Bất Diệt Long Đế


Hoàn mỹ!
Minh Vũ thầm cảm khái một tiếng, Vũ Hóa Thần ở phía dưới thì vẻ mặt kích động, Tiểu Bạch bay về, hưng phấn kêu to.
Lại giết được một Quân Hầu cảnh hậu kỳ rồi!
Minh Vũ đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có thể dùng ánh mắt giống như nhìn quái vật nhìn Lục Ly.

Đương nhiên...!Hắn cũng minh bạch, nếu không phải có  hắn và Vũ Hóa Thần phối hợp, Lục Ly là không có cơ hội giết chết Tống Kiều.
Vừa rồi ba người và Tiểu Bạch đều phối hợp vô cùng hoàn mỹ, đầu tiên là giả hàng kéo gần cự ly, sau đó lại dùng Tiểu Bạch thành công dẫn tới tham dục trong lòng Tống Kiều.
Sự chú ý Tống Kiều khi đó đều bị Tiểu Bạch xâm chiếm, Lục Ly thành công lại kéo gần thêm cự ly, sau đó Vũ Hóa Thần phối hợp, Minh Vũ dùng thế trấn áp, tới cuối cùng dùng đầu của Tống Hà khiến Tống Kiều tâm tư rối loạn, dưới sự phối hợp của Vũ Hóa Thần một phát diệt sát Tống Kiều.
Những mưu kế này đều là Lục Ly bố trí, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần chỉ nhìn mà phối hợp theo, hiệu quả lại rất khả quan, thoáng cái đã trảm sát được Tống Kiều.
Mưa máu bay tán loạn, rơi xuống đầu Vũ Hóa Thần, Vũ Hóa Thần lại không hề để ý, ngược lại mừng như điên nhìn Lục Ly:
- Thiếu chủ, ngươi cảm ngộ được thần kỹ đó rồi à?
Phân thân của Lục Ly lần lượt biến mất Trong không trung, hắn bay xuống, đứng bên cạnh Vũ Hóa Thần, từ xa Tiểu Bạch nhảy lên vai Lục Ly, Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Vận khí không tồi.
- Lợi hại!
Vũ Hóa Thần thật lòng bội phục rồi, Hồn Đàm cảnh kích sát Quân Hầu cảnh, bất luận Lục Ly là làm như thế nào, nếu việc này truyền ra, toàn bộ Trung Châu e là sẽ chấn động?
Loại thần kỹ này của yêu ma phối hợp với Huyết Trảo, đúng là thần kỹ nghịch thiên.

Loại thần kỹ này là một loại phân thân biến thái, Huyết Trảo lại là một loại thủ đoạn công kích biến thái.

Hai cái phối hợp hoàn mỹ, lực sát thương quá khủng bố.

Minh Vũ khống chế chiến xa thượng cổ bay xuống, Lục Ly thu hồi không gian giới của Tống Kiều, vung tay lên nói:
- Rút đi đã, Tống gia vẫn còn có rất nhiều cường giả.
Vù.
Lúc này, phía tây truyền đến ba tiếng xé gió, ba người Lục Ly nhìn tới, sắc mặt toàn bộ đại biến.

Phía tây có ba võ giả phá không mà đến, toàn bộ  đều đeo mặt nạ Thiên Huyễn,  không cần nói cũng biết là võ giả của Tống gia.
Bọn Hàn Vô Tâm vẫn không thể ngăn cản người của Tống gia, lại có kẻ địch đuổi theo rồi.
Nếu là một thì còn đỡ, ba người lại có thể hợp lực nghĩ biện pháp kích sát, hiện tại lại tới tận ba.
- Trốn!
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ không hề do dự.
Minh Vũ thu hồi chiến xa, Vũ Hóa Thần phóng ra Bản Mệnh Châu tóm lấy hai người bay đi.
- Tống Hà, Tống Kiều đại ca?
Ba Quân Hầu cảnh ở phía sau rất nhanh liền đuổi tới, nhìn thấy đầu của Tống Hà và thi thể của Tống Kiều, vẻ mặt của ba người lập tức lạnh như băng, trên người đằng đằng sát khí, tốc độ đạt đến cực hạn đuổi theo đám người Lục Ly.
Vũ Hóa Thần đích xác rất yếu rồi, tốc độ giảm mạnh, Minh Vũ thì bị thương nặng, tốc độ càng không ra gì.

