Đại điện trầm mặc im ắng, ai nấy đều không biết nên làm thế nào mới phải.
Đại quân Vũ gia đột kích, khoan nói Vũ Hóa Thần đích thân đến, dù chỉ đến một hai tên Bất Diệt Cảnh, ai có thể kháng cự được?
Lát sau, Bùi An mở miệng hỏi:
- Lục đảo chủ ở đâu?
Thám báo Bùi gia suy nghĩ một lát mới nói:
- Hẳn là còn đang ở Huyết Sát Đảo, toàn bộ người Huyết Sát Đảo đều đã quay về, Lục đảo chủ chắc ở bên đó.
- Hừ!
Đảo chủ Ác Ma Đảo hừ lạnh một tiếng nói:
- Tìm hắn cũng vô dụng, hắn cùng lắm chỉ có thể giết mấy tên Mệnh Luân Cảnh, nhưng lần này Vũ gia xuất động cả võ giả Bất Diệt Cảnh, chí ít cũng phải hai ba tên.
Mọi người đừng hi vọng hắn, hắn không có ý định quản chúng ta.
- Không sai!
Một tên trưởng lão lạnh giọng tiếp lời:
- Hi vọng hắn? Còn không bằng hi vọng Hứa đảo chủ phục sinh.
Hắn tính là cái thá gì, chẳng phải là dựa vào Thiên Đà Tử? Thật cho rằng hắn có thể đánh giết Mệnh Luân Cảnh? Một tên nhãi ranh mới vừa đột phá Hồn Đàm Cảnh, cấu kết được với tiểu thư Bạch gia mới thượng vị mà thôi, ta nhổ vào!
- Đúng vậy, hắn chỉ là một tên phế vật, bám váy đàn bà …
Mấy tên võ giả rõ ràng có ý thiên hướng Hứa gia lên tiếng nói, lúc này tất cả mọi người đều sắp phải chết, bọn hắn đã không cần cố kỵ quá nhiều.
Những người còn lại đều trầm mặc không nói, sau khi xảy ra chuyện Lục Ly chỉ gặp mặt bọn hắn một lần, để bọn hắn tự tìm lối thoát.
Giờ nhắc tới Lục Ly đã chẳng có nghĩa lý gì, cũng không ai đi hi vọng vào hắn.
- Mọi người còn chờ gì nữa?
Đảo chủ Thất Sát Đảo rống lên:
- Lập tức bố trí thám báo thăm dò bốn phía, tìm kiếm cơ hội đồ sát một ít nhãi nhép, sau đó tự tìm cơ hội đào mạng thôi.
Nghĩ nhiều như vậy cũng được mẹ gì? Cứ oanh oanh liệt liệt đại chiến một trận, chết thì chết, mười tám năm sau lại làm hảo hán.
- Đúng!
Rất nhiều người phụ họa, Bùi An gật đầu nói:
- Vậy mọi người đi về triệu tập nhân mã, sau đó đến bến tàu tập hợp.
Ta lập tức bố trí thám báo dò xét tin tức, tìm kiếm cơ hội giết ra một con đường máu.
Chúng nhân đi ra, trở lại nơi tạm cư trước mắt, tụ tập thủ hạ hoặc tộc nhân kéo ra ngoài thành, lũ lượt hướng tới bến tàu tập hợp.
Bùi An cũng dẫn theo võ giả trong gia tộc tới bến tàu, bên ngoài bến tàu chi chít chiến thuyền, ít nhất cũng phải có một hai trăm chiếc.
Các thế lực lớn nhỏ trên Lạc Thần Đảo đều xuất chiến, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội giết ra một con đường máu.
Nếu có thể xông ra Thiên Đảo Hồ thì tốt nhất, bằng không giết được tên nào hay tên đó.
Còn về người già trẻ nhỏ của các gia tộc thế lực thì đều lưu lại trong Lạc Thần Thành.
Bọn hắn không mang theo được, cùng theo đi ra, kết cục sẽ chỉ là chết sạch.
- Báo! Phi thuyền thiết giáp Vũ gia còn cách ngàn dặm, nửa canh giờ nữa sẽ đến bên này.
- Báo, từ hướng Lạc Nhật Đảo có ba mươi chiếc thuyền lớn tiến đến chỗ này, số lượng võ giả chừng một hai ngàn, đã thăm dò qua, trước mắt có bốn tên võ giả Mệnh Luân Cảnh.
- Báo, từ hướng Thất Sát Đảo tới bốn mươi chiếc thuyền lớn …
- Báo, phía Mãnh Hổ Đảo …
Thám báo đỉnh cấp của các thế lực đều được rải ra thăm dò địch tình, tìm kiếm cơ hội phá vây.
Nhưng tin tức truyền về không cái nào tốt cả, bởi vì gần như khắp các hướng đều có đại quân.
Mỗi hướng lại có mấy tên cường giả Mệnh Luân Cảnh dẫn đội, bọn hắn căn bản không cách nào phá vây, thậm chí sẽ không giết được quá nhiều người.
Tùy theo thời gian trôi qua, phi thuyền thiết giáp của Vũ gia càng lúc càng gần.
Nếu chúng nhân còn không chọn lựa xong lộ tuyến, sợ rằng cuối cùng sẽ chạm mặt với người Vũ gia.
Vũ gia chỉ cần tuỳ ý xuất động một tên võ giả Bất Diệt Cảnh, toàn bộ đảo chủ và tộc trưởng ở đây đều sẽ bị diệt sát trong nháy mắt.
- Mặc kệ, người Thất Sát Đảo nghe lệnh, lên thuyền, nhắm thẳng mặt đông mà giết.
Đảo chủ Thất Sát Đảo phẫn nộ hét lớn, chờ tiếp ở đây cũng không phải cách hay, không bằng thống khoái tử chiến cho rồi.
Người Thất Sát Đảo khẽ động, các đảo chủ còn lại cũng ngồi không yên, dồn dập hạ lệnh cho thủ hạ hoặc tộc nhân lên thuyền, chuẩn bị chọn một hướng nào đó đánh tới.
- Giết đi, giết đi!
Bùi An khẽ thở dài, vung tay để người Bùi gia cũng xuất động.
Bây giờ căn bản không có cơ hội phù hợp để phá vây, từ bất cứ hướng nào cũng không đột phá ra được, đã vậy chỉ còn nước huyết chiến đến cùng, có thể giết một tên là một tên, trốn được người nào hay người đó.
- Báo!!!
Đúng lúc này, một tên thám báo tay nắm thương ưng chạy vội mà đến, hét lớn nói:
- Phía Thất Sát Đảo xuất hiện một cường giả bí ẩn, một mình tru diệt ba tên Mệnh Luân Cảnh, lúc này phỏng chừng toàn bộ kẻ địch đánh tới đều đã bị giết sạch.
- Hả?
Bùi An và chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc tràn đầy không dám tin tưởng.
Bùi An thoáng trầm tư, trong mắt lóe lên tinh mang, hỏi:
- Người kia có phải mang theo mặt nạ Quỷ Sát?
Tròng mắt rất nhiều người cũng khẽ sáng lên, bên cạnh Lục Ly có một cường giả bí ẩn, mặc dù mọi người không biết cảnh giới, nhưng cảm giác hẳn phải rất mạnh, ít nhất cũng là Mệnh Luân Cảnh.
- Không phải!
Hồi đáp của thám báo lại khiến chúng nhân mơ hồ, lại nghe thám báo nói tiếp:
- Trong tin truyền về không hề nói mang mặt nạ, chỉ nói tốc độ người kia như quỷ mị, căn bản thấy không rõ.
Hắn sử dụng hai thanh móc câu màu đen, nét mặt mơ hồ, ba tên Mệnh Luân Cảnh đều bị hắn miểu sát chỉ trong một chiêu, là dùng móc câu chọc chết.
- Hả?
Tất cả mọi người đều chấn kinh, có thể nhẹ nhàng miểu sát Mệnh Luân Cảnh như thế, vậy chỉ có thể là Bất Diệt Cảnh.
Nhưng chưa nghe thấy Thiên Đảo Hồ có võ giả Bất Diệt Cảnh nào sử dụng móc câu làm binh khí cả.
- Quay về rồi tính!
Bùi An từ trên chiến thuyền bay vọt xuống, nói với thám báo:
- Để các huynh đệ tiếp tục thăm dò, có tin tức lập tức báo về.
Mọi người dồn dập lên bờ, trong mắt đều thoáng hiện hi vọng, chẳng lẽ còn có thể xuất hiện kỳ tích? Nếu toàn bộ cường giả Vũ gia phía này đều bị giết, như vậy bọn hắn liền có hi vọng thoát đi.
Chúng nhân tiếp tục căng thẳng chờ đợi, một canh giờ sau, lại một con thương ương to lớn bay tới.
Thống lĩnh thám báo Bùi gia gỡ xuống thư tin, liếc nhìn một cái, cuồng hỉ nói:
- Bên phía Lạc Nhật Đảo đưa tin, địch nhân đánh tới bên kia đã bị giết sạch.
Là một cường giả bí ẩn mang theo móc câu, nét mặt mơ hồ, thực lực bảo thủ nhất cũng là Bất Diệt Cảnh.
- Tốc độ nhanh thật!
Đám người Bùi An rất là kinh ngạc, Thất Sát Đảo cách Lạc Nhật Đảo đâu có gần.
Người này vừa mới đại khai sát giới ở Thất Sát Đảo xong, giờ lại lập tức tiến đến Lạc Nhật Đảo đồ sát …
- Được cứu rồi, không chừng chúng ta đều được cứu.
Bùi An kích động đến độ râu ria rung hết cả lên, các đảo chủ tộc trưởng còn lại cũng đều đứng ngồi không yên.
Giờ phải xem cường giả bí ẩn kia liệu có thể đánh giết hoặc đánh lui cường giả Vũ gia hay không.
Nghĩ tới đây, Bùi An lập tức hỏi:
- Phi thuyền thiết giáp Vũ gia đến đâu rồi?
Trinh sát suy nghĩ một lát mới trả lời:
- Theo tính toán, rất có thể đã sắp đến Huyết Sát Đảo.
- Huyết Sát Đảo?
Chúng nhân liếc nhau, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt, Lục Ly tưởng là trốn ở Huyết Sát Đảo liền sẽ an toàn? Không ngờ giờ lại chết sớm hơn cả bọn hắn.
Trong Huyết Sát Đảo cũng không ngừng có thám báo ra vào truyền tin, chẳng qua thám báo Liễu gia phái ra chỉ thăm dò quanh trăm dặm phụ cận, bọn họ không có quá nhiều nhân thủ.
Ầm!
Lúc này, ngọc phù trong tay Liễu Di đột nhiên nổ tung, trong mắt nàng chớp qua một tia hàn quang, nói:
- Liễu Thập Cửu chết rồi, địch nhân đến, nhanh đi truyền báo đảo chủ.
Một đám thám báo chạy vội ra ngoài, mới đi chưa được bao lâu, bên ngoài lại vang lên một tiếng nói vang dội:
- Không cần truyền báo, ta đến rồi!
Đám người Liễu Di lập tức đứng dậy hướng về phía cửa chính nghênh đón, nhìn thấy Lục Ly dẫn theo hai người sải bước tiến vào, một người trong đó các nàng rất quen thuộc, chính là Minh Vũ mang theo mặt nạ Quỷ Sát.
Người kia lại vô cùng thần bí, bởi vì người này nét mặt mơ hồ, căn bản không thấy rõ được bộ dạng.
- Hả..
Đám người Cửu trưởng lão âm thầm cảm ứng khí tức người thần bí này một cái, nhưng căn bản cảm giác không ra.
Hơn nữa chúng nhân còn có một loại cảm giác rất kỳ diệu, rằng người này rất mạnh, tựa hồ mạnh hơn cả Minh Vũ mang theo mặt nạ Quỷ Sát kia rất nhiều.
- Rốt cục đi ra.
Khóe miệng Thiên Đà Tử hiện lên ý cười, dùng thanh âm chỉ chính mình mới có thể nghe được lẩm bẩm nói.
Lục Ly nghiêm trang ngồi lên chủ vị, ánh mắt nhìn về phía người thần bí nói:
- Ngươi đi đi, bắt người dẫn đội Vũ gia về đây, còn lại giết sạch.
Người thần bí không nói gì, thân hình lóe lên, nháy mắt liền tan biến, tựa như bốc hơi ngay tại chỗ, tốc độ nhanh đến dọa người.
Trong mắt Minh Vũ lóe lên tinh mang, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, hắn đột nhiên phát hiện mình có chút xem không hiểu tên thiếu chủ này
Phát giác được ánh mắt Minh Vũ, Lục Ly quay đầu thấp giọng nói:
- Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, chẳng qua tạm thời không thể nói cho ngươi.
Ta chỉ có thể nói, dù là Vũ Hóa Thần tới, hắn cũng có thể nhẹ nhàng xử lý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...