Lục Ly và Minh Vũ, Vũ Hóa Thần đã chạy ra khỏi Lộc Thành được ngàn dặm, bọn họ đào tẩu trước một bước.
Đáng tiếc tốc độ của Vũ Hóa Thần, Minh Vũ cũng không nhanh, lúc này đã bị Tống Hà và Tống Kiều đuổi kịp.
Vũ Hóa Thần đẩy Lục Ly về phía Minh Vũ, trong mắt hắn nổi lên hồng quang, cắn răng quát:
- Minh Vũ mang theo thiếu chủ trốn đi, để ta ngăn cản.
Sức phòng ngự của Vũ Hóa Thần cũng không tệ lắm, Tinh Hỏa Áo Nghĩa của hắn dung hợp với huyết mạch thần kỹ, sức phòng ngự mạnh hơn Minh Vũ.
Nếu là Minh Vũ lưu lại, e là không cản được quá lâu.
Minh Vũ không nhiều lời, mang theo Lục Ly tiếp tục bay đi.
Lục Ly nhìn Tống Hà và Tống Kiều từ xa bay tới, nổi giận gầm lên:
- Tống Hà, ngươi dám động tới người của ta, ngày sau ta tất diệt cả tộc của ngươi!
- Ha ha ha ha, ngươi muốn diệt Tống gia chúng ta à, thế thì hôm nay phải có thể sống sót được đã.
Tống Hà cười ha hả, hoàn toàn không để ý, hắn nhìn thấy huyết mạch ấn ký trên cổ Vũ Hóa Thần sáng lên, huyết mạch ấn ký trên cổ bản thân cũng sáng lên, Tống Kiều cũng vậy.
- Tinh Hỏa Liệu Nguyên!
Vũ Hóa Thần gầm lên một tiếng, quả cầu lửa bay múa đầy trời, từ bốn phương tám hướng thổi quét tới Tống Hà và Tống Kiều.
Tống Hà cười lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, kéo ra từng tàn ảnh, tốc độ đột nhiên đề thăng, không ngờ ngay cả Vũ Hóa Thần cũng rất khó nhìn thấu chân thân của hắn.
Chờ hắn dùng thần niệm quét một cái, mới phát hiện Tống Hà đã vòng qua hắn, đuổi giết Minh Vũ và Lục Ly.
- Tống Kiều, tên này giao cho ngươi.
Thanh âm của Tống Hà từ xa xa truyền đến, hắn căn bản không nghĩ tới giao chiến với Vũ Hóa Thần.
Hôm nay mục đích đến là kích sát Lục Ly, cướp đoạt Tiểu Bạch và Long Đế Quan.
Kích sát những người còn lại chỉ là thứ yếu, Tống Hà sẽ không lãng phí thời gian ở trên người Vũ Hóa Thần.
Thân pháp của Tống Hà nhìn thì có chút tương tự với Di Hình Ảo Ảnh của Lục Ly, cả trời đều là những cái bóng, có điều của Tống Hà đều là tàn ảnh, của Lục Ly lại là phân thân.
Tốc độ của hắn chỉ là đột nhiên đề thăng, khiến thị giác của người ta sinh ra ảo giác, hình thành rất nhiều tàn ảnh mà thôi.
- Dừng lại!
Vũ Hóa Thần kinh hãi, Minh Vũ chỉ là Quân Hầu cảnh tiền kỳ, một khi bị đuổi kịp, hắn và Lục Ly đều phải chết.
Vũ Hóa Thần liều mạng đuổi theo Tống Hà, đánh ra từng con hỏa long, thổi quét về phía Tống Hà.
- Ha ha, tốc độ này của ngươi không ra gì rồi!
Tiếng cười lạnh của Tống Hà từ xa xa truyền đến, tốc độ lại đề thăng, thân thể lại biến thành từng đạo tàn ảnh.
Hỏa long của Vũ Hóa Thần chỉ có thể đánh nát từng tàn ảnh, căn bản không đuổi kịp Tống Hà.
- Đối thủ của ngươi là ta.
Tiếng cười lạnh của Tống Kiều vang lên, hắn phóng ra huyết mạch thần kỹ, cành cây của đại thụ phía dưới không ngờ đột nhiên mọc dài ra, lập tức quấn lấy Vũ Hóa Thần.
- Tinh Hỏa!
Vũ Hóa Thần nổi giận hét lớn, hỏa diễm cuồn cuộn từ trong huyết mạch ấn ký của hắn ùa vào Bản Mệnh Châu, sau đó hóa thành hỏa diễm thổi quét ra bốn phương tám hướng, cành cây từ phía dưới bay tới toàn bộ đều bị đốt cháy.
Hắn lao ra, nhưng trên thiên không lại có vô số dây leo giống như cả vạn con độc xà lao về phía hắn, lại quấn hắn lại.
- Xong rồi!
Huyết mạch thần kỹ của Tống gia quá khó chơi, Tống Kiều lại là Quân Hầu cảnh hậu kỳ, chiến lực bưu hãn, hắn đừng nói là đánh bại kích sát Tống Kiều, muốn thoát thân cũng khó.
Tống Hà đã đuổi giết ra, Lục Ly và Minh Vũ có thể chống đỡ được sự tập sát của Quân Hầu cảnh hậu kỳ sao?
...
- Vù!
Đám người Lục Ly vừa chạy đi được hơn hai mươi dặm, phía sau liền vang lên tiếng xé gió, Lục Ly quay đầu lại thì nhìn thấy tàn ảnh nhìn thấy, Tống Hà đã đuổi theo.
- Tàn ảnh? Di Hình Ảo Ảnh?
Lục Ly chớp chớp mắt, đầy trời đều là tàn ảnh của Tống Hà, nhìn thì không khác lắm với Di Hình Ảo Ảnh.
Minh Vũ dùng thần niệm quét một cái, lập tức tỏa định được chân thân của Tống Hà.
Hắn liếc một cái liền nhìn ra cái đó có khác biệt rất lớn với Di Hình Ảo Ảnh, chỉ là tốc độ đạt tới cực hạn nhất định mà sinh ra ảo ảnh thôi.
Kẻ địch đã đuổi giết tới, Minh Vũ bất lực, chỉ có thể tử chiến tới cùng.
Hắn ném Lục Ly về phía trước, quát lên:
- Thiếu chủ chạy mau, ta ngăn cản!
Lục Ly bị ném bay mấy trăm mét, rơi xuống một ngọn núi nhỏ ở xa xa, Minh Vũ rút trường kiếm sau lưng ra, đồng thời phóng ra Bản Mệnh Châu, hét lớn một tiếng:
- Thế, trấn áp!
Xung quanh gió mây cùng động, một cỗ lực lượng không gian cường đại đè xuống, trấn áp Tống Hà.
Tống Hà đang bay nhanh, tốc độ lập tức bị chậm lại, Minh Vũ vung trường kiếm, bắn ra từng đạo kiếm quang màu bạc, xé rách hư không chém thẳng tới Tống Hà.
- Điêu trùng tiểu xảo!
Tống Hà cười lạnh một tiếng, ấn ký màu tím màu tím sáng lên, tiếp theo trong cơ thể mọc ra vô số dây leo, những dây leo đó đan vào nhau, hình thành một thuẫn bài hình tròn cực lớn ở phía trước.
Bùm bùm bùm.
Kiếm quang bắn tới trên thuẫn tròn bện từ dây leo, lập tức chém nát rất nhiều dây leo.
Nhưng dây leo đan vào nhau tới mấy chục tầng, kiếm quang chỉ chém đứt được mấy tầng dây leo liền hao hết năng lượng mà biến mất.
- Phá.
Tống Hà khống chế một số dây leo đánh vào hư không, thế của Minh Vũ vốn đang trấn áp hư không phụ cận, lại lập tức sụp đổ.
