Đây là lần thứ hai Lục Ly được người chiêu lãm, lần trước là Liễu Di chính thức đại biểu Liễu gia mời chào hắn.
Cả hai lần mời chào đều rất có thành ý, điều kiện đưa ra cũng hết sức mê người.
Mười năm sau Thiên Đảo Hồ mặc ngươi tung hoành, câu nói này quá có sức hấp dẫn.
Mặc dù Thiên Đảo Hồ không tính lớn, nhưng cũng là một phương thế lực có thể sánh vai với Thiên Hàn Quốc Thiên Vũ Quốc Thiên Lương Quốc.
Tung hoành ở đây ý là trở thành đại nhân vật đỉnh cấp tại Thiên Đảo Hồ.
Dự tính trừ mấy tên cường giả Bạch gia ra, hắn có thể không cần nhìn sắc mặt bất kỳ người nào.
Có thể sống tự do tự tại, thậm chí có cơ hội cưới tiểu thư Bạch gia, bước lên nhân sinh đỉnh phong.
Lục Ly có động tâm không?
Nếu không biết thân thế mình, nếu Lục Linh không bị mang đến Thanh Châu, có lẽ hắn sẽ động tâm.
Nhưng lúc này lại không có bất cứ chút do dự nào, tâm vững như bàn thạch.
Hắn trầm ngâm, không phải cân nhắc có nên gia nhập Bạch gia hay không, mà là nghĩ nên làm sao để cự tuyệt Yên phu nhân.
Thân phận tuyệt đối không thể bại lộ, hắn còn chưa biết cừu gia ở Bắc Mạc của phụ thân là ai, một khi bại lộ thân phận liền có khả năng gặp nguy hiểm.
Bạch gia khẳng định là không thể đắc tội, hắn còn muốn tiếp tục lăn lộn ở Thiên Đảo Hồ, lúc này mà đi ra Thiên Đảo Hồ, chỉ nháy mắt hắn liền sẽ bị đánh chết.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nghĩ đến một cách, câu giờ!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên gương mặt kiều diễm mê hoặc của Yên phu nhân, nghiêm mặt nói:
- Yên phu nhân, xin lỗi.
Hiện tại ta còn chưa muốn gia nhập đại gia tộc, đương nhiên ta sẽ thận trọng cân nhắc đề nghị của ngươi.
Ta sẽ không rời khỏi Thiên Đảo Hồ, càng sẽ không gia nhập gia tộc nào khác, ngươi cho ta chút thời gian, được không?
- Thời gian?
Yên phu nhân nhướng mày, nàng có chút nghĩ không thông, đây là Lục Ly đang đợi giá mà cô? Hay là cố tình kéo dài thời gian?
Chẳng qua nàng rất có thành phủ, rất nhanh liền khẽ gật đầu nói:
- Lục Ly, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, cửa lớn Bạch gia chúng ta luôn rộng mở với ngươi.
Ngươi không cần lo lắng Liễu gia, nếu ngươi gia nhập Bạch gia, chúng ta sẽ an trí Liễu gia thích đáng.
Vô luận các nàng muốn tự mình phát triển hay gia nhập Bạch gia, chúng ta đều có thể thương lượng.
Yên phu nhân nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Lục Ly, ngươi có điều kiện gì cứ việc đề ra, chỉ cần không quá phận thì đều dễ nói.
Lục Ly nghĩ nghĩ liền đáp:
- Tỉ như?
Hắn muốn kéo dài thời gian, tự nhiên không thể để Yên phu nhân nhìn ra mình đang câu giờ, bởi thế hắn định cho Yên phu nhân một tia hy vọng, như vậy sau này nàng cũng sẽ không chèn ép Huyết Sát Đảo.
Yên phu nhân lại cười nói:
- Tỉ như địa vị, linh tài, huyền kỹ, Huyền khí, tài nguyên.
Ngươi muốn cái gì đều có thể nói, thậm chí muốn cưới tiểu thư trực hệ Bạch gia cũng không phải không được.
- Tiểu thư?
Nói điều này Lục Ly có chút phản cảm, đại gia tộc chính là như thế, tiểu thư trực hệ tùy thời đều có thể cầm bán tặng người, không có bất kỳ chút tình vị nào, cảm giác như là giao dịch trần trụi.
Khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên một tia giễu cợt, nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của Yên phu nhân, nói:
- Nếu ta muốn cưới Thu Tuyết Hạ Sương tiểu thư, cũng được ư?
- Vậy thì không được!
Yên phu nhân trừng mắt nói:
- Hai nha đầu này thế chính là bảo bối của lão tổ tông, lão tổ tông từng bốc một quẻ cho hai người, quẻ nói hai người sẽ gả cho Nhân Hoàng.
Ngươi cảm thấy ngươi có thể đạt tới Nhân Hoàng Cảnh?
- Ha ha!
Ánh mắt Lục Ly chớp qua một tia bỡn cợt, Yên phu nhân nói rất uyển chuyển, nhưng thực ra ý tứ trong đó lại rất rõ ràng, thân phận địa vị Lục Ly còn không xứng với Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương.
Hai tỷ muội này đều là huyết mạch thất phẩm, trong khi bề ngoài Lục Ly còn không phải chiến sĩ huyết mạch, đây là khác biệt giữa thiên nga và cóc ghẻ a …
Tròng mắt Lục Ly khẽ chuyển, đột nhiên nhìn chằm chằm thân hình yểu điệu của Yên phu nhân, nói:
- Vậy nếu như, ta muốn phu nhân, cũng có thể ư?
- Hả?
Trong mắt Yên phu nhân chớp qua một tia hàn ý.
Lục Ly đùa giỡn nàng thành nghiện? Tiểu tử lông còn chưa mọc hết, không biết trời cao đất dày, còn tưởng mình là đại nhân vật?
Thành phủ nàng rất không sai, vẻn vẹn một giây, hàn ý trong mắt liền tan biến, khóe miệng nhếch lên ý cười mê người, trong mắt toàn là vẻ trêu chọc, tiếng nói cũng trở nên mềm mỏng đáng yêu dị thường:
- Lục Ly, không phải bản phu nhân không cho ngươi cơ hội, chừng nào ngươi có thể đánh thắng bản phu nhân, khuê các của ta tùy thời mở cửa chào đón ngươi, thế nào?
Trên mặt Lục Ly cũng hiện ý cười, hỏi:
- Hiện tại cảnh giới phu nhân là gì? Có được huyết mạch cỡ nào?
Yên phu nhân hơi có chút tự ngạo nói:
- Bất Diệt cảnh tiền kỳ, huyết mạch lục phẩm!
- Được!
Lục Ly trùng trùng gật đầu nói:
- Phu nhân, ngươi chờ xem, ba năm năm sau ta chắc chắn bước vào khuê các ngươi.
- Khanh khách, chí khí không nhỏ.
Yên phu nhân lắc lư thân hình như rắn nước đi ra ngoài, lúc đến cửa ra mới ngoái đầu nhìn lại, cười nói:
- Lục Ly, ngươi muốn lên giường bản phu nhân, không có tài nguyên đại gia tộc chống lưng thì không được đâu.
Suy xét cho kỹ, bản phu nhân chờ ngươi.
- Yêu tinh, yêu tinh a …
Yên phu nhân đi rồi, Lục Ly lại vẫn bị hình bóng nàng làm cho tâm thần xao xuyến.
Nữ nhân này quả nhiên có độc, không hổ với xưng hiệu Độc Quả Phụ, đúng là khắc tinh của nam nhân, không biết trên giường còn lợi hại cỡ nào?
Lục Ly một mình ngồi đó trầm tư, càng nghĩ càng không tìm được phương án xử lý nào hay, chỉ có thể trước câu giờ.
