Nửa nén hương, một nén hương!
Ngoài Luyện Ngục Nhai không thấy được cảnh tượng trong hang động, bên trong cũng không nhìn thấy cảnh tượng phía ngoài, Lục Ly đoán trong thời gian một nén hương này, Bạch Thu Tuyết khẳng định đã tìm được Bạch Lãnh, nếu cứ trốn tránh ở trong đây cũng không phải cách hay.
Hắn suy nghĩ một lát liền lấy xuống mặt nạ Quỷ Sát, Bạch Thu Tuyết nói Vũ gia có thể nhìn thấy cảnh tượng sau cùng khi hắn chém giết Vũ Linh Hư.
Lúc đó hắn đeo mặt nạ, giờ cởi ra không chừng có thể lừa dối quá quan.
Hắn nghĩ nghĩ rồi thu luôn Kình Thiên Kích, sau đó nghênh ngang đi ra từ trong thông đạo.
Một đạo bạch quang hiện lên, hắn cảm giác cả người đứng ở giữa trời, sau đó liền cấp tốc rơi rụng xuống.
Hưu!
Một đạo thân ảnh bay vụt đến, túm lấy áo bào hắn, sau đó đột nhiên nhảy sang bên trái.
Giới chỉ trên tay Lục Ly sáng lên, tùy thời chuẩn bị phóng thích long ngâm, đợi sau khi thấy rõ ràng người đang nắm lấy mình, hắn mới buông lỏng cảnh giác, là Bạch Cô.
Bạch Cô nắm lấy Lục Ly lướt nghiêng xuống bên trái, nơi đó có một chiếc phi thuyền thiết giáp, đám người Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương chính đang ở trên phi thuyền.
- Bạch Lãnh!
Lục Ly nhìn thấy trung niên tóc bạc trên thuyền, trong lòng lập tức đại định, Bạch Thu Tuyết thỉnh mời Bạch Lãnh xuất động, an toàn của hắn hẳn là có thể đảm bảo.
- Chậm đã!
Đúng lúc này, trên Luyện Ngục Nhai vang lên một tiếng hét lớn như lôi đình.
Năm đạo thần niệm khóa chặt Lục Ly, một đạo trong đó Lục Ly cảm giác khá là quen thuộc, đồng thời có tiếng hét lớn:
- Thân hình người này rất giống hung thủ giết chết Tử Linh Hư, cản bọn họ lại.
- Hưu hưu hưu!
Năm đạo bóng người tức tốc bay vụt ra từ trên vách đá dựng đứng, Lục Ly quay đầu nhìn sang bên kia một cái, phát hiện khí tức năm người đều như rồng như hổ, một người trong đó hắn còn rất quen mặt, chính là Vũ Phi Giáp, Vũ đại nhân.
Đêm đó ở Vũ Lăng Thành hắn bị đả thương nặng, nhưng vẫn thấy được rõ ràng nét mặt Vũ đại nhân, ấn tượng trong lòng rất khắc sâu.
- Người Vũ gia quả nhiên đến rồi, còn tới tận năm tên Bất Diệt Cảnh.
Tâm tình Lục Ly bất giác chìm xuống đáy cốc, sắc mặt Bạch Cô cũng đại biến, đám người Bạch Hạ Sương phía dưới đều lộ vẻ gấp gáp, chỉ có Bạch Thu Tuyết là còn tính trấn định.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, một cỗ khí tức băng lãnh như sông băng vạn năm tràn ngập ra, Bạch Lãnh cất tiếng quát:
- Người Vũ gia, các ngươi muốn làm gì?
Người Vũ gia sắp định ra tay trực tiếp giết đi Lục Ly, nghe được lời này của Bạch Lãnh, lập tức thoáng chần chờ.
Chiến lực Bạch Lãnh quá bưu hãn, đơn đả độc đấu, năm người bọn hắn không ai là đối thủ.
Ông!
Một tên cường giả Vũ gia lấy ra một cỗ chiến xa thượng cổ, năm người bay vụt lên chiến xa.
Bạch Cô như trút được gánh nặng, tiếp tục cắp lấy Lục Ly hạ xuống phi thuyền thiết giáp, cuối cùng dừng ở trên boong thuyền.
Dù Bạch Lãnh đứng cách đó không xa, Lục Ly vẫn cảm thấy không an toàn.
Bởi vì năm đạo thần niệm kia một mực khóa chặt hắn, sát khí nồng đậm khiến hắn cảm giác như rớt vào hầm băng.
Hắn không dám thở mệnh, cường giả ở cấp bậc này tuyệt đối không phải hắn có thể chống cự, tuỳ ý một chiêu liền đánh cho hắn thịt nát xương tan.
Năm người Vũ gia đứng trên chiến xa hoàng kim, cách phi thuyền thiết giáp chừng trăm trượng, Vũ Phi Giáp nhìn chằm chằm Lục Ly một lúc lâu, sát khí trong mắt càng thêm phần dày đặc, hắn cười lạnh nói:
- Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là tên nhãi ranh nhà ngươi.
Mấy tên võ giả Vũ gia còn lại dồn dập quay sang, Vũ Phi Giáp thấp giọng giải thích nói:
- Hắn hình như tên Lục Ly, là em trai người có Hỏa Phượng Thiên Thai kia.
- À!
Sát cơ trên thân bốn tên Vũ gia còn lại lập tức tăng vọt, một tên cường giả tuổi hơi lớn chút, đầu tóc hoa râm quét mắt đảo qua trên thân Lục Ly một lượt, sau đó dừng lại nơi mặt Bạch Lãnh, trầm giọng nói:
- Lãnh gia, Vũ Linh Hư, thiếu tộc trưởng nhà ta chết rồi, người này chính là hung thủ giết người, phiền ngươi giao hắn cho chúng ta.
Bá bá bá!
Sắc mặt Bạch Hạ Sương thoáng trắng bệch, thần sắc đám người Bạch Ảnh cũng trầm xuống, Bạch Thu Tuyết nhìn chúng nhân một lượt, trong lòng không khỏi âm thầm ảo não.
Sớm biết để đám người này vào hết trong khoang thuyền thì hay rồi, bọn họ kinh hoảng thất thố như thế, chẳng phải nói rõ cho người Vũ gia biết, Lục Ly chính là hung thủ giết chết Vũ Linh Hư?
Bạch Lãnh đầu tóc trắng xóa như tuyết, nét mặt như đao khắc, thần thái lãnh khốc, rất là bá khí, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm lão giả Vũ gia nói:
- Vũ Phi Nông, ngươi có phải già rồi hồ đồ không? Người này là cảnh giới gì? Thần Hải Cảnh hậu kỳ, thiếu tộc trưởng nhà ngươi lại cảnh giới gì? Hình như là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ thì phải, còn có được huyết mạch lục phẩm nữa, hắn có thể giết chết Vũ Linh Hư? Ngươi càn quấy như thế, có phải là muốn khai chiến với Thiên Đảo Hồ chúng ta?
- Lợi hại!
Ánh mắt Lục Ly và Bạch Thu Tuyết khẽ sáng lên, ngữ khí Bạch Lãnh nghe qua có vẻ bá đạo hung tàn, nhưng lại có lý có cứ, nếu là người không rõ ràng chân tướng sự tình, nhất định sẽ tán đồng hắn.
Phụ cận có ba chiếc phi thuyền thiết giáp, rất nhiều cường giả sớm đã bị động tĩnh bên này kinh động, đứng hết cả trên boong tàu nhìn xem náo nhiệt.
Nghe được lời này của Bạch Lãnh, mấy đạo thần niệm quét tới Lục Ly, trên mặt chúng nhân lập tức hiện vẻ ngập ngừng, Lục Ly là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, làm sao có thể giết chết được Vũ Linh Hư?
Nghe thấy Vũ Linh Hư chết rồi, cường giả các gia tộc khác trên phi thuyền thiết giáp lại vẫn không mấy lo lắng.
Bởi vì bản mệnh ngọc phù của công tử tiểu thư gia tộc bọn hắn đều không vỡ, như thế chứng tỏ vẫn còn sống.
Đám người Bạch Thu Tuyết có thể đi ra, con em gia tộc bọn hắn tự nhiên cũng có thể đi ra.
Năm người Vũ gia khẽ nhướng mày, quét mắt nhìn lại Lục Ly mấy lần, trong lòng cũng có chút hoài nghi.
Dù sao cảnh giới Lục Ly quá thấp, Thần Hải Cảnh rất khó giết chết Hồn Đàm Cảnh, càng đừng nói đến là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, thậm chí Vũ Linh Hư còn có huyết mạch lục phẩm.
Vũ Phi Nông nghĩ nghĩ, trong tay xuất hiện một quả cầu thủy tinh, Huyền lực nơi tay lấp lánh, giữa không trung đột nhiên hiện ra một hình ảnh, rõ ràng là cảnh Lục Ly cầm Kình Thiên Kích nhắm chuẩn đầu Vũ Linh Hư bổ xuống.
- Cũng còn may, còn may!
Lục Ly thoáng thở dài một hơi, may mắn hắn không đeo mặt nạ Quỷ Sát và cầm theo Kình Thiên Kích, bằng không giờ này có nói gì cũng đều vô dụng.
Bạch Thu Tuyết lại nhướng mày, cảnh tượng kia rất rõ ràng, mặc dù Lục Ly đổi một thân áo bào mới, khi đó còn đeo lên mặt nạ Quỷ Sát, nhưng bóng lưng hình thể thực sự quá giống.
- Chính là hắn!
Vũ Phi Giáp đối chiếu một cái, lập tức gầm lên, trong tay hiện ra một thanh chiến đao vàng óng kim sắc, ấn ký vết kiếm màu xanh lam trên cổ sáng lấp lánh, sát khí tràn ra trên thân như sóng cả rợp trời.
- Vũ Phi Giáp, ngươi dám động thủ, có tin ta một chiêu diệt ngươi không?
Bạch Lãnh bước ra trước hai bước, cản lại toàn bộ sát khí, Lục Ly và đám người Bạch Thu Tuyết lập tức cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Trong tay Bạch Lãnh cũng xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm màu trắng bạc, trên cổ lấp lánh ấn ký trăng khuyết màu đỏ, cũng là huyết mạch thất phẩm.
Trên người hắn cuộn lên sát khí càng thêm cuồng bạo, lạnh lùng nhìn năm người Vũ gia nói:
- Không có bất kỳ chứng cớ nào, lại dám giết người Thiên Đảo Hồ chúng ta? Có phải Vũ gia các ngươi muốn bị diệt tộc rồi không? Ta đã đưa tin cho tộc trưởng nhà ta, các ngươi cứ động thủ thử xem?
Tê tê
Lời này của Bạch Lãnh khiến cho bốn phía rộ lên một mảnh tiếng hít thở sâu, Thiên Ngục lão nhân vốn nổi danh bá đạo ở Bắc Mạc.
Đã từng có một trưởng lão gia tộc tứ phẩm Thiên Vũ Quốc động võ ở Thiên Đảo Hồ, Thiên Ngục lão nhân ngay trước mặt tộc trưởng Tử gia, ra tay chém giết toàn bộ cường giả gia tộc tứ phẩm kia.
Rất nhiều năm trước, ba đại Vương tộc triệu tập vô số cường giả ba nước tiến công Thiên Đảo Hồ, cuối cùng lại tổn binh hao tướng, nhếch nhác rút đi.
Trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, Thiên Ngục lão nhân xếp hạng thứ ba, còn là lão bất tử tồn tại hơn hai nghìn năm mà chưa chết.
Nếu kinh động đến hắn, sợ rằng Bắc Mạc lại phải cuộn lên một hồi gió tanh mưa máu.
- Bạch Lãnh, ngươi uy phong thật đấy!
Đúng lúc này, có tiếng cười lạnh vang lên, một lão giả áo xanh bước lên boong phi thuyền thiết giáp, chính là cường giả dẫn đội Tử gia lần này.
Lão giả áo xanh nhàn nhạt quét mắt nhìn Bạch Lãnh một cái, nói:
- Bạch Lãnh, Vũ gia chết đi thiếu tộc trưởng, còn là một thiên tài huyết mạch lục phẩm.
Lần này chúng ta sớm có ước định, ở bên trong không được giết người.
Nếu Vũ Linh Hư quả thực chết ở trong tay hắn, ngươi không giao người, Thiên Vũ Quốc chúng ta không tiếc đánh một trận!
- Đúng!
Vũ Phi Nông lập tức kêu lên:
- Không giao người, Vũ gia quyết không bỏ qua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...