Ba người ở phía sau đều là Quân Hầu cảnh trung kỳ, thoáng cái đã kéo gần cự ly của hai bên.
- Trốn không thoát rồi, chuẩn bị tử chiến thôi.
Lục Ly nhìn thấy người mặt sau đã chỉ còn cách vài dặm, biết là trốn không thoát.

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, trong đầu chuyển động nhanh chóng, nghĩ phương pháp cục cục.
Chỉ là...

Đối phương có tới ba người, cho dù hắn có thông minh hơn Lục Linh vạn lần e là cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp gì.
Vũ Hóa Thần khống chế Bản Mệnh Châu dừng lại, nhìn Minh Vũ, người sau cắn răng lấy ra Bản Mệnh Châu, tóm Lục Ly lên muốn trốn.
Vũ Hóa Thần chuẩn bị liều chết ngăn cản truy binh cho Lục Ly và Minh Vũ đào tẩu.

Lục Ly lại lắc đầu nói:
- Không cần chạy, Vũ Hóa Thần không cản được, không bằng  liều chết đánh một trận đi.
Nghĩ nghĩ một chút nghĩ nghĩ một chút rồi thấy cũng có lý, Vũ Hóa Thần bị hấp thu rất nhiều sinh mệnh nguyên lực, nguyên khí đại thương, sao có thể chống đỡ được ba người?
Hắn đột nhiên ném Lục Ly đi, hét lên:
- Thiếu chủ, trốn đi! Nếu không chúng ta đều chết không nhắm mắt.
Ba người phía sau cuồng bạo bay tới, còn chưa tới gần, ba đạo sát cơ nồng đậm đã đập vào mặt, trong mắt ba người lấp lánh hồng quang, giống như ba ma thần.
Vù vù.
Lục Ly đi rồi còn quay lại, thân thể biến ảo thành vô số phân thân.

Để hai người Minh Vũ và Vũ Hóa Thần chịu chết, còn hắn thì đào tẩu? Đây không phải là nguyên tắc làm người của hắn.
- Chết.
Ba Quân Hầu cảnh của Tống gia cầm kiếm, đều phóng ra huyết mạch thần kỹ và áo nghĩa, lấy ra của mình của mình.
- Hừ!
Ngay lúc này, phía bắc truyền đến một tiếng hừ lạnh, tiếp theo phía bắc có một vầng mặt trời sáng lên, một cỗ khí tức giống như dị thú Hồng Hoang từ phía bắc truyền đến.

Khí tức đó khiến Lục Ly cảm thấy mình giống như biến thành một hài tử, chống lại một con cự long.

Không chỉ là Lục Ly, Minh Vũ, Vũ Hóa Thần và ba người của Tống gia cũng có cảm giác như vậy.

Mọi người ở đây lập tức không thể động đậy, không phải không gian bị trấn áp, mà là bị khí huyết khủng bố của người đến trấn áp tâm linh, đều cảm thấy ai dám lộn xộn, nháy mắt sẽ chắc chắn phải chết.
Người đó giống như một Phật Đà, sau lưng mang theo kim quang vạn trượng, hắn vừa rồi còn ở ngoài trăm dặm, chỉ trong vài bước đã đến ngoài vài dặm.

Hắn mặc chiến bào màu vàng, đầu vuông tai tròn, dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to, giống như một chiến thần.
- Nhân Hoàng!
Người của Tống gia và Minh Vũ Vũ Hóa Thần đều chấn động, hai bên đều ngạc nhiên, Nhâm Hoàng này rốt cuộc là có bên nào?
Sau khi Nhân Hoàng đó nhìn thấy Lục Ly, thân thể và linh hồn của Vũ Hóa Thần, Minh Vũ đều trở nên run rẩy, bởi vì ánh mắt của Nhân Hoàng này khi nhìn Lục Ly rất nhu hòa, đây là.

.

.

Người một nhà.
Khoảnh khắc Mạc Diệp nhìn thấy Lục Ly, linh hồn cũng hơi chấn động, Lục Ly lúc này không đeo mặt nạ, Mạc Diệp vừa nhìn thấy Lục Ly, trong đầu liền hiện lên bóng dáng của một nam tử phong thần như ngọc, trong lòng hắn vô cùng kích động, trên mặt lại không có thần sắc quá khoa trương, chỉ cười nhạt hỏi:
- Ngươi là Lục Ly?
Cả người Lục Ly đều thả lỏng, hắn gật đầu.

Mạc Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn lướt qua ba người của Tống gia, hỏi:
- Ba người các ngươi là người của Tống gia.
Ba người Tống gia vội vàng khom người, một người nói:
-  Các hạ chính là Bạch Dương Cung cung chủ Mạc cung chủ, tại hạ Tống Vinh, Tống gia thập trưởng lão, tộc trưởng của chúng ta...
Vù vù.

Người của Tống gia còn chưa nói xong, trong tay Mạc Diệp xuất hiện một thanh trường kiếm, tùy ý quét qua, một đạo kiếm khí lóe lên rồi biến mất, sau đó ba cái đầu người đã bay lên.
- Ặc.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều sợ run, Nhâm Hoàng này không nói tới câu thứ hai đã trực tiếp động thủ giết người? Hơn nữa thủ pháp giết người này quá khủng bố rồi? Một chiêu thuận tay, ba Quân Hầu cảnh đều không có phản ứng đã bị giết.
Lục Ly cũng bị dọa sợ, Nhân Hoàng cường đại như vậy à? Hơn nữa người này giết người không chớp mắt, một lời không hợp liền tiêu diệt ba người.
Mạc Diệp không thèm nhìn ba người đó lấy một cái, hắn không phóng thích Bản Mệnh Châu, cứ như vậy lăng không phi hành trong không trung, ánh mắt lại hướng về phía Lục Ly, nói:
- Lục Ly công tử, tại hạ Mạc Diệp,  cung chủ của Bạch Dương Cung.

Tại hạ đến chậm, khiến công tử bị kinh hãi, hổ thẹn.
Lục Ly hơi gật đầu, Vũ Hóa Thần Minh Vũ như trút được gánh nặng, nguy cơ lần này cuối cùng cũng trôi qua rồi.

Có Mạc Diệp ở đây, Lục Ly về sau sẽ có thể thuận buồm xuôi gió.
Lục Ly nói:
- Mạc cung chủ quá lời rồi, ngươi tới rất đúng lúc.

Nếu không phải có ngươi thì ba người chúng ta đã gặp nguy hiểm, đa tạ Mạc cung chủ đã cứu giúp.
Mạc Diệp cười nhạt, dừng một chút, sau đó nghiêm giọng hỏi:
- Công tử, mạo muội hỏi một câu, xin hỏi lệnh tôn có phải là...!Lục Nhân Hoàng không?
- Hả?
Lục Ly và Vũ Hóa Thần, Minh Vũ đều hơi kinh ngạc, Mạc Diệp này sao một phát đã đoán trúng rồi? Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi không phủ nhận, hơi gật đầu.
Thấy Lục Ly gật đầu, Mạc Diệp lập tức bay xuống, Lục Ly phía trước Lục Ly, sau đó vô cùng kích động quỳ một gối nói:
- Mạc Diệp tham kiến tiểu thiếu gia!
Lục Ly nhướng mày, Mạc Diệp không ngờ lại hành đại lễ như vậy? Đây chính là Nhân Hoàng mà, nhìn vẻ mặt kích động của hắn, chẳng lẽ là bạn cũ của phụ thân mình?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui