Vào nháy mắt Lục Ly tiến vào Tà Vu Sơn, cả người Minh Vũ giống như mất đi hồn phách, thân thể từ trong không trung rơi xuống.
Hắn thất thần chán nản đứng trên mặt đất, nhìn ngọn núi cực lớn được sương mù tím đen bao phủ, trong mắt đều là thống khổ.
Bốn Quân Hầu cảnh cũng bay xuống theo, đứng bên cạnh Minh Vũ, một người vỗ vai Minh Vũ an ủi:
- Vị huynh đệ này, ngươi cũng đừng thương tâm như vậy, vạn nhất thiếu chủ nhà ngươi cát nhân có thiên tướng, có thể bình an đi ra thì sao...
Nói đến về sau, bản thân trưởng lão này cũng không tin, thanh âm cũng nhỏ đi dần.
Ba người còn lại khẽ thở dài, đừng nói là Lục Ly, cho dù bọn họ đi vào thì khẳng định cũng chỉ có đường chết, huống chi Lục Ly chỉ là Hồn Đàm cảnh.
Minh Vũ buồn bã đau khổ đứng đó, căn bản không nghe thấy trưởng lão của Đỗ gia nói gì.
Đứng được mấy giây, Bản Mệnh Châu ở bụng hắn đột nhiên lóe lên quang mang, sau đó thân thể hắn bay lên, không ngờ phóng tới Tà Vu Sơn.
- Ngươi điên rồi à? Quay lại đi!
Một trưởng lão của Đỗ gia phát hiện ra hành động của Minh Vũ, lập tức vươn tay ra tóm một cái, lớn tiếng gầm lên.
Nhưng Minh Vũ bay lên rất đột ngột, trưởng lão đó căn bản không tóm được, thân thể Minh Vũ lóe lên một cái rồi hóa thành lưu tinh nhảy vào trong sương đen của Tà Vu Sơn, rất nhanh đã bị sương đen nuốt gọn.
- Cái này!
Bốn trưởng lão của Đỗ gia nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi.
Minh Vũ đây là muốn đi vào chôn cùng, hắn gọi Lục Ly là thiếu chủ? Điều này chứng minh hắn là người hầu của Lục Ly, tình cảm chủ tớ này sâu đậm tới thế nào mà người hầu mới dũng cảm quên mình đi chịu chết như vậy?
Vù.
Khi mọi người đang ngây ngốc, phía sau truyền đến những tiếng xé gió, bốn người nhìn lướt qua, sắc mặt đều trở nên xấu hổ.
Bốn người cung kính đứng đó, chờ đám người kia phá không mà đến, bốn người khom người nói:
- Tham kiến tộc trưởng, chúng ta có tội, xin tộc trưởng trách phạt!
Đỗ gia tộc trưởng đã tới, một lão nhân có làn da màu đồng cổ, cường tráng như hổ, Đỗ Bất và Vũ Hóa Thần đều đứng sau lưng hắn, nghe thấy lời nói của bốn người, ai nấy đều biến sắc.
Đôi mắt thâm thúy có thần của Đỗ gia tộc trưởng nhìn về phía Tà Vu Sơn, lạnh giọng hỏi:
- Đi vào bao lâu rồi?
Một trưởng lão trả lời:
- Được một lúc rồi, một thủ hạ của hắn cũng theo vào, chúng ta muốn cản lại không cản được.
- Minh Vũ cũng vào rồi à?
Vũ Hóa Thần biến sắc, mắt lấy lánh mấy lượt, lại không có dũng khí đi vào theo.
Nếu là Lục Ly ra lệnh cho hắn, hắn sẽ không thể kháng cự.
Nhưng nếu bảo hắn tự nguyện đi chịu chết, hắn vẫn chưa có dũng khí này, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Đỗ gia tộc trưởng nhìn về phía Tà Vu Sơn mấy lần, xua tay nói:
- Trở về đi, ta cũng không thể tiến vào Tà Vu Sơn.
Đám người Đỗ Bất gật đầu, cho dù Đỗ Bất đi vào cũng không nhất định có thể sống sót mà ra.
Lục Ly đi vào thì chẳng khác nào một đứa trẻ bước vào hang sói, khả năng sống sót cơ hồ là bằng không.
Đỗ gia tộc trưởng dẫn đầu bay đi xa xa, dẫn theo mấy Quân Hầu cảnh.
Đỗ Bất và Đỗ Nhiễm ở lại, Đỗ Nhiễm đứng bên cạnh Vũ Hóa Thần, sợ hắn cũng xông vào theo.
- Ài...!Đỗ Nhiễm, ngươi đi an bài hậu sự đi.
Đỗ Bất cảm khái một tiếng, sau đó dẫn người rời đi, chỉ còn lại Đỗ Nhiễm và Vũ Hóa Thần ở đây.
Vù.
Không lâu sau, lại có một đám Quân Hầu cảnh bay tới, người của Tần gia đến rồi.
Có điều chắc trên đường đã gặp đám người Đỗ gia tộc trưởng, bọn họ từ xa xa mà nhìn, sau đó cũng quay đầu trở về.
Tiến vào Tà Vu Sơn, điều đó đại biểu cho chỉ có đường chết, không ai cứu được Lục Ly.
Bảo vật trong cổ quan đó cũng vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi trong Tà Vu Sơn, tộc trưởng của Tần gia và Đỗ gia cũng không thể vì một chút bảo vật mà đi mạo hiểm, thế là không đáng.
Đỗ Nhiễm chờ người Tần gia đi rồi, nhìn Vũ Hóa Thần nói:
- Vũ huynh, ngươi đừng quá thương tâm, đây e là mệnh của Lục công tử.
Ài...!Sau này biết ăn nói thế nào với Lục gia đây?
Đỗ Nhiễm cảm thấy đau đầu, đệ tử trực hệ của Lục gia chết ở đây, tuy không có liên quan quá lớn với Đỗ gia.
Nhưng nếu Lục gia muốn Đỗ gia phải nói rõ, hắn chắc cũng chỉ có thể tự sát để tạ tội.
- Không...
Vũ Hóa Thần lắc đầu nói:
- Thiếu chủ còn sống, ta tin chắc điểm này.
Nếu đi vào lâu như vậy mà chưa chết, vậy nói không chừng hắn vẫn có thể sống sót.
- Vẫn chưa chết?
Đỗ Nhiễm nhướng mày, có chút không tin, vu độc vu trùng bên trong Tà Vu Sơn là đáng sợ nhất.
Những sương mù màu tím đen đó chính là vu độc, một khi bị dính vào người, võ giả Quân Hầu cảnh cũng rất nhanh sẽ chết đi, Lục Ly sao có thể vô sự?
- Chưa chết!
Vũ Hóa Thần kiên định gật đầu, có điều lại không giải thích nguyên nhân.
Bởi vì hắn là là nô lệ của Lục Ly, hắn có mặt mũi nào mà giải thích? Chính bởi vì hắn là nô lệ của Lục Ly mới có thể kết luận Lục Ly chưa chết, nếu không Hồn trùng trong đầu hắn sẽ tự chết đi hoặc là bạo động.
Lục Ly luyện hóa ngọc phù, hắn chính là chủ nhân của Hồn trùng, nếu trước khi hắn chết mà luyện hóa ấn ký trong ngọc phù, Hồn trùng sẽ lập tức chết đi.
Nếu hắn đột nhiên bỏ mạng, chưa kịp luyện hóa ấn ký trên ngọc phù, như vậy Hồn trùng sẽ bạo động, Vũ Hóa Thần rất có khả năng cũng sẽ chết theo.
Trong Hồn Đàm của Vũ Hóa Thần lúc này vẫn là một mảng bình tĩnh, điều này chứng minh Lục Ly không sao.
Nếu đi vào một lúc vẫn chưa chết, vậy Lục Ly có hi vọng sống sót.
Đỗ Nhiễm vẫn không tin, nhìn Vũ Hóa Thần đầy nghi ngờ.
Người sau lại tìm một liền gần đó ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn phải đề phòng từng thời từng khắc, vạn nhất Hồn trùng bạo động, hắn sẽ lập tức chết đi.
Cho nên hắn chuẩn bị chờ dưới chân núi, hoặc chờ Lục Ly đi ra, hoặc chờ Hồn trùng bạo động.
Đỗ Nhiễm nghĩ nghĩ một chút, quyết định cùng Vũ Hóa Thần chờ một lúc, như vậy hắn và Đỗ Tranh cũng tiện ăn nói, sau này Lục gia hỏi tội hắn cũng có thể biện giải vài câu?
...
Lục Ly đích xác không chết.
Không phải là vì năng lực và vận khí của hắn nghịch thiên, mà là lúc này ngoài Long Đế Quan có một vòng bảo hộ, vòng bảo hộ này đã ngăn cách tất cả vu độc và vu trùng.
Rất thần kỳ là bọn Đỗ Bất nói trong đây đều là cấm chế của Cổ Thần, nhưng Long Đế Quan tùy ý phi hành ở bên trong, lại không hề chạm phải bất kỳ cấm chế gì.
Sau nửa nén hương, Long Đế Quan thoải mái bay đến ngoài một tòa đại điện trên đỉnh núi.
Bùm!
Ngoài đại điện là một quảng trường từ bạch ngọc xây thành, Long Đế Quan nặng nề đập xuống quảng trường, vòng bảo hộ bên ngoài chậm rãi biến mất.
Trong khoảng thời gian phi hành, thân thể Lục Ly không bị yêu ma khống chế hoàn toàn, chỉ bị Hàn Thiết Cự Liên trói buộc, thân thể không thể động đậy.
Hắn có thể mở to hai mắt nhìn tình huống xung quanh, lúc này hắn bị tòa đại điện phía trước hấp dẫn.
Một đường bay tới đều là sương mù dày đặc màu tím đen, gần đại điện trên quảng trường này lại không có sương mù, hơn nữa tòa đại điện này lại ngân quang lấp lánh, chiếu sáng xung quanh.
Đây là một tòa đại điện gì.
Ánh mắt và tâm linh của Lục Ly đều bị đại điện này hấp dẫn, hình thức kiến tạo của đại điện này không giống với bên Bắc Mạc, bởi vì đại điện này hình như...!Không có cửa?
Từ góc độ trên đỉnh núi và bố cục của quảng trường cho thấy, Lục Ly lúc này chắc đang ở ngay phía trước đại điện, nhưng đại điện chính là không có cửa, trên vách tường khắc vô số trùng tử, đủ loại trùng tử thiên kì bách quái.
Quan trọng nhất là những trùng tử đó dường như có sinh mệnh, nơi ánh mắt Lục Ly quét qua, trùng tử đều sống lại, chạy trên vách tường.
Trùng ngàn chân, trùng to mọng như giòi, trùng đen có răng nanh, trùng lông mọc cánh như chim, trùng cả người bốc ra hỏa diễm.
Lục Ly nhìn mà hoa cả mắt, những trùng tử này như có ma lực, khiến tầm mắt và tâm niệm của người ta không thể rời ra được.
Vù.
Có điều, rất nhanh Lục Ly liền không nhìn được nữa, trong Hàn Thiết Cự Liên lục quang lấp lánh, từng đạo năng lượng truyền vào thân thể hắn, mắt hắn cũng nhắm lại.
Hắn cảm thấy năng lượng màu xanh lục đang ùa vào trong linh hồn hắn rất nhanh, lại bắt đầu xâm nhập linh hồn, trong đầu hắn vang lên một giọng nói già nua:
- Tiểu tử, nơi này là Tà Vu Sơn, Nhân Hoàng cảnh tiến vào cũng là cửu tử nhất sinh.
Cho nên...!Ngươi đừng mơ có người tới cứu ngươi, ngoan ngoãn nghe lời, đừng chống cự, sau khi bổn tọa đoạt được nhục thân của ngươi, sẽ khiến ngươi vang danh thiên hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...