Thân thể Tống Hà lóe lên, hóa thành từng đạo tàn ảnh vòng qua Minh Vũ, muốn đi kích sát Lục Ly.
- Trấn áp!
Minh Vũ có thể để Tống Hà đột phá ra ngoài, lại phóng ra thế, cũng lại bắn ra mấy đạo kiếm mang, hơn nữa phía trước kiếm quang lần này còn mang theo một số quang mang màu vàng, khiến kiếm quang càng sắc bén hơn.
Đây là một loại huyền kỹ hắn mới cảm ngộ được gần đây, khiến trên kiếm quang mang theo một tia Kim duệ chi lực, lực công kích có thể gia tăng hơn một chút, có điều hắn vẫn chưa cảm ngộ được triệt để, cho nên vừa rồi không phóng thích ra.
- Cút!
Tốc độ của Tống Hà lại giảm mạnh, lập tức giận tím mặt, hắn phóng ra một dây leo quấn lại thành thuẫn bài, chặn kiếm quang của Minh Vũ.
Sau đó lại khống chế một số dây leo đan vào nhau, biến thành một cây roi cực lớn.
Roi giống như đuôi của cự long rạch phá trường không, đánh tan thế đang trấn áp không gian của Minh Vũ, roi mang theo khí tức khủng bố, đột nhiên quất về phía Minh Vũ.
- Bùm!
Tốc độ của roi này quá nhanh, bên trên lấp lánh tử quang và lục quang, có một loại lực lượng không biết tên, quất trúng Minh Vũ.
Chiến giáp huyền khí Thiên cấp trên người Minh Vũ vỡ nát từng tầng, cả người bị quất bay ra sau, va vào một ngọn núi nhỏ, dẫn tới núi nhỏ rung chuyển, núi đá vỡ nát.
Tống Hà mặc kệ Minh Vũ, thân thể kéo ra từng đạo tàn ảnh đuổi theo Lục Ly, nào ngờ vừa bay đi, trên thiên không một đạo uy áp khủng bố lại trấn áp xuống.
Minh Vũ từ trong núi nhỏ bay ra, trên người đã huyết nhục mơ hồ, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng kiên định, dường như đang im lặng nói với Tống Hà, muốn đụng tới Lục Ly, phải bước qua thi thể hắn đang.
Minh Vũ nhìn Tống Hà, thần niệm lại quét ra sau, muốn xem Lục Ly trốn được bao xa rồi?
Nào ngờ hắn vừa tùy ý quét qua, lại phát hiện Lục Ly căn bản không chạy.
Đang ở trên một ngọn núi nhỏ sau lưng hắn mấy trăm mét, ngơ ngác nhìn chiến đấu bên này.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Ly, gầm lên:
- Thiếu chủ, ngươi ở lại làm gì? Chạy mau!
Nhiều người liều chết ngăn cản truy binh như vậy là để Lục Ly đào tẩu, là để kéo dài thời gian chờ người của Bạch Dương Cung tới, nhưng Lục Ly lại đứng đó không đi?
- Ha ha ha ha!
Tống Hà cười ha hả đầy vẻ châm chọc, một Hồn Đàm cảnh cho dù trốn thì có thể trốn được bao xa.
Nhìn thiếu niên đó ánh mắt đờ đẫn đứng trong núi nhỏ, e là bị dọa tới ngơ ngẩn rồi?
- Ngươi đã muốn chết, vậy ta trước tiên đưa ngươi xuống địa ngục, rồi tiễn thiếu chủ của ngươi đi cùng ngươi!
Sau khi Tống Hà liếc Lục Ly một cái, sát khí trên người đột nhiên nồng đậm hơn mấy phần.
Thế của Minh Vũ giống thuốc cao bôi trên da chó khiến hắn rất không thoải mái, nếu Minh Vũ đã muốn chết, vậy thì đành thanh toàn cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...