Bắt Đền Anh Yêu

Trong phòng học số hai, có một giảng viên và một học sinh đang làm những bài tập huấn luyện đặc biệt.

Mấy hôm trước, Liên Dật Linh đưa ra cho chủ nhiệm La một yêu cầu ‘dụng
cụ giảng dạy đặc biệt’. Cũng chẳng biết La Nhã Huỷ đã làm thế nào, mà
cuối cùng cũng mang tới một chiếc ghế mát xa chạy bằng điện hàng hiệu
mới toanh. Giờ nó đang được để giữa phòng học, trên đó là bạn học sinh
Phó Lập Đường đang ngồi.

Cô giáo Liên Dật Linh mặc đồng phục
tiếp viên hàng không, bên tai đeo một chiếc micro nhỏ, nghiêm chỉnh đưa
ra thông báo trên máy bay một cách hoàn hảo.

« Kính chào các vị
khách quý, cơ trưởng là tôi cùng toàn thể tổ nhân viên công tác trên máy bay, đại diện cho hãng Hàng không Kình Vũ, hoan nghênh quý khách lên
chuyến bay của hàng không Kình Vũ mang số 007 từ Đài Bắc tới Nhật Bản.
Thời gian bay dự kiến là bốn giờ đồng hồ. Máy bay sẽ cất cánh trong vài
phút, do đó chúng tôi xin nhắc nhở quý khách cài chặt dây an toàn, dựng
thẳng lưng ghế dựa. Trong thời gian bay xin quý khách vui lòng không hút thuốc. Toàn thể đội ngũ tiếp viên và phi hành đoàn xin chúc quý khách
một chuyến bay tốt đẹp. »

Thông báo xong xuôi, cô nhấn
một nút trên chiếc điều khiển từ xa đang cầm trong tay. Chiếc ghế mát xa lập tức được khởi động ở mức thứ nhất. Phó Lập Đường run bắn cả người,
làm sao bây giờ ? Máy bay sắp cất cánh rồi, có khi nào anh sẽ cứ thế mà
vĩnh biệt người anh yêu hay không ? Mà lại nói, vợ anh mặc bộ đồng phục
màu tím này thật là gợi cảm quá nha, có thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh
cô như vậy, coi như anh có chết cũng xứng đáng.

Dật Linh tiếp
tục đóng vai tiếp viên hàng không, khẽ cúi người xuống dịu dàng hoà nhã
hỏi thăm. « Vị tiên sinh này, xin hỏi anh cần giúp đỡ gì không ? »

« Tim tôi đập nhanh quá, như là sắp ngất xỉu tới nơi ấy. » Một nửa
nguyên nhân là tình huống khá giống với lúc trên máy bay, một nửa là ai
bảo cô vợ tiếp viên hàng không của anh quyến rũ quá cơ. Xét cho cùng anh cũng chỉ là một gã đàn ông hoàn toàn bình thường, nên dù anh không sợ
đi máy bay, nhưng vẫn hoàn toàn có khả năng thả hồn lên mây với nàng
tiếp viên xinh đẹp trước mặt.

Cô vươn tay đặt lên ngực trái của
anh thăm dò thử, quả thật tim đập nhanh vô cùng, không lẽ là bị sốc vì
sợ hãi ? Không lo, cô đã từng học qua lớp đào tạo cấp cứu khẩn cấp.
Trước tiên là phải ngả lưng ghế mát xa ra cho anh nằm, cởi khuy áo và
thắt lưng để người anh không bị bó buộc, rồi áp tay lên trán, tay kia
nâng cằm anh lên, đưa má lại gần mũi anh để thăm dò hô hấp, sau đó là
cúi xuống quan sát chuyển động của ngực xem phổi hoạt động ra sao. Quái, rõ ràng hô hấp vẫn bình thường, nhưng tim anh ta lại đập quá nhanh và
mạnh, xem ra là vấn đề tâm lý rồi.

« Tôi.. không thở được… cần
hô hấp nhân tạo… » Này, đây không phải hoàn toàn là nói dối nhé. Cô cứ
đụng chạm vào anh như thế làm anh vô cùng căng thẳng. Dù gì họ sống
riêng cũng được hơn bốn chục ngày rồi, cái bộ phận nào đó vốn bị bức xúc từ lâu giờ đang bắt đầu rục rịch. (Đây gọi là được voi đòi Hai Bà Trưng !)

« Thật ư ? » Làm gì có vị khách nào lại tự đề nghị việc đó
chứ ? Tuy còn do dự một chút, nhưng với nguyên tắc ‘Khách hàng là thượng đế, với chức trách là một tiếp viên hàng không cùng một giảng viên tận
tình chu đáo, cô quyết định liều một phen.

Không nói thêm lời
nào, cô dùng ngón trỏ và ngón cái bóp chặt mũi anh, rồi tự mình hít một
hơi thật sâu, lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo, cách năm giây lại hà
hơi thổi ngạt một lần, mỗi lần thổi liên tục hai giây. Liên tục thực
hiện trong vòng ba phút xong, cô kiểm tra thấy anh ta không những đã hô
hấp bình thường trở lại, mà còn hô hấp mạnh mẽ hơn cả cô ấy chứ.

