- Tại hạ Đỗ gia Đỗ Nhiễm, bái kiến công tử!
Một lão giả Quân Hầu cảnh dẫn theo một công tử trẻ tuổi đi tới chắp tay nói với Lục Ly ở phía trước.
Lục Ly lại vẫn đang nôn, nôn ra cả mật xanh mật vàng.
Trong ánh mắt công tử trẻ tuổi bên cạnh Đỗ Nhiễm lộ ra một tia khinh thường, Đỗ Nhiễm lườm hắn một cái, người sau mới hơi thu liễm lại.
- Đỗ Nhiễm?
Thủ lĩnh của Thái Thiên Điện nhìn Đỗ Nhiễm, tùy ý chắp tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi là trưởng lão của Đỗ gia, vẫn không quản được Bạch Vân Thành chúng ta.
Người từ Bắc Mạc truyền tống tới đều phải giao nộp huyền tinh, đây là quy củ.
Nếu Đỗ Nhiễm trưởng lão ra mặt, vậy nể mặt ngươi, giảm cho một nửa huyền tinh.
Giảm một nửa thì cũng vẫn là một ức năm ngàn vạn, Vũ Hóa Thần không phải không lấy ra được chỗ huyền tinh này, vấn đề là như vậy rất khi dễ người ta.
Nếu hắn và Minh Vũ không phải Quân Hầu cảnh thì cũng đành nén giận, hiện tại một Bất Diệt cảnh khi dễ bọn họ như vậy, tất nhiên trong lòng rất khó chịu.
Đỗ Nhiễm râu tóc bạc trắng, nhìn cũng đã lớn tuổi, hắn cười nói:
- Thái Thiên Điện các ngươi là cố ý muốn không nể mặt Đỗ gia chúng ta à? Thái Hồng, làm người đừng quá phận, ngày sau cũng dễ nhìn nhau.
Thái Hồng cười lạnh nói:
- Không nộp huyền tinh à? Vậy ta cũng chỉ đành bắt người thôi!
- Bằng vào ngươi á?
Minh Vũ cuối cùng cũng không nén được giận, khí tức cuồng bạo trên người tỏa ra, nháy mắt liền bao phủ phụ cận, ép cho Thái Hồng không thở nối.
Cường giả đều có tôn nghiêm và ngạo cốt, nếu Thái Hồng mạnh hơn bọn họ, vậy cục tức này cũng đành nhịn.
Một Bất Diệt cảnh, Minh Vũ thuận tay cũng có thể bóp chết, lại dám kiêu ngạo như vậy?
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên, giống như sấm sét giữa trời quang nổ vang trong Hồn Đàm của Minh Vũ.
Sát khí trên người Minh Vũ lập tức yếu đi, sắc mặt tái nhợt, máu tươi chậm rãi tràn ra từ khóe miệng.
- Huyền kỹ loại linh hồn!
Mắt Vũ Hóa Thần co rút lại, có thể phát ra một tiếng hừ ép cho Minh Vũ bị thương, vậy chỉ có thể là cảnh giới mạnh hơn Minh Vũ, còn là cường giả biết huyền kỹ linh hồn.
- Thái Thụy!
Đỗ Nhiễm biến sắc, âm trầm quát một tiếng:
- Đừng có quá đáng!
Cường giả thần bí không lộ diện, chỉ truyền đến một đạo thanh âm lạnh lùng:
- Không nộp huyền tinh, bắt toàn bộ, ai dám động thủ giết không cần hỏi.
- Tốt, tốt, tốt!
Đỗ Nhiễm tức giận đến cả người run rẩy, giới chỉ của hắn sáng lên, ném ra một cái giới chỉ cho Thái Hồng:
- Việc này Đỗ gia chúng ta nhớ kỹ, ngày sau tất có hồi báo, chúng ta đi.
Đỗ Nhiễm đánh mắt ra hiệu cho Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, Vũ Hóa Thần vội vàng đỡ Lục Ly đi ra ngoài quảng trường.
