Đoán một hồi, ba người đều không đoán được kết quả, Lục Ly từ đầu tới đuôi chưa từng thấy người này, càng đoán không được thân phận của đối phương.
Bạch Hạ Sương nghĩ một lát, đột nhiên nhìn Lục Ly hỏi:
- Lục Ly, không cần để ý cường giả thần bí kia, Hỉ gia gia có thể điều tra.
Ta hỏi ngươi, Mệnh Luân cảnh của Vũ gia là ngươi giết sao?
Ánh mắt của Bạch Thu Tuyết nghiêm túc nhìn Lục Ly, hai người đều cực kỳ tò mò, Lục Ly chỉ là Thần Hải cảnh, làm sao có thể giết được Mệnh Luân cảnh đỉnh phong?
Lục Ly cười khổ lắc đầu nói:
- Sương tiểu thư, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Ngươi nghe qua sự tình Thần Hải cảnh có thể giết chết Mệnh Luân cảnh chưa? Càng đừng nói Mệnh Luân cảnh đỉnh phong!
Bạch Hạ Sương mở trừng hai mắt, cũng có chút không tin, nàng nói:
- Nhưng...!người Vũ Lăng Thành nói tận mắt thấy ngươi giết chết.
- Không sai!
Lục Ly gật đầu nói:
- Người là ta giết, nhưng đó là ta giậu đổ bìm leo, Mệnh Luân của Mệnh Luân cảnh đỉnh phong kia bị hủy diệt, người bị thương nặng ta mới có thể chém giết hắn.
Nhưng ta không có năng lực hủy diệt Mệnh Luân, càng đừng nói Mệnh Luân tầng ba, là cường giả thần bí kia lặng lẽ động thủ đánh lén.
- Nha!
Bạch Hạ Sương bừng tỉnh đại ngộ, Bạch Thu Tuyết cũng hiểu ra, cường giả Bất Diệt cảnh đánh lén Mệnh Luân cảnh, phá vỡ Mệnh Luân, Lục Ly chẳng qua là giậu đổ bìm leo, như vậy thì mới bình thường.
Vốn hai tỷ muội cũng không tin Lục Ly có năng lực như thế, bất quá ánh mắt của Bạch Thu Tuyết hơi lộ ra vẻ thất vọng, nguyên bản nàng cho rằng Lục Ly có thể cho nàng một kinh hỉ.
Trong lòng Lục Ly hơi thở phào nhẹ nhõm, mới đầu hắn nghĩ tới đẩy Thiên Đà Tử ra làm bia đỡ đạn.
Nhưng nghe Bạch Thu Tuyết nói không biết thân phận của cường giả thần bí kia, hắn tự nhiên đẩy chuyện này tới trên người cường giả thần bí kia, như vậy Bạch gia sẽ không hoài nghi.
Bí mật của Tiểu Bạch là tuyệt đối không thể bộc lộ, nếu không phỏng chừng Bạch gia cũng sẽ cướp đoạt, một con tiểu thú có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, ai cũng không thể bỏ qua.
Đương nhiên, Vũ Lăng Thành có người nhìn thấy Tiểu Bạch, phỏng chừng sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ, Vũ gia có khả năng biết.
Nhưng Lục Ly không hề lo lắng, bởi vì nửa năm sau đám người Dạ Tra có thể đi ra, có mấy Quân Hầu cảnh đứng ở phía sau, Lục Ly hoàn toàn không sợ Vũ gia.
Hơn nữa sau khi đám người Dạ Tra đi ra, phỏng chừng hắn chỉ có thể rời Thiên Đảo Hồ, rời Bắc Mạc đi Trung Châu.
Hắn ở Thiên Đảo Hồ tiềm tu là bởi vì thực lực không đủ, không đi Trung Châu được, nhưng nếu như Dạ Tra có thể dẫn hắn đến Trung Châu, hắn tự nhiên là ngồi không yên, muốn trở về Trung Châu tìm kiếm Lục gia.
Bạch Thu Tuyết trầm tư chốc lát, ánh mắt nhìn bốn phía mấy lần, sau đó mở miệng nói:
- Lục Ly, chỗ này của ngươi không tệ, có thể cho chúng ta ở mấy ngày không?
Lục Ly hơi ngẩn ra, Bạch Thu Tuyết lại muốn ở Huyết Sát Đảo? Như vậy thích hợp thân phận của các nàng sao? Đây cũng là chỗ ở của hắn, nếu để ngoại giới biết cô nam nhị nữ ở chung một chỗ, sẽ không hủy danh dự của hai nàng sao? Hắn đã trở lại, hai tỷ muội lại còn không về? Chẳng lẽ coi trọng mình?
Nghĩ tới đây, Lục Ly nhìn Bạch Thu Tuyết, lại thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, nội tâm Lục Ly rung động không hiểu, vội vàng gật đầu nói:
- Hai vị tiểu thư muốn ở lại nơi này, đó là vinh hạnh của Huyết Sát Đảo, Lục Ly cũng rất vui mừng, hai vị cứ yên tâm ở lại, cho dù ở cả đời cũng được.
- Cả đời?
Khuôn mặt của Bạch Thu Tuyết càng đỏ hơn, Bạch Hạ Sương lại trừng Lục Ly một cái nói:
- Lục Ly, ngươi nghĩ hay lắm.
Chúng ta chỉ là sợ trở về bị tiểu cô trách phạt mà thôi, muốn ở lại vài ngày, đợi tiểu cô hết tức giận thì trở về, ở cả đời? Ngươi mơ đi.
- Vậy sao!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, lòng có chút ngượng ngùng, Yên phu nhân tức giận đương nhiên là bởi vì hai tỷ muội vì hắn mạo muội đi Thiên Vũ Quốc, nghĩ đến hai người không quan tâm nguy hiểm đi giúp mình, nội tâm của Lục Ly càng thêm cảm động.
Lục Ly lập tức phái Thiên Đà Tử đi tìm Thất trưởng lão, an bài mấy thị nữ tới, còn mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, món ngon, linh quả…
Lục Ly đương nhiên không dám ở Long Tượng Sơn, nếu không sẽ tổn hại danh dự của hai người.
Hắn cũng không trở Địa Long Đảo, mà vẫn ở Huyết Sát Bảo, mỗi ngày cùng Liễu Di đi tìm hai tỷ muội vui chơi giải trí, tán gẫu, đi dạo...
...
- Thật nhàm chán!
Nhưng chỉ hai ngày, Bạch Hạ Sương đã cảm giác nhàm chán, Huyết Sát Đảo chỉ bé tẹo như vậy, có thể có cái gì để chơi? Hai tỷ muội ở Thiên Đảo Hồ, địa phương nào chưa đi qua? Tự nhiên nhìn không thuận mắt.
Bạch Thu Tuyết còn tốt, trời sinh thích yên lặng, thời gian trôi qua rất nhàn nhã.
Nhưng Bạch Hạ Sương lại ngồi không yên, nàng nhìn Lục Ly ngồi ở bên cạnh, đột nhiên hỏi:
- Lục Ly, ngươi biết đánh cờ không?
- Đánh cờ?
Lục Ly suy nghĩ một chút nói:
- Biết một chút, nhưng không quá rành, kỳ nghệ có hạn.
- Tới, tới, tới!
Tựa hồ Bạch Hạ Sương tìm được niềm vui thú, từ trong không gian giới lấy ra bàn cờ nói:
- Lục Ly, mau tới đánh cờ với ta!
Lục Ly sờ mũi, hắn không quá thích đánh cờ, chẳng qua Lục Linh rất thích, bình thường không có chuyện gì đều kéo hắn đi đánh cờ.
Lục Linh đi đứng không diện, cho nên rất ít rời khỏi bộ lạc, Lục Ly thường đánh cờ với nàng giải buồn, hắn cảm giác kỳ nghệ của mình không tốt, bởi vì luôn bị Lục Linh đánh tơi bời, chưa bao giờ thắng qua.
Cho nên hắn rất ghét chơi cờ, không ai thích bị người hành hạ nha, nhưng mình là chủ nhân, Bạch Hạ Sương lại nhàm chán như vậy, hắn cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể ngồi xuống.
Lục Ly đi trước, hắn tùy ý hạ một quân, Bạch Hạ Sương lộ ra vẻ khinh thường, bởi vì Lục Ly hạ quân là ở vị trí thiên nguyên giữa nhất.
Đánh cờ chú ý kim giác viền bạc, trước chiếm lĩnh vị trí góc là tốt nhất, sau đó mới là hai bên, cuối cùng kéo dài vào giữa, Lục Ly ra quân lại ở giữa nhất, đây là căn bản không biết đánh cờ nha...
Ức hiếp loại nhãi con này, để Bạch Hạ Sương không có cảm giác thành tựu, Bạch Thu Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục đọc sách.
Bạch Hạ Sương tùy ý hạ cờ, tốc độ rất nhanh, Lục Ly cũng rất nhanh, tựa hồ tùy tiện ứng phó Bạch Hạ Sương.
Quân cờ rất nhanh đã chiếm hơn phân nửa bàn cờ, Bạch Hạ Sương lại bắt đầu thả chậm tốc độ, bởi vì nàng phát hiện bị Lục Ly ăn không ít quân, thế cục bất tri bất giác đã rơi vào hạ phong rồi.
Nàng kinh nghi nhìn Lục Ly, muốn xem hắn là cố ý thiết cục, hay chỉ ngẫu nhiên? Nhưng thần sắc của Lục Ly bình thản không chút gợn sóng, căn bản nhìn không ra bất kỳ vật gì.
Rất nhanh thì kết thúc, Bạch Hạ Sương thua, còn thua rất thảm!
- Lại đến, lại đến, vừa rồi quá sơ suất, lần này bổn tiểu thư nhất định giết đến ngươi quân lính tan rã.
Bạch Hạ Sương kêu lên, Lục Ly cười nhạt, tiếp tục hạ cờ.
Nội tâm của hắn đã có phán đoán nhất định về kỳ nghệ của Bạch Hạ Sương, Bạch Hạ Sương còn yếu hơn hắn, hơn nữa yếu hơn rất nhiều.
- Ồ?
Bạch Thu Tuyết nghe Bạch Hạ Sương nói, kinh nghi nhìn tới, nhìn hai người hạ cờ mấy lần, Bạch Thu Tuyết bỏ sách xuống, chăm chú xem cuộc chiến.
Chỉ hai nén hương sau, Bạch Hạ Sương lại thất bại thảm hại, ánh mắt của nàng đỏ bừng, kêu lên:
- Lại đến, lại đến, Lục Ly, vận khí của ngươi quá tốt rồi.
- Sương nhi, được rồi, kỳ nghệ của ngươi đừng có lấy ra mất mặt nữa.
Bạch Thu Tuyết mở miệng, nàng nhìn Lục Ly, nghiêm nghị nói:
- Kỳ nghệ của Lục Ly rất cao, ta tới thử một chút.
- Tốt, tỷ, ngươi nhất định phải giúp ta xả giận.
Bạch Hạ Sương biết tài đánh cờ của mình quả thực không ra sao, Bạch Thu Tuyết lại là tài nữ nổi danh.
Toàn bộ Thiên Đảo Hồ, đánh cờ thắng được Bạch Thu Tuyết chỉ có một, đó chính là Thiên Ngục lão nhân, Yên phu nhân cũng không phải đối thủ của Bạch Thu Tuyết.
Bạch Thu Tuyết đi tới tiếp nhận vị trí của Bạch Hạ Sương, bắt đầu hạ cờ, lần này tốc độ đánh cờ của Lục Ly rất chậm, mỗi lần đều trầm tư thật lâu.
Mới đầu thần sắc của Bạch Thu Tuyết rất nhẹ nhàng, nhưng về sau cũng giống như thế, chân mày nhíu chặt, do dự, mỗi lần hạ cờ đều phải suy tư thật lâu.
- Ồ?
Bạch Hạ Sương nhìn bàn cờ, lại nhìn Bạch Thu Tuyết thật lâu không hạ cờ, đột nhiên nội tâm của nàng có loại cảm giác xấu.
Chẳng lẽ đệ nhị kỳ thủ của Thiên Đảo Hồ cũng thua Lục Ly? Lục Ly chỉ là tiểu tử từ nông thôn đến, có thể thắng Bạch Thu Tuyết chìm đắm ở trong kỳ đạo hơn mười năm?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...