Không cự tuyệt Bạch gia, cũng không gia nhập Bạch gia, nếu về sau Bạch gia khó chịu với hắn, muốn làm khó chèn ép hắn thì lại tính.
Hắn đã cứu mạng Bạch Thu Tuyết, chắc rằng trong thời gian ngắn Bạch gia sẽ không đối phó hắn đâu.
Trong lòng có tâm sự, Lục Ly không tiếp tục tu luyện chữa thương, chuyện Long Ngâm thần kỹ hắn cũng không đi nghĩ.
Bởi vì hắn biết, dù có suy nghĩ nát óc, tạm thời trước mắt nhất định cũng nghĩ không thông, hắn trời sinh lạc quan, chỉ cần thân thể không ra vấn đề liền không quản, chờ thương thế tốt lên, quay về Huyết Sát Đảo rồi tính.
- Đúng rồi …
Ngồi một lát, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, ở Long Đế Sơn hắn được đến mấy món bảo vật, khi đó còn chưa kịp xem.
Khi lên đỉnh núi, Tiểu Bạch trước là ngậm về một quyển da cừu, đến sau lại lấy được Không Gian Giới Chỉ trên chuôi đao thần binh Long Đế, sau cùng hắn còn tháo xuống giới chỉ của Vũ Linh Hư.
Ông!
Sau khi xác định bên ngoài không có ai, giới chỉ trên tay lập tức sáng lên, một tấm da cừu màu vang xuất hiện trong tay hắn.
Hắn liếc nhanh mấy lần, lông mày bất giác nhíu lại, bởi vì thứ viết trên quyển da cừu này cũng là chữ triện, hắn căn bản đọc không hiểu.
- Quay về để Thiên Đà Tử xem xem.
Thu lại quyển da cừu, hắn lấy ra giới chỉ Vũ Linh Hư, vận dụng Huyền lực luyện hóa.
Vũ Linh Hư chết rồi, ấn ký trên đó tan biến, rất nhanh Lục Ly liền nhẹ nhàng luyện hóa xong giới chỉ.
- Không sai, không sai!
Tâm thần Lục Ly chìm vào trong Không Gian Giới Chỉ, rất nhanh hai hàng lông mày giãn ra ý cười, Vũ Linh Hư không hổ là thiếu tộc trưởng Vũ gia, bên trong có không ít đồ tốt.
Huyền Tinh ít nhất phải có trăm vạn, Huyền khí, chiến giáp và các loại đan dược đều không phải số ít, huyền kỹ cũng có một quyển, hẳn là hàng tốt.
Lục Ly tùy ý tính toán sơ qua, đồ vật bên trong chí ít cũng giá trị gần ngàn vạn Huyền Tinh.
Lục Ly dò xét một phen, sau đó thu lại Không Gian Giới Chỉ của Vũ Linh Hư, có chút kích động lấy ra Không Gian Giới Chỉ được đến từ trên thần binh Long Đế, hắn vừa luyện hóa vừa âm thầm cầu nguyện:
- Tuyệt đối đừng trống rỗng, tuyệt đối đừng trống rỗng.
Chỉ riêng Không Gian Giới Chỉ đã giá trị ngàn vạn Huyền Tinh, đấy không phải con số nhỏ, nhưng Lục Ly vạn phần hy vọng bên trong có một ít dị bảo.
Đồ của Long Đế, tuỳ tiện một chút thôi cũng giá trị liên thành.
Ông!
Không Gian Giới Chỉ rốt cục sáng lên, trong đầu Lục Ly hiện ra cảnh tượng bên trong.
Khắc này thân thể hắn bất giác run lên, tay run đến độ giới chỉ trực tiếp rơi xuống trên giường, môi hắn rung rung, tiếng phát ra cũng rung theo:
- Phát tài, ông đây phát tài …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...