Bất Diệt Long Đế


Quan tài hoàng kim bay vụt lên không trung, hóa thành một chấm đen nhỏ rồi tan biến.
Vũ Linh Hư đã rơi rụng xuống dưới, côn sắt vừa nãy đã bị quăng đi đâu mất, lúc này chính đang tay không tấc sắt vọt tới, nhưng trong người hắn vẫn còn có sát khí nhàn nhạt, sát khí này tràn ra, đè nén khiến đám người Lục Ly cảm thấy như muốn ngạt thở.
- Tiểu Bạch!
Thời khắc sống còn, Lục Ly hét lớn một tiếng, Tiểu Bạch xông đến cắn đứt dây leo trên người Bạch Thu Tuyết.
Bạch Thu Tuyết cắn răng lao về phía Vũ Linh Hư, trên cổ sáng lên Tử Nguyệt.

Dạ Vũ Hàm ngất đi, Dạ Long Vũ bị trọng thương, Tử Liên Nhi ngồi bệt trên đất, tại trường người còn có thể chiến một trận với Vũ Linh Hư chỉ còn lại Bạch Thu Tuyết.
Vừa rồi Bạch Thu Tuyết mới nuốt một viên thuốc chữa thương, lúc này sau gáy đã ngừng chảy máu.

Nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, trong tay nàng hiện ra một thanh ngân kiếm, Tử Nguyệt bay múa vờn quanh thân thể, chuẩn bị dốc hết toàn lực đánh một trận.
- Hừ!
Bên ngoài thân thể Vũ Linh Hư đột nhiên cuộn lên hắc khí, dù không nồng đậm được như vừa rồi, nhưng cũng có thể ngưng tụ ra liên tiếp từng mặt quỷ nhỏ.

Những mặt quỷ này uốn lượng quay quanh người hắn, hắn chạy vội tới nắm lấy côn sắt, trở tay trùng trùng nện về phía Bạch Thu Tuyết.
- Hây!
Bạch Thu Tuyết khẽ kêu một tiếng, trường kiếm trong tay huyễn hóa ra từng đạo ngân quang, ngân quang đan chéo vào nhau, như là hoa rơi đầy trời vung vẩy xuống, rõ ràng là một loại huyền kỹ rất cường đại.
- Chết đi!
Vũ Linh Hư hét lớn một tiếng, mặt quỷ trên người không ngừng phóng ra, nhẹ nhàng đâm lên thân Bạch Thu Tuyết.

Đồng thời với đó, Tử Nguyệt của Bạch Thu Tuyết cũng lặng không tiếng thở bay tới, chém đến bắp đùi Vũ Linh Hư.

Ầm!
Bạch Thu Tuyết thổ huyết bay ngược ra sau, Vũ Linh Hư cũng bạo nhanh, đùi bị Tử Nguyệt kéo ra vết máu, song không bị cắt đứt.
- Xong rồi!
Rất rõ ràng, hiện tại Vũ Linh Hư không phải lão yêu ma kia, nhưng tựa hồ vẫn được lão yêu ma ban cho một chút lực lượng, theo lệnh đi xuống đánh giết tất cả mọi người, ở đây không có bất kỳ người nào là đối thủ của hắn.
- Làm sao bây giờ?
Sống chết trước mắt Lục Ly tỉnh táo lạ thường, trong đầu cấp tốc chớp qua mấy chục ý niệm.

Ai cũng không muốn chết, nhất định phải nghĩ cách giết chết Vũ Linh Hư, như vậy bọn hắn mới có thể sống sót được.
Cuối cùng, hắn nghĩ ra một cách, trong mắt hắn chớp qua một tia điên cuồng.

Giới chỉ nơi tay sáng lên, một bình ngọc trong suốt hiện ra trong tay, bên trong là một giọt huyết dịch màu đỏ tươi, tràn ra khí tức và hung uy rất khó diễn tả.
Bản nguyên tinh huyết!
Lục Ly chuẩn bị liều một lần, hắn muốn sử dụng giọt bản nguyên tinh huyết không rõ lai lịch này, đây là hi vọng sau cùng của hắn.
Lúc giọt huyết dịch này được lấy ra ở đấu giá trường, huyết dịch toàn thân hắn đều sôi trào lên, ấn ký Ngân Long sau lưng cũng sáng lấp lánh.