« Cô giáo, tôi sắp hết chịu nổi rồi.. » Chao ôi, ‘miệng đối miệng’ gây
ra một sự kích thích quá đỗi mãnh liệt, khiến anh ôm chặt ngực trái như
thể tim sắp ngừng đập tới nơi. Chà, không biết cô vợ bé nhỏ của anh còn
chiêu số nào diệu kỳ hơn nữa không ?

Được lắm ! Đã không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, cô lôi luôn cả kỹ thuật xoa bóp ngực để hồi sinh nhịp tim dùng trên người anh ta luôn. Trước tiên là vắt hai
ngón trỏ với ngón giữa bàn tay trái, lướt từ kẽ xương sườn của anh ta
hướng lên trên. Tới chỗ giao nhau của xương sườn và xương ức, bàn tay
phải để lên bàn tay trái, vừa dùng lực cánh tay lẫn sức nặng của bản
thân dồn lên gan bàn tay, các ngón nhấc lên trên để tránh làm gãy xương
sườn.

Cô không còn để ý tới bản thân đang mặc váy ngắn đồng phục nữ tiếp viên hàng không mà trèo lên ghế mát xa quỳ gối cạnh người anh,
hai chân mở rộng ngang tầm với hai vai, hai cẳng tay duỗi thẳng, dùng
trọng lượng cơ thể dồn lên gan bàn tay ép mạnh lên phần xương ngực. Mỗi
lần ép xuống phải khiến lồng ngực hõm xuống đủ năm xăng ti mét, cố giữ
nhịp độ chín mươi lần ép trong một phút, cứ mỗi ba mươi lần ép lại làm
hai lần hô hấp nhân tạo. (Đọc đoàn này buồn cười quá, anh í muốn lợi
dụng để va chạm mà chị í làm thật như không !)

« Tiên sinh, mau tỉnh lại nào ! »

Chịu đủ một phen ép lên ép xuống, ngực Phó Lập Đường suýt nữa dẹp lép,
không nén nổi ho sù sụ một trận. Hoá ra kỹ thuật hồi sinh cấp cứu lại
mạnh mẽ đến thế, xem như anh có cơ hội trải nghiệm một lần. « Cám ơn… cô giáo… khụ khụ… Tôi nghĩ tôi khá hơn rồi… khụ khụ… »

« Thế thì
tốt ! » Anh ta tưởng cô không đoán ra anh ta cố tình giả vờ chắc ? Cho
chừa tội ngốc, nếm đủ khổ chưa ? Cô mới dùng ba phần lực đạo cần thiết
thôi đó !

Hồi phục lại một chút, bỗng anh chuyển hướng nhìn ra
phía cửa ra vào, nói với giọng nghi ngại. « Cô giáo à, hình như bên
ngoài có người xem trộm hay sao ấy ? »

« Ai thế ? » Cô cũng quay ra cửa nhìn, giờ trên ô cửa kính gắn ở cửa ra vào chính là đang có vài
đôi mắt dòm ngó vào trong, trên mỗi khuôn mặt đều viết rõ hai chữ Tò Mò, lại còn mang ý cười rõ rệt. Thảm rồi thảm rồi, mọi người không hiểu
nhầm là cô đang ‘đóng phim xấu’ với học sinh đấy chứ ?

La Nhã
Huỷ đẩy cửa bước vào, lấy tay đẩy đẩy gọng kính rồi hỏi với giọng có đôi chút bỡn cợt. « Cô giáo Liên, hai người đang học môn gì thế ? »

« Ơ… kỹ thuật cấp cứu cơ bản. » Liên Dật Linh hoàn toàn ăn ngay nói
thật, có điều gương mặt lại đỏ bừng lên, tim đập mãnh liệt. Thật đáng
chết, sao giống như có tật giật mình thế này ?

La Nhã Huỷ gật gù. « À ra thế… Chi bằng hai người làm mẫu lại cho mọi người nhìn lại lần nữa cho rõ ràng, cô giáo thấy sao ? »

« Đương nhiên… đương nhiên là không thành vấn đề. » Sự tới nước này, cô còn có thể từ chối sao ?

Vừa nghe thấy thế, cả đám học sinh bên ngoài liền chạy ào vào như gió
lốc. Trời đất, một cô giáo xinh đẹp dễ tính tận tình làm mẫu kỹ thuật
cấp cứu, người giả làm nạn nhân lại là một học sinh nam cao ráo đẹp trai khí phách ngời ngời, vô cùng hiếm có khó tìm nha. Hồi nãy mọi người mới nhìn trộm mà đã ngẩn ngơ cả người, còn tưởng là cô giáo học trò có tư
tình riêng chứ.

Cứ như thế, Phó Lập Đường vốn sức khoẻ bình
thường không bị làm sao tự dưng lại thành ‘mẫu vật’ để tập huấn, lại
tiếp tục chịu đựng đau đớn khi ngực bị ép xuống liên tục, và lại tiếp
tục hưởng thụ sự sung sướng tới mất hồn khi ‘mặt đối mặt, môi chạm môi’, thật sự là ‘vừa đau vừa sướng’. Trước đây vợ của anh chịu làm trợ lý
cho anh, thật đúng là nhân tài bị bỏ phí. Cô có sự dũng cảm bằng ấy, có
kiến thức nhường này, có tài hoa như vậy, anh thật sự cảm thấy tự hào về cô.

Mười phút sau, Dật Linh vươn tay quệt mồ hôi nhễ nhại trên
trán. Cô tự cảm thấy đã cố gắng hết sức làm mẫu cho mọi người xem, mỗi
lần đều dùng hết toàn lực không hề nương tay chút nào. « Như thế mọi
người đã hiểu rõ chưa nào ? »

« Hiểu rồi ạ ! » Toàn bộ đám học
sinh ngồi trên đều đã nhanh chóng ghi chép lại đầy đủ. Buổi làm mẫu này
vô cùng có ích nha, không những trên máy bay có thể dùng, mà ngay cả
trong cuộc sống hàng ngày cũng vậy.

« Nhìn qua rất lãng mạn nha ~ ! » Không biết là cô bé nào thốt lên như thế, lập tức toàn bộ phòng học vang lên tiếng cười rộn rã.

« Được rồi được rồi ! » La Nhã Huỷ
vỗ tay mấy cái rồi chỉ ra phía cửa phòng học. « Giờ mọi mọi người trở
lại phòng học số một để tiếp tục tiết phỏng vấn vừa nãy, để lại phòng
học số hai cho cô giáo Liên cùng với… à… học sinh đặc biệt của mình. »


La Nhã Huỷ hiểu rất rõ tiến độ ‘học tập’ của đôi vợ chồng này. Thôi thì coi như chị làm việc tốt đi, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể giúp người ta gương vỡ lại lành, tội gì không làm ?

Chủ nhiệm vừa ra lệnh, lập tức đám học sinh lục tục bước ra ngoài. Tới khi chỉ còn hai người,
Liên Dật Linh mới nhẹ nhõm thở phào, cô nhìn quanh chợt phát hiện điều
gì đó, liền nhanh chóng đứng lên rót một cốc nước đưa tới trước mặt anh
chàng ‘học sinh’ của mình, tay kia nhẹ nhàng vuốt ngực anh. « Anh có sao không ? Có đau lắm không ? » (Đố anh dám trả lời có :D)

Thật ra ngực bị ép túi bụi thế rất đau, nên thường giảng viên đều dùng
mô hình người giả để làm mẫu. Hơn nữa vừa xong cô hoàn toàn dùng hết sức mà ấn mà ép, nhất định anh ta sẽ rất rất đau…

Phó Lập Đường
uống ừng ực mấy ngụm nước lớn mới đủ sức lên tiếng. « Không sao, công
việc hướng dẫn cấp cứu quan trọng mà… » Bản thân cũng trong ngành giáo
dục, anh có thể hiểu điều đó, và cũng vô cùng tình nguyện phối hợp. Có
điều anh thật sự là vô cùng thiếu dưỡng khí, tim lại đập nhanh quá mức,
và cả gương mặt đều đỏ bừng cả lên rồi.

« Để tôi xem có bị bầm
tím chỗ nào không. » Cô thò tay tháo hai nút áo sơ mi của anh, vừa định
vạch ra hỏi tiếp liền lập tức nhanh chóng dừng lại vì nhận ra mình suýt
nữa thì diễn cảnh ‘hạn chế trẻ em’. Cô vội vã thu tay lại rồi quay đi. « Anh về tự kiểm tra xem, nếu có thương tích gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm
bồi thường tiền thuốc. »

Dù sao cô ấy cũng có quan tâm tới anh, nên anh mỉm cười trả lời. « Tôi không sao. »

« Thế thì tốt. » Cô cố gắng nhìn đi chỗ khác, không nhìn vào ngực anh,
vì áo anh nửa kín nửa hở, lộ ra một mảng ngực rắn rỏi khiến cô có chút
mất tự nhiên.

« Cô giáo, tôi muốn bắt đầu luyện tập trong tình
hình thực tế. Nếu có thể, cô giáo đáp máy bay cùng tôi được không ? Tôi
thấy không có vấn đề gì. » Một tháng qua cuối tuần nào họ cũng tới công
viên chơi mấy trò cảm giác mạnh, anh đã tiến bộ vượt bực, trò nào cũng
chơi ngon lành, đồng thời quan hệ giữa họ cũng tiến triển không tồi.
Ngày nào anh cũng gọi điện trò chuyện với cô, cuối tuần thì đi chơi với
cô, tranh thủ thời gian để không chỉ học cách làm quen với cảm giác trên máy bay, mà còn học thêm nhiều thứ về vợ mình.

« Tại sao anh nhất quyết muốn đi máy bay ? » Cô vẫn không hiểu lắm. Anh ta cố gắng thật sự như vậy là vì cái gì ?

Nhìn đôi mắt mở to tò mò đầy mê hoặc của cô, anh nghĩ cũng đến lúc nói
vài lời chân tình thật lòng rồi, thế nên anh thản nhiên trả lời. « Bởi
em có nói một lần, rằng muốn hai người chúng ta cùng đi du lịch, còn nói muốn đi mấy nước Bắc Âu. Hiện giờ tôi chưa có khả năng đó, mới chỉ có
thể bắt đầu từ các nước gần đây. Nhưng tôi tin có một ngày chúng ta sẽ
hoàn thành nguyện vọng của em. »

Đồ ngốc này ! Cô chỉ thuận
miệng nói một chút, sao anh ta lại coi là thật thế ? Nhìn anh ta chịu
bao khổ cực như vậy không lẽ cô có thể vui vẻ sao ? « Anh cứ coi như tôi chưa từng nói gì, quả thật là không có vấn đề gì mà. »

« Không
được, tôi đã nghe được mất rồi, hơn nữa tôi cũng đã hạ quyết tâm, tôi
muốn bắt đầu tập đi từ Nhật Bản. Nếu em không muốn đi cùng tôi lần này,
tôi sẽ tự mình đi một mình. » Anh muốn dùng hành động chứng minh sự thật lòng của mình, chứ nếu chỉ nói mà không làm, cô còn lâu mới tin lời
anh.

Đùa giỡn cái gì thế hả ? Cô cũng chẳng muốn nghe tin anh ta gặp chuyện không may giữa đường đâu, nên thôi coi như làm chút việc
thiện tích đức vậy. « Tôi là giáo viên của anh, anh muốn luyện tập cho
quen, đương nhiên tôi sẽ đi cùng anh rồi. »

« Cám ơn cô giáo ! » Anh vui vẻ cười tươi, biết ngay mà, cô sẽ không thể không quan tâm để ý tới anh. Cuộc sống ly thân tuy là nhớ nhung khủng khiếp, nhưng tất cả
đều vì mục đích lớn lao, càng kiên nhẫn quyết tâm, kết quả sẽ càng tuyệt vời thoả mãn.

Gì thế này, sao tự dưng cô lại có cảm giác rơi
vào bẫy rập thế nhỉ ? Không phải chứ, anh chàng ‘học sinh’ này cũng coi
như thật thà chính trực, chắc là sẽ không biết dùng khổ nhục kế để ‘lùi
một bước tiến ba bước’ đâu. Thôi kệ, cứ nghĩ đến việc hai người có thể
cùng đi du lịch, cô lại không nhịn được sự vui vẻ trong lòng, Nhật Bản
nên đến thăm những thắng cảnh nào nhỉ ? Có quá nhiều lựa chọn cũng khiến người ta bối rối thật, cô nhất định sẽ lập ra một bản kế hoạch hoàn hảo nhất, để có một chuyến du lịch tuyệt vời nhất.

« Ba, mẹ, tuần sau con sẽ đi du lịch Nhật Bản. » Trên bàn ăn sáng, Dật
Linh liền đề cập tới chuyện quan trọng này với hai vị phụ huynh.

« Đi bao lâu ? » Liên Chấn Chương vừa lật báo đọc vừa hỏi.

« Năm ngày ạ. »

« Ừhm, ở ngoài có một mình phải cẩn thận. » Tiêu Nhã Tâm rót cho con
gái một cốc sữa đậu nành. Bà đã chọn riêng loại sữa có ít lactose cho dễ tiêu, mà vẫn đủ dinh dưỡng.

Lạ nha, sao ba mẹ cô phản ứng quá ư là bình tĩnh thế này ? Không phải hai người vốn rất quan tâm đến chuyện tình cảm của cô sao ? Liên Dật Linh không nhịn nổi thắc mắc. « Sao ba
mẹ không hỏi con đi với ai ? »

« Ôi dào, cô đã lớn thế kia rồi còn cần chúng tôi lo lắng cho cô sao ? »

Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm tỏ ra vô cùng thoải mái thư thả. Hai
vợ chồng họ quen biết thân thuộc hết hàng xóm láng giềng trong khu nhà
này có phải là để chơi chơi đâu. Bà con chòm xóm ngày nào tuần nào chẳng chạy tới ‘báo cáo chi tiết’ với họ, rằng cứ mỗi cuối tuần, Phó Lập
Đường sẽ lái xe tới đón Dật Linh đi chơi. Cứ theo đó mà suy đoán, hẳn là đôi vợ chồng son này đang hồi ấm êm hoà hảo. Chưa kể gần đây cô con gái út của họ thường trốn trong phòng riêng gọi điện thoại. Nếu không phải
nói chuyện tình cảm thắm thiết dài dòng, cần gì con bé phải trốn trốn
tránh tránh không dám nói trước mặt họ như vậy ?

Liên Dật Linh
không biết ba mẹ đã biết đến đâu, nhưng rõ ràng hai người họ đã biết
được điều gì đó. Chuyện này khiến cô hơi xấu hổ, dù gì trước đây người
nằng nặc đòi ly hôn cũng là cô, giờ muốn đi du lịch với chồng cũng lại
là cô nốt.

Trước kia chị cả với chị hai làm
thế nào làm lành với hai ông anh rể nhỉ ? Muốn tìm được cớ để nhân
nhượng xuống nước cũng là một môn phải học nha, có lẽ cô nên tìm cơ hội
học hỏi hai chị gái mình một chút. Dù vậy, cô vẫn chưa muốn chấm dứt
chuỗi ngày sống riêng thế này. Cứ thế từ từ tìm hiểu lẫn nhau cũng hay
đấy chứ, trước đây cô chưa từng nếm trải cảm giác được chồng mình theo
đuổi chăm sóc, mà phần lớn là cô tự chủ động, thế nên giờ cô càng phải
nắm bắt cơ hội này mà hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này thôi.

Ăn
cơm xong, dọn rửa bát đũa xong xuôi, cô lại chuồn về phòng mình ngồi vào bàn lên mạng tra tìm thông tin đi du lịch. Trước đây mỗi khi cô đi đâu
đó cùng bạn trai hoặc người yêu (cũ, tất nhiên), tất cả đều do cô phụ
trách lên kế hoạch du lịch. Đây là lần đầu tiên có người làm việc này
cùng với cô !

Để tiện lợi cho việc gửi thông tin tham khảo và
thảo luận hành trình đi chơi, Dật Linh và Lập Đường không chỉ liên lạc
bằng điện thoại như bình thường, mà còn dùng cả MSN lẫn Skype để chat,
tính ra còn nói chuyện với nhau nhiều hơn cả khi họ còn ở chung nhà. Kế
hoạch đi chơi của hai người cũng đã lên khuôn tử tế, dài hơn mười trang
giấy lớn, bao gồm giao thông ra sao, dừng chân nghỉ ngơi chỗ nào, đi
thăm những đâu, cần chú ý những vấn đề gì. Một chuyến du lịch có năm
ngày mà lại được lên kế hoạch tỉ mỉ không khác gì giáo án giảng dạy, một phút cũng không để lãng phí.

Đương nhiên đó hoàn toàn là tình
huống tốt nhất có thể. Liên Dật Linh đã sớm học được bài học rằng kế
hoạch kỹ lưỡng tới đâu cũng không thể tránh khỏi có sự thay đổi bất ngờ. Nhỡ ra Lập Đường xảy ra chuyện gì trên máy bay, tình hình tiếp diễn sau đó ra sao khó mà nói trước được.

Mười giờ
tối, đúng giờ đã hẹn, điện thoại lập tức reo vang. Liên Dật Linh không
cần nhìn màn hình cũng biết là ai. Cô liền ra vẻ cô giáo hỏi tình hình
học tập của học sinh. « Cũng sắp tới ngày khởi hành rồi, anh chuẩn bị ổn thoả rồi chứ ? »

« Không vấn đề gì cả ! Ngày nào tôi cũng luyện tập trên ghế mát xa, giờ bật tới cường độ mạnh nhất cũng vẫn chịu được. Ngoài ra tôi cũng thường thực hiện một số động tác có thể gây choáng
váng như trồng cây chuối, xoay vòng vòng tại chỗ, nín thở trong nước.
Giờ tôi ít choáng váng hơn rồi. » Anh phát hiện ra mình có tiềm năng vô
cùng lớn, nên việc tập luyện cũng khiến anh hào hứng vô cùng. Huống chi
anh còn có một ‘cô giáo’ tốt như thế, nhất định anh không thể để cô thất vọng được.

Oái, anh ta tập luyện kiểu gì thế này ? Cô không
chắc lắm liệu nó có tác dụng gì hay không, thôi thì coi như anh ta có ý

định quyết tâm vững vàng là tốt, nên cô vẫn khen ngợi cổ vũ. « Tuyệt
lắm, cố gắng lên ! »

« Cô giáo, em thích hình gì nhất, hình
tròn, trái tim, hay tam giác ? Hay là hình bông hoa, hình trăng khuyết ? » Ngoài việc học cách đi máy bay, anh còn phải học thêm cả về mặt tình
cảm nữa, nên Lập Đường không thể không tóm lấy từng cơ hội thuận tiện để tìm hiểu về vợ mình.

Nội dung câu hỏi vấn đáp của anh ta càng
ngày càng kỳ lạ, cô thật sự không hiểu đầu óc anh ta đang nghĩ gì, nên
đành phải nghĩ một lúc mới trả lời được. « Càng đơn giản càng tốt, hình
tròn chẳng hạn. »

« Vậy em thích kim loại hay vật chất nào nhất ? Vàng, bạc, đồng, sắt, thiếc, chì, nhôm… ? »

« Ừhm… tôi chọn bạc đi. » Trang sức bằng bạc không quá quý giá, còn cái gì nhôm chì này nọ cô không quen chúng nó lắm.

Mấy câu hỏi gần như là ngốc nghếch cứ thế nối tiếp nhau, dù sao thời
gian thì hai người chẳng thiếu, dùng cả cuộc đời để hiểu một con người
kia mà, chắc chắn đủ dùng.

Chuyến du lịch tới Nhật Bản lần này
quả khiến người khác khó quên cả đời. Toàn bộ kế hoạch sắp xếp kỹ càng
như thế, rốt cuộc họ chả đi thăm được chỗ nào, chỉ có một thứ duy nhất
dùng theo kế hoạch đó là phòng khách sạn. Thật ra, bắt đầu từ giây phút
họ ngồi lên máy bay, là đã chắc chắn cuộc hành trình này sẽ xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, vô cùng ngoài ý muốn.

Để
thoải mái cho anh, họ đã chọn khoang ghế hạng Thương nhân, hành khách
cũng ít mà phục vụ cũng chu đáo hơn. Liên Dật Linh còn đặc biệt liên lạc với Chu Vân An để cô ấy giúp cô chọn chuyến máy bay có đầy đủ nhóm đồng nghiệp quen thuộc để mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau.

Vừa thấy
Dật Linh và Lập Đường lên máy bay, toàn bộ nhóm tiếp viên vốn đã tham
gia hôn lễ của hai người liền cười đùa trêu ghẹo. « Ái chà chà, hai vợ
chồng cùng đi du lịch đấy à ? Ngọt ngào lãng mạn nha, thật khiến người
ta ghen tị quá đi ! »

Liên Dật Linh không có thời gian lẫn bụng
dạ nào đùa giỡn, bèn quay sang giải thích với mọi người. « Anh ấy có
chứng sợ đi máy bay, mình chỉ muốn giúp anh ấy vượt được chướng ngại tâm lý đó thôi. »

« Đúng thế, lần trước bay đi Hồng Kông cũng thế. » Chu Vân An thấy Phó Lập Đường mặt tái mét không còn chút máu, liền lập
tức chạy đi lấy sẵn túi cấp cứu. Những người còn lại cũng chuẩn bị tâm
lý sẵn sàng để có thể tuỳ cơ ứng biến khi có chuyện xảy ra.

Chỉ
thấy Phó Lập Đường cứng ngắc cả người, được vợ đỡ ngồi xuống ghế một
cách chậm rãi. Hai bàn tay anh run lên bần bật, thậm chí còn không thể
tự đeo dây an toàn, cả người căng thẳng không khác gì một tử tù đang
ngồi trên ghế điện, chuẩn bị bị xử quyết bất cứ lúc nào.

Cô khẽ vỗ vỗ lên tay anh, khẽ thì thầm vào tai anh trấn an. « Đừng sợ, có tôi ở cạnh đây rồi. »

« Tôi không… không sợ… Nhưng mà… nhỡ máy bay… xảy ra tai nạn thật… »

« Xuỳ xuỳ ! Đừng có nói gở chứ ! » Hic, nhỡ bị các thành viên trong phi hành đoàn nghe được thì teo, ai lại chưa cất cánh đã rủa chuyến bay thế chứ.

« Tôi chỉ định nói với em một câu, nhỡ ra có chuyện gì
thật, thì… anh xin lỗi em, và còn nữa, anh yêu em. » Máy bay sắp cất
cánh rồi, anh mà không nói nhỡ hối hận cả đời thì sao.

« Được
rồi được rồi, tôi nghe rõ rồi, anh không cần nói nữa. » Uầy, khoan đã,
anh ta vừa nói gì thế hả ? ‘Anh yêu em’ ? Từ lúc quen nhau tới giờ, đây
là lần đầu tiên anh nói ra ba từ ấy ! Không ngờ cô lại được nghe nó
trong tình huống oái oăm, thời điểm chân tay luống cuống như thế này, cô có muốn cảm động cũng không cảm động nổi nha.

Máy bay tăng tốc
trên đường băng, chuẩn bị cất cánh bay lên trời. Phó Lập Đường nhắm tịt
hai mắt, nắm chặt bàn tay vợ mình, sống chết thôi kệ số trời đi, ít nhất anh đã từng yêu cô, từng có được cô, cuộc đời này xem như không còn gì
đáng tiếc cả.

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của anh,
hai bên thái dương toát mồ hôi lạnh, trái tim cô bỗng thắt lại rối loạn
vô cùng. Trời ơi, gã đàn ông này là đang mạo hiểm tính mạng của mình để
tỏ lòng yêu cô đấy.

Dật Linh cẩn thận kiểm tra nhịp tim và nhịp
thở của anh, thấy rõ đà máy bay lao càng nhanh thì tim anh càng đập
mạnh, hô hấp cũng dồn dập hơn. Cứ như vậy chắc chắn anh ta sẽ bị sốc mà
ngất xỉu mất. Trước tình hình khẩn cấp này, cô đành phải xuất chiêu độc
‘Phép dời sự chú ý’, là gì ư, dĩ nhiên là một nụ hôn nồng nàn kích thích ở mức độ chưa từng có từ trước tới nay !

Phó Lập Đường quả thật hoàn toàn bị phân tán tư tưởng khỏi cơn sợ hãi. Cảm giác này, bất ngờ
xen lẫn ngọt ngào không khác gì nụ hôn đầu tiên của họ, khiến anh vừa
kinh ngạc vừa không có cách nào kháng cự. Giữa thời điểm quan trọng liên quan tới sự sống và cái chết này, có thể hôn cô như vậy, cuộc sống của
anh âu cũng có thể gọi là mỹ mãn.

Hành khách hai bên đều gục đầu xuống cười trộm và len lén nhìn. Đám tiếp viên hàng không ngược lại lại trừng trừng mở to mắt không tin vào mắt mình. Hôn hít nồng nhiệt khi
cất cánh có tính là hành động nguy hiểm liên quan tới tính mạng không
nhỉ ? Nhưng đồng thời họ cũng nhẹ nhõm thở phào, xem ra lúc này túi cấp
cứu không cần dùng đến nữa rồi.

Chờ máy bay lên đến độ cao cần
thiết, không còn dao động mà ổn định trong khoang, đèn báo đeo dây an
toàn cũng tắt, Dật Linh mới từ từ ‘thả’ chồng mình ra, nhìn thấy mặt anh đã khôi phục thần sắc, ánh mắt cũng sáng trong rõ ràng. Thật tốt, lần
‘cấp cứu khẩn’ này coi như đã thành công rực rỡ !

« Anh khoẻ hơn rồi chứ ? » Cô tự nhận là đã xuất ra toàn bộ sức lực lẫn ‘kỹ thuật’ có
thể rồi nha, nào mút nào bú nào liếm nào xiết, nóng bỏng nồng nàn tới
mức chính bản thân cô còn không ngờ mình làm được.

« Anh… anh
khoẻ. » Anh hít một hơi thật sâu, thật lại muốn thử thêm lần nữa ! Hay
là nháy bảo phi công bay đến chỗ nào có bão khiến máy bay lung lay lần
nữa, biết đâu lại càng có thêm nhiều nụ hôn nồng nhiệt không kém ! (À,
Đường ca lại tiếp tục màn được voi đòi Hai Bà Trưng đây mà !)

Đúng lúc đó Chu Vân An bước tới, nhỏ giọng ‘đề nghị’ với cặp vợ chồng
‘ân ái mặn nồng’ này. « Nếu cần tiếp tục, ờ, các bước sau, hai người có
thể vào phòng nghỉ dành riêng cho tiếp viên. Đảm bảo dễ chịu và thoải
mái hơn vào toa let một cách lén lút hơn nhiều. »

« Đồ đáng ghét, dám trêu mình ! » Dật Linh đỏ mặt từ chối, còn Lập Đường chỉ cúi đầu cười đến ngây ngô…

Phần còn lại của chuyến bay coi như bình an không có vấn đề gì.
Phó Lập Đường vươn tay choàng qua vai vợ, chỉ cần cô thơm lên má anh,
vuốt ve bàn tay anh, đảm bảo anh có thể hít thở vững vàng. Mặc kệ đám
hành khách ngồi bên với đám tiếp viên hàng không đứng cạnh cười cười đầy mờ ám, cứ coi như lần này họ đi du lịch hưởng tuần trăng mật đi, ngọt
ngào ân ái cũng hợp lý thôi.

Trải qua hết bốn giờ bay, máy bay
hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kansai, hai người đặt chân xuống sân bay
mà lòng cảm thấy thư giãn thoải mái hơn nhiều, rõ ràng đứng vững trên
mặt đất thật sự yên tâm hơn. Giờ nơi họ cần tới là vào nội thành thành
phố, đáng ra có thể đi tàu điện hoặc xe bus cũng được, nhưng Liên Dật
Linh nhanh chóng quyết định gọi thẳng xe taxi cho nhanh, tốn tiền một
chút, nhưng cô chỉ muốn chồng mình có thể nhanh chóng nghỉ ngơi thoải
mái.

Trong cái giá rét của tháng hai, hai
người tìm đến một khách sạn phong cách truyền thống Nhật Bản, kiến trúc
xây từ gỗ đầy dáng vẻ cổ kính, với lịch sử cũng phải hơn một trăm năm

rồi. Ban công phòng của họ có thể nhìn ra hồ nước và cơ man hành lang
đình viện, cách bày biện trang trí đều đậm nét phong cách Nhật Bản.

Trên sàn tatami, đã trải hai chiếc đệm và chăn bông ấm áp (1), xếp ngay cạnh nhau, trên chiếc bàn thấp cũng đã có một khay trà nóng cùng đồ
điểm tâm nhẹ đón khách. Bà chủ khách sạn giới thiệu ngắn ngọn các trang
bị trong phòng, thấy hai vị khách của mình dáng vẻ mệt mỏi nên vô cùng
thức thời mà cúi đầu cáo lui. « Tôi không quấy rầy anh chị nữa, xin hãy
cứ nghỉ ngơi thoải mái, có cần gì thêm xin hãy gọi điện thoại nội bộ cho biết. »

« Cám ơn, tới lúc dùng bữa tối tôi sẽ gọi điện. » Liên
Dật Linh có thể nói chuyện bằng tiếng Nhật đơn giản, cô đã học sơ khi
còn làm tiếp viên hàng không.

Cô quay lại đỡ chồng nằm xuống
đệm, đắp chăn kỹ cho anh, rồi xoa xoa tóc anh nhẹ nhàng bảo. « Anh cố
ngủ một giấc, không cần suy nghĩ lo lắng gì hết. »

« Dật Linh,
cám ơn em… » Phó Lập Đường vô cùng an lòng, có thể nằm trong chăn đệm ấm áp, lại còn hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của vợ, anh có chết cũng
nhắm mắt được rồi. (Anh này cái gì cũng nghĩ đến chết chóc là sao…)

Hở, sao tự dưng anh ta lại không gọi cô là cô giáo mà lại chuyển sang
gọi tên cô thế này? Cô nhận ra điều đó, đang định hỏi lại nhưng thấy anh đã nhắm mắt ngủ. Thôi bỏ đi, so đo mấy chuyện nhỏ nhặt đó làm gì. Cuối
cùng anh ta cũng vượt được trở ngại tâm lý khi đi máy bay (nhờ mấy nụ
hôn của vợ yêu), có thể ra nước ngoài cùng cô, đây mới là điều quan
trọng nhất nha.

