Sở dĩ Lục Ly có lòng tin như vậy, không phải hắn đã phá giải mê cung này, mà là Tiểu Bạch có thể tìm được đường ra.
Trên thực tế, hắn cũng lạc đường ở trong mê cùng, cuối cùng phải nhờ Tiểu Bạch tìm được hắn, đồng thời mang theo hắn nhẹ nhàng tìm được đám người Bạch Thu Tuyết.
Lục Ly hỏi nó có thể tìm đến lối ra hay không, nó rất là kiêu ngạo khẽ gật đầu, con thú nhỏ này linh trí cực cao, Lục Ly vô cùng tín nhiệm.
Lục Ly không biết Tiểu Bạch làm sao phá giải được mê cung, nhưng nếu Tiểu Bạch có thể tìm tới hắn, lại có thể nhẹ nhàng mang theo hắn tìm tới Bạch Thu Tuyết, như vậy tìm đến lối ra nhất định không vấn đề.
Con thú nhỏ này rất thần kỳ, có thể điều khiển Huyền thú cấp thấp, ở trong Trúc Sơn cũng có thể nhẹ nhàng phát hiện cấm chế, ở Huyết Sát Đảo lại có thể mang theo hắn và người Liễu gia nhẹ nhàng tránh qua cấm chế, đủ để chứng minh ở một số phương diện nó có thiên phú rất mạnh.
Chúng nhân đi theo Tiểu Bạch qua bảy tám góc rẽ, đầu đều nhiễu ngất, Tiểu Bạch lại vẫn không dừng lại, song cũng chưa tìm được lối ra.
Đi ước chừng bốn năm canh giờ, rốt cục có người bắt đầu phàn nàn và hoài nghi, còn có tiểu thư nói muốn nghỉ ngơi.
Bạch Thu Tuyết lạnh lùng quét mắt liếc các nàng một cái, cả đám lập tức câm miệng.
Tiếp tục đi tới, lần nữa đi bốn năm canh giờ, Lục Ly đều có chút hoa mắt, chẳng qua trong lòng hắn không hề có bất kỳ hoài nghi nào đối với Tiểu Bạch.
- Lục Ly, nghỉ ngơi lát được không? Cứ đi thế này biết đến bao giờ mới xong?
Bạch Hạ Sương mở miệng, nàng thân thể không mệt nhưng tinh thần lại rất mỏi mệt, mọi người ăn lương khô đều là vừa đi vừa ăn, căn bản chưa từng được nghỉ ngơi.
- Lại đi một lát!
Lục Ly thấy Tiểu Bạch không dừng lại liền quay đầu nói một câu, Bạch Thu Tuyết vung tay để mọi người tiếp tục đuổi theo.
Lần nữa bôn tẩu hai canh giờ, lần này ngay cả Bạch Thu Tuyết đều muốn ngừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Lục Ly thấy mọi người mỏi mệt dị thường, ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, thế là hướng về phía Tiểu Bạch kêu:
- Tiểu Bạch, trước nghỉ một lát.
Hí hí …
Tiểu Bạch quay đầu đáp một tiếng, sau đó tiếp tục chạy vội về phía trước, hơn nữa trong đôi mắt nhỏ toàn là vẻ hưng phấn.
Lục Ly thấy nó như vậy, liền không nói gì tiếp tục đi theo, mặc kệ chúng nhân phía sau.
- Lại kiên trì một lúc.
Bạch Thu Tuyết đành chịu thở dài, những người còn lại không khỏi thầm mắng Lục Ly, rất nhiều người bắt đầu thì thầm chất vấn.
Phía trước xuất hiện một ngã rẽ, Tiểu Bạch càng thêm hưng phấn, quay đầu quát to rồi chạy về bên trái.
Lục Ly không khỏi kích động, có vẻ đã sắp đến cửa ra.
Hắn vội chạy theo, đám người phía sau cũng mệt mỏi đuổi theo, đi chừng nửa dặm Tiểu Bạch đột nhiên ngừng lại, Lục Ly nhìn về phía trước, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì phía trước không có đường, là ngõ cụt.
Chúng nhân từ phía sau chạy tới, nhìn thấy ngõ cụt, ai nấy đều ồn ào, tiếp đó là giận dữ.
Liên tục bôn tẩu hơn mười canh giờ, không ngờ con thú kia lại dẫn mọi người tới ngõ cụt.
- Lục Ly, đây chính là lối ra mà ngươi nói?
- Lục Ly, ngươi đùa chúng ta phải không? Lối ra ở đâu? Đùa chúng ta như khỉ, vui lắm hả?
- Ta thấy hắn chính là cố ý, người này không mang ý tốt, ta phải dạy hắn một bài học, đánh gãy chân hắn.
- ….
Những lời sau đó càng lúc càng khó nghe, Lục Ly lại bịt tai không nghe, hắn nhìn bức tường kia một lát, thấy đôi mắt Tiểu Bạch sáng rực lên.
Hắn đột nhiên quay đầu liếc nhìn Bạch Thu Tuyết, tròng mắt hai người đồng loạt sáng lên.
- Câm mồm!
Lục Ly quát lạnh một tiếng, giới chỉ trong tay sáng bừng, một thanh chiến kích cực lớn xuất hiện trong tay, hắn vận Huyền lực lấp lánh nhắm vào bức tường trước mặt đột nhiên bổ tới.
Oanh!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, vách tường bị nện ra một lỗ thủng to tướng, sau đó ầm vang sụp đổ, một thông đạo hiện ra.
- Quả nhiên …
Bạch Thu Tuyết khe khẽ gật đầu, vừa rồi lúc nàng và Lục Ly liếc nhau, hai người đều chợt nghĩ thông.
Nơi này khẳng định là lối ra, bởi vì mọi người đi lâu như vậy, lại chưa từng gặp được ngõ cụt.
Tất cả con đường nếu nối liền, nơi đây lại xuất hiện ngõ cụt, rõ ràng là có vấn đề.
Hí hí
Tiểu Bạch vui sướng chạy đi ra, Lục Ly theo sát ngay sau, Bạch Thu Tuyết cũng hưng phấn đuổi theo, những người còn lại giờ mới như chợt tỉnh ngộ, ai nấy đều hớn hở như điên cùng theo đi ra.
Đi về phía trước chừng nửa dặm, thông đạo rốt cục đã đến điểm cuối, trước mặt xuất hiện một cánh cửa, lúc thấy được cánh cửa, chúng nhân triệt để đại hỉ, một đám tiểu thư ôm lấy nhau, cực vui mà khóc.
- Tiểu Bạch, lợi hại!
Lục Ly giơ ngón tay cái tán thưởng Tiểu Bạch, lấy ra một ít Hỏa Ngọc Thạch ném cho nó, Tiểu Bạch vừa ăn vừa ngẩng cao đầu.
Tựa như một đứa trẻ kiêu ngạo được người lớn khen ngợi, dương dương tự đắc.
- Đi!
Chúng nhân tâm tình kích đãng, cũng không nghỉ ngơi.
Bạch Cô lao vút tới cánh cửa, đưa tay đẩy, cửa cứ thế mở ra, một cỗ khí tức tươi mát đập mặt, khiến tinh thần tất cả mọi người đều khẽ rung.
- Sơn cốc? Bên ngoài là một sơn cốc!
Bạch Cô nhìn mấy lần, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, thân hình chợt lóe xông thẳng ra ngoài, mọi người vội vàng đi theo, vừa lao ra ngoài cửa, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Bên ngoài là một sơn cốc xinh đẹp như vẽ, sơn thanh thủy tú, bên cạnh còn có một đầm nước lớn, thậm chí nơi xa có thể nhìn thấy rất nhiều thỏ con nai con …
Bị nhốt trong mộ Long Đế lâu như vậy, đột nhiên đi ra, lại thấy được sơn cốc bao la bát ngát.
Mọi người vừa mừng rỡ, lại cũng vừa thất lạc.
Theo như bọn họ thấy, nếu đã gặp sơn cốc, vậy liền bằng với ra ngoài.
Ra ngoài rồi tự nhiên là triệt để an toàn, nhưng bảo vật trong mộ Long Đế lại chỉ mới lấy được mấy món, tổng cộng năm kiện đều bị Lục Ly và Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương lấy đi, bọn hắn đi một chuyến uổng công, còn phải chịu tội.
Hưu!
Bạch Cô hướng tới nơi xa chạy vội mà đi, tính thử thăm dò tình huống chung quanh, Bạch Thu Tuyết để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đợi kết quả thăm dò.
Không lâu sau Bạch Cô trở về, hắn trầm giọng nói:
- Sơn cốc này rất lớn, được bịt kín, rất an toàn.
Bốn phía có rất nhiều cửa, chúng ta còn chưa triệt để ra ngoài, nơi này đoán chừng là nơi Long Đế bố trí cho chúng ta nghỉ ngơi.
- Nơi nghỉ ngơi?
Lần này mọi người lại vừa kinh hỉ vừa lo lắng.
Rốt cục đã có thể nghỉ ngơi, còn có thể tiếp tục thăm dò bên trong mộ Long Đế, nhưng mê cung vừa rồi thiếu chút nhốt chết bọn họ, con đường tiếp theo phỏng chừng sẽ càng khó đi?
- Nghỉ ngơi!
Bạch Thu Tuyết vung tay lên nói:
- Bạch Vanh, các ngươi đi bắt một ít dã thú, nhóm lửa nướng thịt, các cô nương theo ta tới bên đầm nước.
Một đám tiểu thư sững sờ, sau đó lập tức tỉnh ra, dồn dập kêu hét chạy về phía đầm nước.
Nơi này có đầm nước, bằng với có thể tắm rửa, nhiều ngày như vậy không được tắm rửa, cả người đều sắp thối tới nơi.
- Đi bắt dã thú!
Vanh công tử gọi đi mấy người, những người còn lại thì tìm kiếm cỏ dại vật liệu gỗ xung quanh để chuẩn bị nhóm lửa nướng thịt.
Nhiều ngày như vậy chưa ăn qua đồ nóng chín, ai nấy đều muốn tắm rửa, ăn ngon, sau đó ngủ một giấc đã đời.
Đầm nước bên kia Bạch Thu Tuyết để người dùng vải vóc quây thành từng phòng tắm đơn giản, lưu lại một nhóm ở bên ngoài thủ hộ, thay phiên nhau tắm rửa.
- Ha ha ha
- Ha ha
Rất nhanh, nhóm nữ tử đầu tiên xuống nước, phát ra tiếng cười như chuông bạc, xen lẫn với đó là tiếng hắt nước, khiến đám công tử bên này nghe mà tròn mắt.
Hận không thể xông tới bên kia, lặn xuống nước đi thưởng thức phong quang tuyệt diệu nơi đó.
Lục Ly ngồi dưới một thân cây nghỉ ngơi, Bạch Cô đi tới, chắp tay nói:
- Lục đảo chủ, Bạch Cô ta không thích nói nhảm, ta nợ ngươi một cái mạng.
Mấy tên công tử gần đó thấy cảnh này, nhìn nhau một lượt, sau đó đều tới chắp tay nói:
- Đa tạ Lục đảo chủ, ngày sau nhất định thâm tạ.
- Mọi người đừng khách khí.
Lục Ly khoát tay cười nói:
- Mọi người đều mệt mỏi cả rồi, trước nghỉ ngơi một lát đi.
Mấy người kia vốn là tâm không cam tình không nguyện, hàn huyên hai câu liền rời đi.
Bạch Cô lại không đi, ngồi xuống bên người Lục Ly thấp giọng nói:
- Lục đảo chủ đừng để ý, công tử đại gia tộc đều tâm tính cao ngạo, trong lòng bọn họ thật ra rất cảm kích ngươi, chỉ là không hạ mình được thôi.
- Không sao cả!
Lục Ly nhún vai nói:
- Bọn hắn nhìn ta thế nào, nghĩ ta ra làm sao, ta đều không quan tâm.
Nhân sinh vốn đã rất gian nan, nếu còn muốn đi để ý ánh mắt và suy nghĩ người khác, vậy chẳng phải sống càng khó.
Làm người quan trọng nhất là không thẹn với lương tâm, những thứ còn lại … không sao hết.
Lục Ly nói xong liền nhắm mắt tựa lên cây nghỉ ngơi, Bạch Cô nhìn hắn một cái thật sâu, thần tình trong mắt khẽ biến.
Trước kia chỉ là có chút cảm kích, giờ đây lại nhiều thêm một tia khâm phục..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...