Ngoài quảng trường có hai chiếc xe ngựa đang đỗ, mọi người phân biệt lên xe ngựa, ra thẳng ngoài thành.
Chờ sau khi ra khỏi thành, Lục Ly cuối cùng cũng không nôn nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc sắc mặt mới đỡ hơn.
Vù!
Ra khỏi thành, Đỗ Nhiễm lấy ra một chiếc phi thuyền thiết giáp, mang theo bốn người lên phi thuyền, sau đó bay thẳng về phía nam.
- Lục công tử, xin lỗi!
Trong Khoang thuyền, Đỗ Nhiễm vẻ mặt áy náy chắp tay nói:
- Bạch Vân Đảo là địa bàn của Thái Thiên Điện, Thái Thiên Điện và Đỗ gia chúng ta là thế lực cùng cấp bậc, đều là lục phẩm.
Điện chủ của họ lại mạnh hơn tộc trưởng nhà ta một chút, hơn nữa gia tộc bọn họ gần đây mới xuất hiện một đệ tử một thiên tài, bốn mươi tuổi đã đạt tới Quân Hầu cảnh đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá Nhân Hoàng, cho nên mới kiêu ngạo bá đạo như vậy.
Lục Ly miễn cưỡng cười nói:
- Việc này không liên quan tới Đỗ đại nhân, Vũ Hóa Thần, chỗ ngươi có huyền tinh không? Trả lại cho Đỗ đại nhân đi.
- Không cần không cần, Lục công tử nói đùa rồi!
Đỗ Nhiễm liên tục xua tay nói:
- Đỗ Tranh là đường đệ của ta, hắn dặn dò ta phải tiếp ứng, an bài cho ngươi thật tốt.
Hiện tại để công tử bị ức hiếp là lỗi của ta, chút huyền tinh này coi như là ta bồi tội công tử đi.
Hơn nữa chút huyền tinh này đối với Đỗ gia chúng ta thì không tính là gì, công tử không cần phải khách khí.
Đỗ Nhiễm chân thành như vậy, Lục Ly cũng không tiện cự tuyệt hảo tâm của hắn, chắp tay nhìn công tử trẻ tuổi bên cạnh Đỗ Nhiễm, hỏi:
- Vị này là?
- À, đây là tôn tử của lão hủ, Đỗ Luân!
Đỗ Nhiễm giới thiệu xong, lại lườm Đỗ Luân, nói:
- Đỗ Luân, còn không hành lễ với Lục công tử.
Đỗ Luân lười biếng đứng dậy, tùy ý chắp tay nói:
- Đỗ Luân, bái kiến Lục công tử.
- Ừ, chào Đỗ công tử.
Lục Ly thản nhiên gật đầu, Đỗ Luân rõ ràng có chút xem thường hắn, chắc thấy cảnh giới của hắn quá thấp? Không có phong tư của công tử hào môn?
Trong lòng hắn cũng chẳng buồn để ý, nhìn Đỗ Nhiễm nói:
- Đỗ đại nhân, chúng ta hiện tại là đi đâu? Đúng rồi...!Có thể cho ta một tấm bản đồ Trung Châu không?
- Không thành vấn đề.
Giới chỉ trong tay Đỗ Nhiễm sáng lên, đưa tới một tấm bản đồ, hắn giải thích:
- Chúng ta hiện tại đang ở Bạch Vân Đảo, trên đường bay tới Trung Châu Hàm Thành, Hàm Thành là tổng bộ của Đỗ gia chúng ta.
Công tử trước tiên tới Hàm Thành nghỉ ngơi du ngoạn mấy ngày ,sau đó ta sẽ dẫn công tử tới Linh Lung Thành lớn nhất bắc bộ Trung Châu, ngồi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn của Linh Lung Thương Hội tới Khiếu Thiên Thành.
Đến Khiếu Thiên Thành, ngươi lại cần lên phi thuyền thiết giáp một lần nữa mới có thể đến Thần Khải Vực.
Lục Ly nhìn bản đồ mấy lần, đã có hiểu biết đại khái về bố cục Trung Châu.
Linh Lung Thành này là chủ thành của bắc bộ Trung Châu, Khiếu Thiên Thành thì là chủ thành của phía đông bắc Trung Châu, đều là địa bàn do vương tộc chiếm đóng.
Lục Ly trầm ngâm một phen, hỏi ra một vấn đề:
- Đỗ đại nhân, nghe đồn Đỗ gia các ngươi không phải một trong tứ đại bá chủ của bắc bộ Trung Châu? Linh Lung Thành này là một trong các bá chủ à?
Khóe miệng Đỗ Luân lộ ra vẻ châm chọc, Đỗ Nhiễm lại cười khổ nói:
- Công tử có điều không biết đấy thôi, tứ đại bá chủ chỉ là tin vịt, tứ tiểu bá chủ thì còn được.
Bá chủ của bắc bộ Trung Châu chính là Linh Lung Các, đó là gia tộc bát phẩm, Đỗ gia chúng ta chỉ là lục phẩm, làm sao dám tranh phong với Linh Lung Các?
Đỗ Nhiễm chỉ vào bản đồ rồi giải thích:
- Toàn bộ bắc bộ Trung Châu đều là phạm vi thế lực của Linh Lung Các, đó là vương tộc.
Đỗ gia chúng ta và Thái Thiên Điện, Tần gia cùng với Diêm Vương Điện là bốn thế lực mạnh nhất dưới Linh Lung Các, cho nên mới có cách nói tứ đại bá chủ.
Ở bắc bộ Trung Châu, Linh Lung Các là quân vương chí cao vô thượng, bốn thế lực lớn chúng ta chỉ là bốn chư hầu mà thôi.
Lục Ly đã hiểu, Vũ Hóa Thần cũng đã nắm được về tình huống bên này, Minh Vũ lại không hiểu lắm, hỏi:
- Bắc bộ Trung Châu không có gia tộc hoặc là thế lực thất phẩm à?
- Trước kia thì có!
Đỗ Nhiễm nói:
- Mấy trăm năm trước có hai thế lực thất phẩm, có điều hai thế lực này bạo phát một hồi đại chiến.
Cuối cùng một gia tộc bị diệt tộc, một thế lực còn lại cũng tử thương thảm trọng, lưu lạc thành thế lực lục phẩm, cũng chính là Thái Thiên Điện hiện tại.
Lục Ly rất là kinh ngạc, hỏi:
- Linh Lung Các không quản à?
- Ha ha!
Đỗ Nhiễm cười cười, vuốt râu nói:
- Công tử chắc chưa hiểu nhiều về Trung Châu, ở Trung Châu, Thập nhị vương tộc chính là quân vương vô thượng.
Chỉ cần không trêu chọc họ, các đại gia tộc phía dưới có hỗn chiến toàn bộ bọn họ cũng không để ý tới.
Thậm chí...!Thế lực bên ngoài khai chiến với thế lực dưới tay họ, bọn họ cũng không quản.
Chỉ cần không xúc phạm tới lợi ích của bọn họ, không đồ sát dân thường, không phá hoại quy tắc mà bọn họ định ra, bọn họ sẽ không quan tâm gì hết.
- Ồ.
Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, hai người đều có chút không biết phải nói gì.
Thế lực dưới tay mình hỗn chiến cũng mặc kệ, thế lực bên ngoài đánh tiểu đệ mình cũng không quản?
Cái này giống vậy Hứa Trần tấn công Huyết Sát Đảo, Bạch gia có thể không quản.
Nhưng Vũ gia tấn công Huyết Sát Đảo hoặc là Lạc Thần Đảo, Bạch gia khẳng định sẽ quản, nếu không thì ai còn phục Bạch gia?
- Trung Châu còn loạn hơn so với trong tưởng tượng.
Lục Ly cảm khái một tiếng, xem ra vẫn ngồi truyền tống trận vẫn an toàn hơn, vấn đề là hắn đi đâu để kiếm được nhiều huyền tinh như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...