Bản năng nói cho hắn biết, huyết dịch này có trợ giúp rất lớn đối với huyết mạch Ngân Long.
Chẳng qua huyết dịch này lai lịch không rõ, thuộc tính chưa biết, thế nên Lục Ly một mực không dám dùng, sợ bạo thể mà vong.

Lúc này lại đã không cố được nhiều như vậy, giờ mà còn không dùng, sau này hắn liền không có cơ hội để dùng.
Hắn nhịn đau dùng sức giơ tay lên mở nắp bình ngọc, sau đó đổ giọt máu kia vào trong miệng.
Xuy xuy!

Huyết dịch tràn vào trong thân thể, nháy mắt một cỗ năng lượng cuồng bạo phân tán đến từng cơ thịt, từng mạch máu trên khắp toàn thân.
- A …
Lục Ly phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể lăn lộn dưới đất.

Giờ khắc này hắn cảm giác cả người như rơi vào trong nham tương, mỗi tấc da thịt, cơ bắp, mạch máu, xương cốt đều đang thiêu đốt, từ trong linh hồn cũng truyền tới từng đợt thống khổ xé rách tâm can.
Lục Ly cảm thấy lúc này mình sắp phải chết, sắp bị đốt sống chết tươi.
Ông!
Cùng lúc, răng thú trên cổ và ấn ký huyết mạch Ngân Long sau lưng Lục Ly đều tỏa ra hào quang chói mắt.

Chẳng qua lúc này hắn đang nằm ngửa, bởi thế người ngoài không nhìn thấy phần lưng của hắn, chỉ thấy được răng thú trên cổ bùng lên ánh sáng sặc sỡ loá mắt.
Đương nhiên, giờ đây căn bản không ai chú ý tới tình trạng Lục Ly.

Dạ Vũ Hàm hôn mê, Tử Liên Nhi tinh thần uể oải, mặt mày tái nhợt nhìn Vũ Linh Hư.

Bạch Thu Tuyết chính đang liều mạng đấu với Vũ Linh Hư, không có thời gian chú ý Lục Ly.
Hí hí
Chỉ có Tiểu Bạch lo lắng nhìn Lục Ly, nó không ngừng kêu la, đáng tiếc khoảnh khắc này Lục Ly chẳng nghe được, chỉ thấy không ngừng gào lên.
- Ách?
Tiếng tru của Lục Ly rốt cục dẫn lên Tử Liên Nhi chú ý, Tử Liên Nhi liếc mắt nhìn sang, lại cũng không quá để ý, lúc này nàng đều sắp chết, còn hơi đâu để ý Lục Ly chết sống?

Nàng lo lắng nhìn chăm chăm Vũ Linh Hư và Bạch Thu Tuyết, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Sợ rằng lúc này Vũ Linh Hư đã không nhận ra nàng, cuối cùng cũng sẽ giết nàng chung với những người ở đây.
Ầm!
Lát sau, Bạch Thu Tuyết lần nữa bị nện bay, lần này trước ngực đỏ hồng một mảnh, toàn là bị máu tươi chính nàng phun ra nhuộm đỏ.
- Vũ Linh Hư, dừng tay!
Tử Liên Nhi thấy Bạch Thu Tuyết giãy dụa mấy lần mà không đứng lên được, lập tức khẽ kêu.
Nàng là công chúa vương tộc Thiên Vũ Quốc, Vũ Linh Hư bình thường luôn nghe lời nàng, lúc này nàng mới thử lên tiếng xem có thể ngăn lại Vũ Linh Hư hay không.
Nàng hét lớn, ánh mắt băng lãnh nhìn Vũ Linh Hư nói:
- Vũ Linh Hư, tỉnh lại! Nếu ngươi còn tiếp tục, Vũ gia sẽ vì ngươi mà diệt vong.
Đến lúc này, tiếng gào của Lục Ly đã nhỏ đi phần nào, Vũ Linh Hư nghe được Tử Liên Nhi kêu gọi, chậm rãi xoay người lại.

Trong tròng mắt đỏ ngầu hiện lên một tia giãy dụa, sau đó từng bước tiến về phía Tử Liên Nhi.
Hưu
Vũ Linh Hư vẫy tay, côn sắt nhắm thẳng bả vai Tử Liên Nhi trùng trùng nện xuống, thoáng chốc liền đánh bay Tử Liên Nhi.

Mới đầu Tử Liên Nhi còn đang bị dây leo cuốn lấy, giờ đây cả người cả dây leo cùng một chỗ nện bay ra sau, bả vai trái Tử Liên Nhi be bét máu thịt, ngã xuống đất ngất đi, không biết sống chết!
- Xong rồi!
Thấy cảnh đó, Bạch Thu Tuyết biết lần này triệt để xong rồi.

Nàng vùng vẫy hai lần vẫn không đứng dậy nổi, cả người lần nữa bị dây leo quấn quanh, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, đã đến nước này rồi, dù có là thần tiên cũng không cứu được nàng.
- Sương nhi, ta đi trước một bước!
Trong đầu Bạch Thu Tuyết hiện lên hình bóng Bạch Hạ Sương, trong lòng bất giác có chút lo lắng.


Vũ Linh Hư đại khai sát giới ở đây xong, liệu có sẽ tiếp tục xuống núi tấn công đám người Bạch Hạ Sương? Chẳng qua nghĩ đến dưới núi còn có nhiều người như vậy, Bạch Thu Tuyết thoáng chút an tâm.
- Hả? Sao Lục Ly không gào nữa?
Lúc này Bạch Thu Tuyết mới nhớ đến vừa rồi Lục Ly tru lên xé gan rách phổi, nàng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại, lông mày khẽ nhíu, nửa bên mặt bị máu tươi nhiễm đỏ chất đầy vẻ kinh ngạc.
Bởi vì …
Trên người Lục Ly vốn bị đốt thương rất nhiều chỗ, hai tay hai chân nghiêm trọng nhất, nhưng giờ đây từng khối thương sẹo trên người hắn lại rớt xuống, lộ ra da thịt trơn mềm như trẻ con.
Nàng cho Lục Ly uống đan dược chữa thương đỉnh cấp, nhưng không có mấy canh giờ thì tuyệt đối không cách nào khôi phục lại được, hơn nữa cũng không khả năng phục hồi tốt thế này, chẳng để lại một vết sẹo nào cả.
- Chẳng lẽ răng thú kia là dị bảo?
Bạch Thu Tuyết thấy được răng thú còn đang lấp lánh trên cổ Lục Ly, trong lòng không khỏi hiếu kì.

Chẳng qua nghĩ đến nàng và Lục Ly đều sắp phải chết, ánh mắt thoáng chốc liền ảm đạm.
Phanh phanh phanh!
Vũ Linh Hư từng bước đi tới bên này, hệt như Tử Thần gõ vang chuông tang.

Tà môn hơn chính là, dây leo đen trên mặt đất không hề quấn quanh người hắn, tựa hồ rất e sợ hắc khí đang phun trào kia.
- Chết đi!
Hắn xách theo côn sắt to tướng, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tràn ngập sát khí, tựa như Ma Thần viễn cổ.

Tròng mắt hắn khóa chặt Bạch Thu Tuyết, máu tươi trên côn vẫn còn đang nhỏ xuống, hắn muốn một côn nện chết Bạch Thu Tuyết.
Két, két !
Đúng lúc này, Lục Ly đang nhắm mắt chợt mở bừng mắt ra, cánh tay vung lên, cả người theo đó đứng bật dậy.
Thân thể uốn éo mấy lần, từng mảnh từng mảnh thương sẹo rơi xuống, tròng mắt chớp động ngân quang nhìn chằm chằm Vũ Linh Hư, mở miệng nói:
- Vũ Linh Hư, ngươi đã nhập ma, vậy để ta đưa ngươi vào Minh giới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui