Bát Điểm Đương

CHƯƠNG 10

Sự nghiệp sống chung của Hứa Đại Chí và Tần Tri Nghi từ nay bắt đầu. Hứa Đại Chí dứt khoát, là đồng trụ, không phải đồng cư.

(ý là thế này: đồng trụ là chỉ ở trọ chung thôi, đồng cư chỉ việc chung sống, ăn ở với nhau (thường chỉ vợ chồng hoặc nam nữ chưa kết hôn mà sống chung với nhau =))))

Chớp mắt đã qua một tháng, Hứa Đại Chí mỗi ngày đều rất buồn bực. Tần Tri Nghi đầu tiên là chiếm mất giường lớn, đem ép hắn đến giường xếp nhỏ trong góc nhà ngắc ngoải, tiếp đó lại như con kiến từng chút từng chút chạy qua chạy lại mang xếp vào phòng hết thứ này đến thứ khác. Hôm nay một cái tủ áo mới, ngày mai một cái bàn viết, ngày kia lại một cái bình cà phê. Mắt thấy phòng nhỏ bốn mươi mét vuông, quay đi quay lại toàn bộ đều đã không còn chút phong cách của Hứa Đại Chí.

Truyện xưa kể rằng, ốc bươu cô nương yêu một thanh niên nông thôn, mỗi ngày đều giúp anh giặt giũ, nấu cơm, thu dọn nhà cửa. Hiện tại, phong thủy thật tốt đã chuyển đến Hứa gia, cũng giặt giũ, nấu cơm, thu dọn nhà cửa đấy, nhưng lại là một thằng đàn ông! Hứa Đại Chí nửa đêm nằm trên giường xếp nhỏ bùi ngùi: Vốn là kịch bản cỡ nào kinh điển a. Trong quán bar gặp mình vừa gặp đã yêu, sau đó bám theo tới tận nhà mong mình lâu ngày sinh tình, nếu là một mỹ nữ thì có phải là mỹ mãn biết bao nhiêu không. Nhưng lại là một thằng đàn ông! Ông trời ơi, ông không công bằng!! Thần a, sao người lại để ta đẹp trai đến là vậy, đẹp trai đến nỗi khiến ngay cả đàn ông cũng yêu ta là sao!!!


Hơn nữa hắn còn thích nấu ăn!

Mâu thuẫn lớn nhất của Hứa Đại Chí và Tần Tri Nghi chính là vấn đề cơm nước. Bữa trưa ở tòa soạn chỉ là tạm bợ nên Hứa Đại Chí đối với bữa sáng và bữa tối đòi hỏi đặc biệt cao, nhất là bữa tối.

Tần Tri Nghi cao to ngời ngời (cái này t chém =))), đối với bữa ăn vô cùng xem trọng, bữa tối là bữa chính, tự nhiên là đặc biệt xem trọng.

Yêu cầu của Hứa Đại Chí với bữa sáng là tiện lợi, có dinh dưỡng, ngon miệng. Quanh năm một chén cháo, hai cái trà diệp đản (trứng luộc nước trà) cùng một ***g thang bao hoặc cuộn bánh quẩy. Sớm hôm nay, Hứa Đại Chí mua hai phần thang bao trà diệp đản về nhà, vừa đến cửa, một cỗ mùi tanh xộc vào mũi, Tần Tri Nghi đang cầm dao, như thêu hoa mà quệt cái gì lên bánh mì. Hứa Đại Chí cau có mon men lại gần gây sự. Họ Tần trả thù cũng thật biết cách. Trong bếp đang đun một nồi cháo nhỏ còn nóng hổi. Hứa Đại Chí múc một bát tống vào miệng, nôn ọe phun ra toàn bộ: “Nhà cậu bán đường a, trong cháo mà cũng bỏ đường!”

Tần Tri Nghi như thấy ET mà nhìn hắn: “Cháo không thể bỏ đường hay sao?”

“Tôi từ nhỏ đến lớn uống cháo cũng chưa từng bỏ đường!”

“Tôi từ nhỏ đến lớn uống cháo đều bỏ đường!”

Kháo!!!


Buổi tối, Tần Tri Nghi ra ngoài giải sầu quay về, mùi thịt dê xộc ngay vào mũi. Hứa Đại Chí bên bàn ăn đang ôm lấy nồi lẩu nhỏ, cao hứng bừng bừng ném cải trắng vào trong: “Mau tới mau tới! Càng nhanh càng tốt!”

Tần Tri Nghi nhăn mày: “Gần đến hè rồi còn ăn lẩu?”

“Trời nóng ăn mới sướng!” Hứa Đại Chí đắc ý dào dạt chỉ qua hướng bàn ăn: “Tôi hôm nay mua được ít rau cải, hoa bầu dục (món ăn làm từ bầu dục dê) vừa mới ra lò. Đến, rửa tay nếm thử món gà hầm rượu đỏ này đi!”

Tần Tri Nghi hết cách, ngồi xuống gắp một miếng thịt gà. Hứa Đại Chí tự rót một chén rượu xái: “Thế nào? Ngon chứ? Hôm qua Mập bảo tôi trong gà hầm rượu cho thêm vang đỏ sẽ vừa có màu sắc lại vừa ăn ngon, thật là không sai.”

Đũa của Tần Tri Nghi dừng lại trên không trung: “Anh cho rượu đỏ vào trong gà?”

“Đúng!” Hứa Đại Chí vớt một khối thịt dê nhét vào miệng: “Chính là chai hôm qua cậu uống đó, tôi thấy vẫn còn non nửa, liền cho cả vào. Cái chai thì vừa vặn để đựng tàu vị yểu (giống như xì dầu).”


Tần Tri Nghi giận tím mặt, thái dương âm ỉ đau: “Bình đó là năm 1902 đấy.” (ối má =)))

“Hả?” Hứa Đại Chí vừa há to miệng, vừa gắp lên một miếng thịt gà “Hèn chi hầm lên ăn ngon như vậy!”

(Anh Chí đúng là Chí mà, trả thù ghê quá =))~)


Sau đây là phần ẩm thực chú thích >v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui