Đường kính miệng núi lửa chừng hơn mười trượng, cột nước phun ra lúc này cũng cao đến hơn mười trượng, bởi vậy thế nước lớn vô cùng.
Nếu không có gì ngoài ý, nhiều nhất nửa canh giờ, hòn đảo sẽ chìm ngập trong nước.
Hiện tại đi xây dựng cống rãnh đã không kịp, căn bản vô dụng, chẳng qua cư dân trên đảo đều biết bơi, chỉ cần không bị Huyền thú công kích thì không cần lo lắng tính mạng.
- Giết, đánh chết toàn bộ Huyền thú!
Lục Ly chợt quát một tiếng, đám Lục Ải Nhân lập tức như lợi kiếm xông lên.
Cửu trưởng lão mang đến năm tên Lục Ải Nhân, hắn cũng mang đến bảy tên, ngoài ra còn có ba tên tọa trấn Huyết Sát đảo.
Lục Ly, Cửu trưởng lão và toàn bộ võ giả còn lại đều động thủ, hai người Lục Ly và Cửu trưởng lão tìm tới Huyền thú nhị phẩm, Huyền Vũ cảnh bình thường thì tìm tới Huyền thú nhất phẩm, chia nhau ra chém giết.
Lục Ly không phóng thích huyết mạch thần kỹ, thời gian duy trì huyết mạch thần kỹ chỉ khoảng nửa canh giờ, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể vận dụng.
Dù vậy, chiến lực hắn vẫn rất bưu hãn, Liễu Di giúp hắn mua một thân chiến giáp Địa giai, trong tay cũng cầm Huyền khí Địa giai, vận dụng Bôn Lôi Huyền Kỹ, lực lượng hắn đạt đến mười vạn cân, có thể nhẹ nhàng chém giết Huyền thú nhị phẩm bình thường.
Hoa
Trong nước bắn ra một con ngư thú cực lớn, miệng rộng há ra còn lớn hơn cả người Lục Ly, trong miệng toàn là răng nhọn.
Lục Ly không thèm liếc mắt nhìn, trở tay quét qua một kích, ngư thú kia tức thì bị nện bay, đầu rơi máu chảy.
Lục Ải Nhân càng mạnh, chiến đấu với Huyền thú nhị phẩm không cần tốn nhiều sức, một trảo vung ra liền là một con, đến sau thậm chí không cần Lục Ly và Cửu trưởng lão động thủ, Lục Ải Nhân đã có thể nhẹ nhàng trấn áp.
Hưu!
Nơi xa một đạo bóng dáng bay vút mà đến, Thiên Đà Tử tới, xem ra bên kia Cửu Trảo Chương Ngư đã bị hắn xử lý.
Huyền thú tam phẩm sánh ngang với Hồn Đàm cảnh, nhưng Thiên Đà Tử lại là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, có thể nhẹ nhàng xử lý Cửu Trảo Chương Ngư cũng là điều nằm trong dự liệu của Lục Ly.
- Cửu trưởng lão!
Lục Ly lao với chỗ Cửu trưởng lão, dặn dò nói:
- Nơi này ta và Thiên Đà Tử trấn thủ, ngươi mang theo ba tên Lục Ải Nhân đến những chỗ khác trên đảo xem xem, đánh chết toàn bộ Huyền thú còn lại.
- Được!
Ở đây có Thiên Đà Tử và Lục Ải Nhân, Cửu trưởng lão triệt để yên tâm, bèn lập tức dẫn theo ba tên Lục Ải Nhân rời đi.
Lục Ly và Thiên Đà Tử đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, nhìn chằm chằm núi lửa phía xa xa, để cho Lục Ải Nhân du tẩu xung quanh, tiêu diệt toàn bộ Huyền thú trong nước.
- Thiên Đà Tử, núi lửa này thế nào?
Tạm thời không còn nguy hiểm, Lục Ly bèn hỏi dò, Thiên Đà Tử suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Địa thế Thiên Đảo Hồ thấp hơn ở đây, bởi thế nước nơi này không thể là từ Thiên Đảo Hồ, như vậy chỉ có hai loại khả năng.
- À?
Thiên Đà Tử sống hơn một trăm năm, thấy nhiều biết rộng, Lục Ly rất hiếu kì hỏi tiếp:
- Nói nghe xem nào?
Thiên Đà Tử có chút ngạo nghễ vuốt chòm râu mép lưa thưa, bộ dạng ra vẻ cao thâm, Lục Ly trừng mắt một cái, hắn lập tức cười bồi nói:
- Hoặc là một mạch nước ngầm cực lớn cải đạo (thay đổi lộ tuyến), liên thông với đáy núi lửa.
Hoặc là bên trong núi lửa xuất hiện dị bảo, hoặc là Huyền thú hệ thủy cường đại khiên động thế nước.
Ngoài ra, không còn lời giải thích nào khác.
- Mạch nước ngầm cải đạo?
Lục Ly có chút tin tưởng suy đoán này, còn về Huyền thú hệ thủy cường đại? Đây chỉ là một núi lửa nhỏ, không gian bên trong không lớn, làm sao có thể xuất hiện Huyền thú cường đại? Phải biết Huyền thú càng mạnh thể tích lại càng lớn a.
- Dị bảo?
Lời này dẫn lên Lục Ly hứng thú, võ giả có ai mà không thích bảo vật? Nếu đúng thật là bởi vì xuất hiện dị bảo hệ thủy, dẫn động nước hồ Thiên Đảo Hồ phun trào, cũng không phải là không thể giải thích thông.
Miệng núi lửa còn đang phun nước, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy có Huyền thú bị phun ra, Lục Ly tự nhiên không dám phái người vào trong thăm dò, chỉ có thể trước lặng lẽ theo dõi biến hóa.
Cũng may sau đó Huyền thú phun ra ngoài đều không mạnh, toàn là một ít Huyền thú nhất nhị phẩm, không còn xuất hiện Huyền thú tam phẩm nữa.
Thiên Đà Tử cũng không cần xuất thủ, một mực do Lục Ải Nhân ra tay tiêu diệt.
Cửu trưởng lão trở về một lần, Huyền thú phía ngoài đã bị thanh trừ triệt để, Lục Ly để hắn lưu lại Lục Ải Nhân, giúp Liễu Di tổ chức người di chuyển con dân bộ lạc trên đảo.
Núi lửa vẫn đang phun nước, dân thường nên được chuyển đi thì hơn.
Hai canh giờ đi qua.
Cột nước phun ra từ miệng núi lửa bắt đầu giảm yếu, Lục Ly như trút được gánh nặng, xem ra rất có thể là một mạch nước ngầm lớn cải đạo, dẫn lên núi lửa phun nước.
Dưới lòng đất có rất nhiều mạch nước ngầm, cũng có hồ sâu dưới đất, bên trong sinh hoạt một ít Huyền thú, điều này hết sức bình thường.
Cư dân trên đảo có mấy ngàn người, bị giết hơn một ngàn, còn lại đều đang được chuyển đi, lúc này chắc cũng sắp xong.
Chẳng qua trước khi triệt để xác định an toàn, Lục Ly không dám rời đi.
Lại qua nửa canh giờ, núi lửa không phun nước nữa, cột nước trên miệng núi lửa cũng đang cấp tốc hạ xuống.
Lục Ly và Thiên Đà Tử đi lên miệng núi lửa, xem xét một lúc, hai người đều trầm mặc không nói.
- Thiên Đà Tử, hay là xuống dưới thăm dò một phen?
Một hồi lâu sau, Lục Ly trầm tư rồi nói:
- Vạn nhất phía dưới thật có dị bảo thì sao?
Thiên Đà Tử có chút động tâm, nhìn lướt qua Lục Ải Nhân đi theo sau lưng Lục Ly, nói:
- Lão phu không dám xuống dưới một mình, trừ phi ngươi mang theo Lục Ải Nhân xuống cùng với ta.
Có Lục Ải Nhân, dù gặp phải Huyền thú cường đại, Thiên Đà Tử cũng có cơ hội đào tẩu.
Bằng không hắn một mình đi xuống dưới, một khi gặp phải Huyền thú tứ phẩm, ngay cả cơ hội đào mạng đều không có.
Lục Ly nhìn vào miệng núi lửa sâu không thấy đáy, trong lòng có chút ngập ngừng, cuối cùng cắn răng nói:
- Được, để ta sai người đi tìm dây thừng.
Nếu có dây thừng, trên có người kéo, hắn có thể nhẹ nhàng đi lên, có Lục Ải Nhân và Thiên Đà Tử ở bên, chắc hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Núi lửa này đột nhiên phun nước, không đi thăm dò một phen trong lòng luôn cảm thấy bất an, Thất trưởng lão và Lộc trưởng lão không ở đây, Cửu trưởng lão thì đang bố trí rút lui con dân trên đảo, hắn thân là đảo chủ, việc này đành phải đích thân làm.
Lục Ly phái người tới trong bộ lạc tìm được mấy sợi dây thừng, để vài người ở lại trên miệng núi lửa chờ, bản thân hắn thì dùng dây thừng trói ngang eo, vung tay nói:
- Đi, xuống dưới!
Thiên Đà Tử thực lực cường đại căn bản không cần dây thừng, lợi trảo Lục Ải Nhân có thể nhẹ nhàng đâm vào vách đá, cũng không cần dây thừng.
Lục Ly và mấy người trên miệng núi lửa hẹn sẵn ám hiệu, sau đó chậm rãi leo xuống.
Ở đây thực lực Thiên Đà Tử mạnh nhất, xung phong đi đầu, Huyền lực lấp lánh trực tiếp vọt xuống.
Người giữa không trung, chiến đao vàng óng trong tay đột nhiên đâm mạnh vào vách núi lửa, ngừng lại thế rơi.
Tám tên Lục Ải Nhân cũng tương tự, lợi trảo cắm vào vách đá, một đường nhẹ nhàng leo xuống.
Thiên Đà Tử phóng ra Huyền lực, chiếu sáng cảnh tượng bên dưới.
Thế nước trong miệng núi lửa hạ xuống rất nhanh, chúng nhân đi xuống chừng mấy trăm trượng mà vẫn chưa thấy nước.
Bên trong núi lửa rất an tĩnh, bóng tối âm trầm khiến người không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy, có Thiên Đà Tử và tám tên Lục Ải Nhân, Lục Ly trời sinh lá gan cũng lớn, ngược lại không cảm thấy gì.
Tiếp tục leo xuống, đi suốt hơn một ngàn trượng, hai người rốt cục tới được đáy núi lửa.
Dưới này bất ngờ lại không có nước, cũng không có nham tương, chỉ có mặt đất ướt sũng và rất nhiều rong rêu.
- Nơi này có hang động!
Đáy núi lửa không lớn, phương viên chỉ rộng chừng ngàn trượng, Thiên Đà Tử dạo quanh một vòng, ở trong góc thấy được một hố to, chạy dọc hướng xuống lòng đất.
- Chẳng lẽ thông với mạch nước ngầm?
Lục Ly mở ra dây thừng, đi tới xem xét vài lần nói:
- Đi, vào huyệt động thăm dò xem sao.
Đã xuống đây rồi, nhất định phải thăm dò rõ ràng.
Nếu là mạch nước ngầm, quay đầu sai người lấp lại thông đạo này là được, lần sau không đến mức sinh thảm kịch, chết nhiều người như vậy.
Thiên Đà Tử ở trước, Lục Ải Nhân theo sát, Lục Ly đi ở sau cùng.
Hai người dọc theo thông đạo trơn ướt tiến xuống lòng đất, thông đạo này một mực nghiêng nghiêng hướng xuống, cũng không biết rốt cục thông đến chỗ nào?
Nửa canh giờ sau!
Lục Ly và Thiên Đà Tử mải miết đi suốt nửa canh giờ, cuối cùng mới thấy lối ra, hai người liếc nhìn xa xa một lúc, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Hai người thấy được một hồ dưới đất, nếu chỉ là hồ dưới đất bình thường hai người không cần kinh ngạc như thế.
Nhưng hồ này không bình thường, bởi vì nó phát sáng, đáy hồ sáng lên từng đạo hào quang rực rỡ, chiếu rọi khắp cả mặt hồ.
- Có dị bảo?
Thiên Đà Tử và Lục Ly liếc nhau, sắc mặt hai người đều có chút kích động, nếu không phải dị bảo, làm sao có thể ra phát ra ánh sáng như thế?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...