục Phi Tuyết không tu luyện, mà đang ngơ ngẩn ngồi một mình.
Tiếng bước chân của Lục Ly kinh động đến nàng, nàng quét mắt tới, trên mặt hiện lên ý cười, hỏi:
- Lục Ly, ngươi xuất quan?
- Ừm, ta đạt tới Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong.
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng.
- Không sai!
Lục Phi Tuyết khẽ gật đầu, không vẻ gì là quá kinh ngạc.
Một là Lục Ly là con trai Lục Nhân Hoàng, thiên tư nhất định không sai, hai là Lục Ly hấp thu một ao huyết nguyên.
Lục Ly không hiểu rõ diệu dụng của huyết nguyên, Lục Phi Tuyết lại vô cùng rõ ràng.
Lục Ly thấy Lục Phi Tuyết không tu luyện liền quan tâm hỏi:
- Cô cô, sao ngươi không đi xung kích Quân Hầu Cảnh? Có chuyện gì khó xử ư?
- Không vội!
Lục Phi Tuyết cười nói:
- Ta đã rất lâu không tu luyện, hơn nữa trước kia thể cốt hơi yếu, cần điều dưỡng một đoạn thời gian, để thân thể trở lại trạng thái đỉnh phong.
Bằng không cứ vậy xung kích, khác gì lãng phí linh tài.
- À à!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Gần đây gia tộc có động tĩnh gì không?
- Không thấy có động tĩnh gì!
Lục Phi Tuyết nhíu mày nói:
- Đại gia gia ngươi ra ngoài tuần tra, Lục Toan Lục Nghê đều đang bế quan, Nhị trưởng lão Tam trưởng lão cũng không thấy có động tĩnh gì.
- Lục Chính Đàn đi ra?
Mắt Lục Ly khẽ sáng lên, lập tức đứng dậy nói:
- Ta đang muốn đi tìm Bát trưởng lão lấy một ít linh tài xung kích Mệnh Luân Cảnh, Lục Chính Đàn không ở trong gia tộc là tốt nhất.
Ta đi trước đây.
- Không biết lớn nhỏ, sau này phải gọi đại gia gia.
Lục Phi Tuyết trừng Lục Ly một cái, thấy Lục Ly tất tả đi ra ngoài, nhếch môi cười một tiếng.
Sau đó thần sắc nàng lại trở nên phức tạp, trong đôi mắt đẹp chất đầy vẻ u sầu không cách nào giấu đi.
Lục Ly sải bước đi ra, trực tiếp phóng thẳng tới Trưởng Lão Đường.
Lần này hắn không lập tức để người đi vào thông báo, mà tươi cười bắt chuyện với đám binh sĩ:
- Bên trong có những ai?
Đám binh sĩ vừa thấy bộ dạng này của Lục Ly, liền biết chắc không phải chuyện tốt.
Đương nhiên bọn hắn không dám nói gì, một người trong đó đáp:
- Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão đều ở trong.
Nháy mắt, hai hàng lông mày Lục Ly giãn ra, cười nói:
- Thế à! Vậy là tốt rồi, nhanh đi thông báo, nói ta có đại hỉ sự.
Binh sĩ đi vào thông báo, sau đó dẫn Lục Ly đi vào, Lục Ly vừa gặp Tứ trưởng lão Bát trưởng lão liền vội vàng cung kính hành lễ nói:
- Gặp qua Tứ trưởng lão, gặp qua Bát trưởng lão.
Hai vị trưởng lão liếc nhau, bất giác cảm nhận được một tia không ổn, Lục Ly khách khí như vậy nhất định là không có chuyện tốt, Bát trưởng lão mở miệng nói:
- Đại hỉ sự lừa cái gì? Muốn lừa chúng ta, cẩn thận ta đánh ngươi!
- Tự nhiên là chuyện tốt, hắc hắc!
Lục Ly ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Trải qua quá trình ngày đêm không ngừng tu luyện gian khổ, cuối cùng sau một tháng ta đã từ Hồn Đàm Cảnh sơ kỳ đột phá đến Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, đây không phải chuyện tốt thì là gì?
Hai vị trưởng lão tròn mắt, Lục Ly hấp thu một ao huyết nguyên, tiến độ tu luyện như thế hoàn toàn nằm trong dự liệu của hai người, có đáng để tính là hỉ sự không?
Lục Ly thấy hai vị trưởng lão không có phản ứng, bèn cười hì hì nói tiếp:
- Hai vị trưởng lão, các ngươi thấy ta chăm chỉ như thế, liệu có nên ban thưởng thứ gì đó không? Tỷ như đan dược tu luyện đỉnh cấp, binh khí chiến giáp Thánh giai, linh tài xung kích Mệnh Luân Cảnh, Thiên Xà Quả, Thăng Long Thảo, Hồn Tinh … mỗi thứ lại cho một ít.
- Cút đi!
Tứ trưởng lão và Bát trưởng lão đồng thanh gầm lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...