Bất Diệt Long Đế


Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hơi ngớ, chuyện gì thế này? Sao lão đầu biết hắn họ Lục?
Đã đến bước này rồi, Lục Ly nghĩ một lát liền cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm, bèn nói thẳng:
- Ta tên Lục Ly.
Ông
Lần này không chỉ lão giả tóc nâu, ánh mắt bốn lão giả bên cạnh cũng sáng rực lên, cả bốn người đều kích động đến độ toàn thân run rẩy.
- Răng thú, ấn ký Ngân Long, thiếu niên họ Lục!
Một lão giả kích động nói với lão giả tóc nâu:
- Tộc trưởng, chẳng lẽ hắn chính là người trên tộc bia?
Trừ tộc trưởng Thanh Loan tộc và bốn lão giả ra, những người còn lại đều nghe mà chẳng hiểu gì, Tịch công chúa chớp chớp tròng mắt to hỏi:
- Gia gia, các ngươi đang nói gì đấy?
Lão giả tóc nâu nhìn Tịch công chúa một cái, lại không giải thích, hắn bước đến dạo quanh Lục Ly một vòng, nhìn chằm chằm hình xăm rồng sau lưng mấy lần, vẻ mặt đầy hưng phấn nói:
- Hẳn là không sai, nếu hắn có thể kích hoạt tổ bia, vậy hắn chính là Thánh Chủ chúng ta chờ đợi năm ngàn năm qua.
Hoa
Lời này của tộc trưởng Thanh Loan tộc lập tức dẫn lên một mảnh xôn xao, ánh mắt gần trăm người bên ngoài bộ lạc nhìn Lục Ly bỗng trở nên nóng rực, rất nhiều người đều lộ vẻ khó mà tin tưởng.
- Gia gia, có phải ngươi lầm rồi không?
Ánh mắt Tịch công chúa cũng chất đầy vẻ không tin tưởng, bĩu môi nói:
- Thực lực hắn yếu như vậy, còn không bằng được ta, làm sao có thể là Thánh Chủ chúng ta chờ đợi năm ngàn năm qua?
- Thánh Chủ
Thiên Đà Tử trợn tròn mắt, liếc sang nhìn Lục Ly, cả hai đều cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường.
Thậm chí nếu không phải trên thân hai người không có gì để mưu đồ, hai người đều sẽ tưởng rằng đám lão già này đang diễn trò, mục đích nhằm lừa giành được lợi ích nào đó từ bọn họ.

Lục Ly lại không thanh minh, ấn ký Ngân Long trên lưng hắn trừ Lục Linh ra, ai cũng không biết.

Còn cả răng thú này nữa, nhìn từ bên ngoài thì rất bình thường, căn bản không giống dị bảo.

Nhưng lão nhân này lại biết, còn biết hắn họ Lục? Điều này không khỏi khiến Lục Ly cảm thấy quá mức quỷ dị.
- Tiểu Tịch, đừng nói chuyện!
Lão giả tóc nâu giận quát một tiếng, sau đó mỉm cười nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu huynh đệ, tại hạ tộc trưởng Thanh Loan tộc Dạ Tra, có thể mời ngươi theo ta đi Tổ Từ một chuyến không? Yên tâm, bất luận thế nào, chúng ta đều sẽ không tổn thương các ngươi.
- Ách?
Trên mặt Lục Ly và Thiên Đà Tử chớp qua một tia kinh hỉ, không ngờ còn có chuyện tốt thế này? Tộc trưởng công khai lên tiếng trước mặt chúng nhân, làm sao có thể trở mặt không giữ lời? Tuy không biết có thể về lại Thiên Đảo Hồ hay không, nhưng chỉ cần giữ được tính mạng, hai người lập tức an tâm phần nào.
Lục Ly vội vàng gật đầu nói:
- Được, ta đi với ngươi.
- Mọi người giải tán cả đi!
Tộc trưởng Thanh Loan tộc Dạ Tra quay sang tộc nhân hét một tiếng, nét mặt tươi cười mời Lục Ly đi trước.

Lục Ly và Thiên Đà Tử thấp thỏm lo lâu tiến vào trong bộ lạc, Dạ Tra bồi ở bên người Lục Ly, bốn vị lão giả còn lại và Tịch công chúa thì theo ở phía sau.
- Những lầu các này đều rất xa xưa, chờ đợi năm ngàn năm? Chẳng lẽ Thanh Loan tộc đã ở đây mấy ngàn năm?
Lục Ly một đường tiến về phía trước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc bốn phía, phát hiện lầu các hai bên đường đều rất cổ xưa, toát ra vẻ tang thương.

Không nói mấy ngàn năm, chí ít cũng phải tồn tại mấy trăm hơn ngàn năm.
Lầu các nhìn cổ xưa, lại không rách nát, rất nhiều chỗ đều có tu sửa, chỉnh tề gọn gàng, sạch sẽ mà tao nhã.


Bên cạnh lầu các toàn là cây cối xanh um tươi tốt, tựa như bộ lạc tinh linh giữa rừng.
Lầu các trong bộ lạc không nhiều, chỉ chừng trên dưới mấy ngàn, tính ra nhân khẩu bộ lạc Thanh Loan bộ lạc chắc cũng không nhiều, phỏng chừng hai ba ngàn.
Tất cả người Thanh Loan tộc đều mặc áo vải váy vải, trừ tai hơi nhọn ra, vẻ ngoài không khác Nhân tộc bình thường là bao.
Đi chừng một nén hương, chúng nhân bước tới trước một tòa lầu các càng thêm xa xưa.

Trên tường bên ngoài lầu các điêu khắc đồ văn thần bí, cửa lớn đóng kín, bên trong cảm giác âm trầm, có vẻ rất thần bí.
Dạ Tra đẩy ra cửa chính lầu các, làm động tác mời, Lục Ly cũng vung đi ra, nhấc chân tiến vào trong, Dạ Tra, bốn tên lão giả và Tịch công chúa Thiên Đà Tử cùng theo tiến vào.
Bên trong Tổ Từ không có quá nhiều đồ vật, một đại điện vắng vẻ, phía trên đặt rất nhiều linh bài, bên trái còn có một tấm bia đá.

Bia đá cũng rất xa xưa, in hằn dấu vết tháng năm.
- Cái này, cái này, cái này…
Thiên Đà Tử nhìn chằm chằm chữ trên tấm bia đá, nét mặt như gặp phải quỷ, còn dụi dụi mắt, tưởng là nhìn lầm.
Lục Ly hiếu kì nhìn lại, phát hiện những chữ trên đó không giống chữ Bắc Mạc, hắn nhìn mấy lần chỉ đọc hiểu mỗi chữ “Lục”.
- Ồ?
Tịch công chúa hiếu kì đi đến trước bia đá, miệng thì thào lẩm bẩm:
- Một thiếu niên họ Lục thiếu niên từ trên trời giáng xuống, cổ hắn đeo vòng răng thú thần bí, trên lưng khắc ấn ký Ngân Long.

Hắn sẽ dẫn tộc ta trở lại tổ địa, khôi phục vinh quang vạn năm trước.
Càng đọc Tịch công chúa càng trợn tròn mắt, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Lục Ly, nhìn chằm chằm răng thú trên cổ hắn, còn hóa thành một đạo tàn ảnh vòng ra sau lưng, quan sát ấn ký Ngân Long trên lưng Lục Ly một lúc lâu mới kinh ngạc thốt lên:

- Ai nha nha, người viết trên tổ bia sao giống hệt người này vậy? Gia gia, đây là chuyện gì?
Lục Ly nghe được lời Tịch công chúa, cả người khẽ chấn, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Thiên Đà Tử, khẩn trương hỏi:
- Thiên Đà Tử, chữ trên bia đá thật viết vậy à?
Thiên Đà Tử trùng trùng gật đầu nói:
- Đây là chữ triện, một kiểu chữ tương đối cổ xưa, thứ viết trên đó giống hệt lời con bé vừa nói.
Hoang đường, hoạt kê, gặp quỷ.
Lục Ly trợn tròn mắt, đầu óc sửng sờ, nếu không phải Thiên Đà Tử nhận ra kiểu chữ này, hắn khẳng định sẽ cho rằng Tịch công chúa đang nói hươu nói vượn.
Tấm bia đá này rõ ràng có chút niên đại, mặt trên đã có dấu hiệu phong hoá, nét chữ cũng không phải rất rõ ràng, không cần nói cũng biết đã được khắc từ rất nhiều năm trước.
Nói cách khác …
Từ khi Lục Ly còn chưa sinh ra, cha ông nội Lục Ly cũng chưa sinh ra, bia đá đã tiên đoán được sẽ có cảnh hôm nay.

Tiên đoán hắn có thể tiến vào tiểu thế giới này, tiên đoán hắn mang theo vòng răng thú, trên lưng có ấn ký Ngân Long, đồng thời còn tiên đoán hắn sẽ dẫn hai tộc trở lại tổ địa…
Tầm bậy, quá tầm bậy!
Lục Ly đột nhiên lắc lắc đầu, vuốt vuốt mặt để chính mình thanh tỉnh lại, chuyện này quá hoang đường, hắn căn bản không tin tưởng!
- Có phải cảm thấy rất hoang đường?
Dạ Tra đột nhiên lên tiếng, hắn mỉm cười nhìn Lục Ly, giải thích nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nghe xong ta giải thích liền sẽ biết, đây không phải chuyện xưa, việc này cũng không hoang đường.
Ánh mắt Lục Ly khóa chặt Dạ Tra, Thiên Đà Tử nhìn sang, chính hắn cũng cảm thấy rất hoang đường.

Dạ Tra đảo mắt nhìn Thiên Đà Tử, đột nhiên hỏi:
- Vị huynh đệ này, ngươi có từng nghe qua về mười đại thần thuật?
Thiên Đà Tử nhíu mày, sờ sờ đầu, sau đó gật đầu nói:
- Hình như có nghe qua, có một loại kêu là Thiên Bác Thuật? Chẳng qua … tựa hồ sớm đã thất truyền?
- Không sai!

Dạ Tra gật đầu nói:
- Rất nhiều thần thuật sớm đã thất truyền từ vạn năm trước, chẳng qua năm ngàn năm trước một vị tiên tổ Thanh Loan tộc chúng ta từng được đến nửa cuốn Thiên Sách Thuật.

Cũng chính bởi vì có Thiên Sách Thuật, Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc chúng ta mới có thể xu cát tị hung, trước một bước trốn đi, bằng không hai tộc chúng ta đều tuyệt diệt.
- Thiên Sách Thuật? Thiên Sách Thuật!
Thiên Đà Tử thì thào mấy tiếng, trong mắt lấp lánh tinh mang, kinh hô nói:
- Thần thuật này không phải truyền thuyết? Trên đời thật sự có Thiên Sách Thuật?
- Truyền thuyết?
Dạ Tra cười nói:
- Làm sao có thể là truyền thuyết? Trong cơ thể Nhân tộc chảy xuôi huyết dịch Cổ Thần Tộc, bản thân huyết mạch thức tỉnh chính là một loại thần thuật, gọi là Thiên Nghịch Thuật.

Các ngươi ngẫm mà xem, nếu không phải thần thuật, làm sao có thể có nhiều Nhân tộc như vậy thức tỉnh huyết mạch, có được năng lực không thể tưởng tượng?
Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý.
Bản thân huyết mạch thức tỉnh đã là điều rất nghịch thiên, tỉ như Minh Xà của Minh Xà bà bà Minh Xà, một chiêu giết chết nhiều người như vậy, lại tỉ như Viêm Hỏa của Liễu Như Phong, có thể đốt người thành tro tàn …
Dạ Tra thoáng dừng một chút, sau đó tiếp tục giải thích nói:
- Thiên Sách, Thiên Sách, chính là sách bói thiên cơ, tính cổ đoán nay, suy xét tương lai.

Năm ngàn năm trước sáu đại gia tộc liên hợp công kích Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc chúng ta, tiên tổ tộc ta sớm tính toán ra, bèn chuyển dời chúng ta đến tiểu thế giới này, bằng không lúc này đã không còn Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc.
- Tổ bia này, chính là vị tiên tổ kia lưu lại.
Dạ Tra chỉ vào tổ bia nói:
- Cả đời tiên tổ chỉ tính mười quẻ, chưa từng sai lầm, tổ bia này là quẻ cuối cùng mà hắn tính.

Sự xuất hiện của tiểu huynh đệ ngươi lại hoàn toàn trùng hợp với lời ghi trên bia!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận