Vài câu trêu chọc, khoảng cách giữa ba người được kéo gần lại rất nhiều.
Cùng là người trẻ tuổi lại đều là con em đồng tộc, Lục Lân và Lục Hồng Ngư rất khâm phục đối với hành động ở Trưởng Lão Đường của Lục Ly, lại thêm Lục Ly là con trai của nhân vật truyền kỳ tại Lục gia, Lục Nhân Hoàng, cháu ruột của tộc Vương, tự nhiên càng dễ thân cận.
Lục Ly sai người dâng trà, thị nữ dâng lên mấy chén nước trà màu ám xanh, Lục Lân nhìn lướt qua tấm tắc lấy làm lạ nói:
- Lục Ly, đây chính là Thiên Sơn Diệp, một trong những lá trà đỉnh cấp nhất, một lượng giá trị tận năm trăm vạn Huyền Tinh, Bát trưởng lão đối với ngươi thật tốt.
Lục Hồng Ngư cũng cong môi nói:
- Gia gia thật bất công, lần trước ta hỏi hắn muốn một chút mà phải cầu đến nửa tháng.
Lục Ly, ngươi có bao nhiêu Thiên Sơn Diệp, cho ta một ít, đây chính là thứ tốt.
Lục Ly thoáng kinh ngạc, hắn từ nhỏ trưởng thành trong bộ lạc Địch Long, nào biết lá trà tốt xấu thế nào, liền quay sang nhìn thị nữ hỏi:
- Có bao nhiêu lá trà này?
Thị nữ suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Hình như có một chút, chừng hai ba cân.
- Đi lấy cho bọn họ mỗi người một cân!
Lục Ly vung tay lên, thị nữ vội vàng đi xuống lấy lá trà, Lục Hồng Ngư lập tức mặt mày hớn hở, ánh mắt động người.
Lục Lân cũng mỉm cười gật đầu, không phải hắn coi trọng chút lá trà ấy, mà là Lục Ly rất biết làm người, vừa ra tay liền tặng cho mỗi người một cân, chính hắn đều không còn lại bao nhiêu.
- Lục Ly đệ đệ.
Lục Hồng Ngư tâm tình tốt, tự nhiên nói cũng nhiều, nàng sáp lại gần hỏi:
- Nghe nói lúc ngươi vừa sinh ra phụ mẫu đã mất tích? Nhân Hoàng thúc thúc đi đâu? Khi còn bé ngươi sống thế nào?
Lục Lân nhìn sang, hiển nhiên cũng rất hiếu kì, những chuyện này Lục Ly lại không muốn nói quá nhiều, thoáng trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Còn có thể sống thế nào được nữa? Cùng với tỷ tỷ nương tựa nhau trong một bộ lạc nhỏ tại Bắc Mạc, ta là do tỷ tỷ nuôi lớn, chưa từng được gặp phụ mẫu.
Đến sau trưởng thành, cũng có chút thực lực, được một ít may mắn, kết giao vài vị bằng hữu, nhờ đó mới có thể lặn lội về lại gia tộc.
Lục Ly nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời này lại bao hàm rất nhiều cố sự, Lục Lân và Lục Hồng Ngư đều là người thông minh, nghe được từ bên trong rất nhiều chua xót đắng cay.
Sắc mặt Lục Hồng Ngư dàn trầm tĩnh lại, đưa tay vỗ vỗ vai Lục Ly nói:
- Ta nghe nói qua chuyện tỷ tỷ ngươi, ngươi yên tâm đi.
Ta hỏi qua gia gia, Lam Sư Phủ đã phái người đi nghĩ cách cứu viện, nhiều nhất ba tháng là có thể mang tỷ tỷ ngươi về.
Lục Lân nói tiếp:
- Ừm, Lục Ly, về lại gia tộc ngươi không cần lo bị người bắt nạt, chúng ta sẽ giúp ngươi.
Chuyện của Tống gia ta cũng nghe nói, hiện tại gia tộc phong thành.
Chờ đến lúc mở ra, ta sẽ dẫn người đi diệt Tống gia, giúp ngươi hả giận.
- Cảm ơn!
Lục Ly cười cảm tạ, hắn có thể cảm nhận được sự chân thành của Lục Lân và Lục Hồng Ngư.
Bất luận thượng tầng có đấu đá lục đục thế nào, người lứa trẻ tuổi lại không có nhiều tâm cơ như vậy, chí ít hai người này hẳn không có.
- - Đúng rồi…
Lục Lân đột nhiên như chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, suy nghĩ một lát mới nói:
- Lục Ly, một tháng sau đại gia gia liền sẽ trở về, Lục Toan và Lục Nghê cũng sẽ trở về theo.
Đến lúc đó ngươi cẩn thận chút, ta sợ bọn hắn sẽ tìm ngươi gây sự.
- Bọn hắn dám?
Mắt hạnh Lục Hồng Ngư dựng lên, lạnh lùng nói:
- Nếu bọn hắn dám bắt nạt Lục Ly đệ đệ, Lục Hồng Ngư ta tuyệt đối không bỏ qua.
- Lục Toan? Lục Nghê?
Lục Ly nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy hai cái tên này, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Bọn hắn là ai?
Lục Lân giải thích nói:
- Hai đứa con trai của nhị thúc, cũng là hai đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất trong gia tộc.
Hai mươi mốt tuổi và hai mươi tuổi, cảnh giới lại đã là Quân Hầu Cảnh trung kỳ và Quân Hầu cảnh tiền kỳ, hơn nữa còn đều cảm ngộ áo nghĩa.
- À …
Nội tâm Lục Ly hơi khẽ rung lên, hai mươi tuổi và hai mươi mốt tuổi, lại đều đạt đến Quân Hầu Cảnh, khẳng định cũng thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, còn cảm ngộ áo nghĩa, chiến lực như thế hoàn toàn đủ để quét ngang đồng cấp a.
Hai mươi tuổi đạt tới Quân Hầu Cảnh, đây chính là cảnh giới mà rất nhiều người dùng cả đời đều không thể đột phá được, con em mười hai Vương tộc quả nhiên nghịch thiên.
Mặc dù có được tài nguyên vô tận của Lục gia phụ trợ, nhưng với cảm ngộ áo nghĩa, người ngoài có thể giúp được gì? Thiên tư hai người kia tự nhiên là điều không thể nghi ngờ.
Lục Ly ẩn ẩn hiểu được lo lắng của Lục Lân.
Trước kia Lục gia là do gia gia hắn nắm quyền, hiện tại Lục gia lại do Đại trưởng lão làm chủ, nói cách khác trước kia thái tử là Lục Nhân Hoàng, hắn là hoàng trưởng tôn.
Mà giờ Lục Toan Lục Nghê lại biến thành Hoàng trưởng tôn, trước kia khi Lục Ly chưa trở về, toàn bộ lứa tuổi trẻ Lục gia đều lấy Lục Toan Lục Nghê làm hạch tâm.
Lục Ly trở về, liền sẽ nảy sinh xung đột với địa vị Lục Toan Lục Nghê, hai người kia rất có thể sẽ tìm hắn gây chuyện.
- Lục Ly đệ đệ đừng sợ!
Lục Hồng Ngư thấy Lục Ly nhíu mày trầm mặc, không ngừng an ủi nói:
- Có Hồng Ngư tỷ ở đây, ai dám tìm ngươi gây sự, ta lột da bọn hắn.
- Cảm ơn Hồng Ngư tỷ.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, lại lắc đầu nói:
- Nam nhân lý nào lại đứng sau lưng nữ nhân, Lục Ly ta cũng không phải quả hồng mềm, ai dám tìm ta gây sự, ta khiến hắn chịu không nổi mà chạy, Quân Hầu Cảnh ta cũng không phải chưa từng giết!
Nói đến đây, trong mắt Lục Ly tràn đầy sát khí, khiến Lục Lân và Lục Hồng Ngư đều không khỏi giật mình, Lục Lân vội vàng nói:
- Lục Ly, ngươi ngàn vạn đừng như thế.
Nội đấu cạnh tranh giữa con em gia tộc với nhau, Trưởng Lão Đường và các trưởng bối đều ngầm đồng ý, nhưng một khi giết người liền không ai giúp được ngươi.
Điều đầu tiên trong tộc quy Lục gia chính là cấm chỉ con em Lục gia tự giết lẫn nhau, một khi vi phạm lập tức trục xuất Lục gia, vĩnh viễn không triệu hồi.
Lục Hồng Ngư gật đầu nói:
- Không sai, điều tộc quy này là do tộc trưởng đời thứ nhất của Lục gia chúng ta ban bố, trong lịch sử từng có người xúc phạm, nhẹ thì trục xuất gia tộc, nặng thì lưu vong Thiên Ma Đảo, tình huống ác liệt thậm chí có cả kích sát đương trường …
- À à!
Lục Ly tỏ ý đã hiểu, sau đó hắn nghĩ nghĩ lại có chút hiếu kỳ nhìn sang cổ Lục Lân, hỏi:
- Lân ca, ngươi đã giác tỉnh Kim Cương huyết mạch? Lực phòng ngự của Thần Khải thực sự mạnh vậy ư?
Lục Lân thấy bộ dạng kích động của Lục Ly, lập tức cười nói:
- Ngươi muốn thử không?
- Được thôi!
Lục Ly gật đầu, Lục Lân đứng dậy, trên cổ sáng lên một đạo quang mang màu đen, tiếp lấy trên thân truyền ra từng tia khí huyết cường đại, Lục Ly cảm giác được huyết dịch trong thân thể Lục Lân dường như đang sôi trào.
- Xuy xuy.
Bên ngoài thân Lục Lân lấp lánh hắc quang, tiếp đó trong người chợt tuôn ra từng tầng từng tầng chất sừng màu xanh, những chất sừng này nhanh chóng ngưng kết, bao phủ toàn thân Lục Lân vào bên trong, chỉ còn chừa lại mỗi khuôn mặt.
Cuối cùng, một bộ chiến khải màu xanh hiện ra bên ngoài cơ thể Lục Lân, trên chiến khải rạng rỡ thần quang, hoa lệ dị thường, bên trong có khí tức vô danh tán ra, khiến Lục Lân như biến thành một vị Thiên Thần.
Lục Lân đưa tay làm động tác thỉnh mời, nói:
- Lục Ly, nghe nói thú trảo kia của ngươi rất mạnh? Thử xem có thể phá được Thần Khải của ta không!
Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Ngươi chắc chứ? Thần Khải bị phá, ngươi có ảnh hưởng gì không?
- Ha ha ha!
Lục Lân cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy vẻ tự tin.
Lục Hồng Ngư ở bên cạnh giải thích nói:
- Lục Ly, ngươi cứ việc ra tay, dù Thần Khải bị phá cũng không sao, chỉ tổn thương chút nguyên khí, an dưỡng mấy ngày là khỏe lại thôi.
Thần Khải của Lục Lân đã tu luyện tới tầng thứ năm, công kích bình thường không phá được đâu.
- Vậy ta không khách khí, huyết trảo!
Lục Ly chợt quát một tiếng, tay áo bên tay phải nổ tung, trên bàn tay phải hiện ra từng mảnh lân phiến, năm ngón tay dài ra, móng tay sắc nhọn như móc câu, bàn tay trắng nõn bỗng chốc biến thành thú trảo khủng bố.
Xoẹt
Lục Ly đột nhiên chộp tay về phía Lục Lân, lợi trảo chộp trên cánh tay Thần Khải, một đạo tia lửa sáng lên, tiếp đó Thần Khải tầng tầng nổ tung, một đạo máu tươi bắn tung tóe.
Lục Ly vội vàng thu tay về, Lục Lân cũng hoảng sợ lui lại
Tê tê
Miệng anh đào nhỏ nhắn của Lục Hồng Ngư há hốc, có thể nhét nguyên một quả trứng gà, nàng kinh hô nói:
- Trời ạ, Thần Khải cấp năm mà đều bị phá vỡ, Lục Ly, đây là bí thuật gì? Biến thái quá!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...