Vị hiệp sĩ thân yêu của tôi, chúng ta sắp bắt
đầu chuyến thăm quan nước Nhật, đề nghị đồng chí nhanh chóng khôi phục
lại sức sống nhé!

Có điều chuyện bất ngờ không bao giờ tới mỗi
một lần, các cụ chả có câu Hoạ vô đơn chí là gì. Sau vụ ‘sóng gió’ trên
máy bay, Dật Linh lại phát hiện một sự thật thê thảm khác, ông chồng
thường ngày cao to cường tráng khoẻ mạnh của cô chỉ cần vừa tiếp xúc với nước khác là biến thành một kẻ yếu ớt ma bênh nằm bẹp trên giường.

Nhật Bản với Đài Loan chỉ chênh nhau có một múi giờ, đồ ăn thức uống
cũng không phải khác nhau quá xa. Ấy vậy mà đại thiếu gia nhà họ Phó nào là không hợp thuỷ thổ, không hợp khí hậu, ăn không vào, ngủ không yên,
ra gió là hắt xì cảm cúm, đương nhiên là làm sao có thể đi chơi được
nữa. Đa số thời gian hai người chỉ đành nằm yên trong phòng cho anh ta
nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. (Chết cười =)) Nghi anh í giả bộ ốm để được chăm
sóc quá =)))

Bản thân Dật Linh có khả năng thích ứng
với sự thay đổi rất tốt, bay chuyến đường dài với sinh hoạt thay đổi
cũng không thành vấn đề. Cô khó mà tưởng tượng nổi trên thế giới lại có
người như anh, nhìn tưởng khoẻ mạnh nhưng thật ra thể chất hoàn toàn
không phù hợp với việc đi du lịch thay đổi không khí. Thôi cứ coi anh ta là loại người đặc biệt đi, ngoài đồng tình và đồng tình ra, cô còn biết làm sao.

Nhìn dáng vẻ ốm yếu của anh ta, cô bỗng hiểu ra một
điều. Thật ra anh ta cũng chỉ là một người hoàn toàn bình thường, có lẽ
như em chồng cô đã nói, giờ cô có cảm giác ảo tưởng của cô đã hoàn toàn
tan biến. Trước đây cô luôn nghĩ anh là một người rất hoàn mỹ tuyệt vời, nâng anh lên thành đại biểu cho thế hệ đàn ông tốt thật sự. Thật ra, ai chẳng có nhược điểm, ai chả có lúc bị mù quáng, làm gì có ai lúc nào
cũng hoàn hảo cho được?

Lại nhớ tới việc anh hiểu nhầm cô, đổi
lại là cô xem những bức ảnh kiểu như thế về anh, nói không chừng còn
phản ứng kịch liệt hơn ấy chứ. Chồng cô mà dám ôm ôm ấp ấp người con gái khác, mặc kệ là chủ động hay bị động, an ủi hay ngoại tình, nhất định
cô sẽ phát điên lên mất! Có khi sẽ giống như mẹ cô vậy, nói đánh là nhào vào đánh luôn!

“Dật Linh, em nghĩ gì thế?” Phó Lập Đường ngủ
một giấc ngắn tỉnh lại, thấy dáng vẻ trầm tư của vợ, anh bỗng lo cô cảm
thấy buồn chán vì anh yếu đuối như thế này.

“Không có gì.” Cô lắc đầu, lấy khăn mặt dấp nước ấm giúp anh lau mồ hôi
trên người. Khi nãy anh hơi lên cơn sốt, ra mồ hôi rất nhiều. Giờ hai
người đều đang mặc kimono loại ở nhà, chỉ cần gạt một cái là có thể dễ
dàng lộ ngực ra lau.

Bàn tay nhỏ bé của cô khiến cả người anh vô cùng xáo động. Nếu không phải anh đang trong tình trạng ốm yếu suy
nhược, đảm bảo đã sớm đẩy cô nằm xuống mà đè lên cô rồi. “Thật xin lỗi
em, đã không cùng em đi thăm thú các nơi, lại còn bắt em vất vả chăm sóc anh.”

“Chuyện nhỏ ấy mà, không sao đâu.” So với những việc anh cố gắng làm vì cô, quả thật đây chỉ là chuyện nhỏ.”

Khách sạn này tuy đã có tuổi, cả trăm năm lịch sử chứ ít gì, nhưng về
đồ điện gia dụng vẫn hoàn toàn đầy đủ. Họ có thể xem phim, nghe nhạc,
lên mạng, ngoài ra việc họ làm nhiều nhất vẫn là trò chuyện, kể cho nhau những kỷ niệm, những điều mình trải qua từ nhỏ tới lớn, kể cả những
việc nhỏ như hạt vừng tới những việc lớn đùng như voi. Giờ đây, hoàn
toàn không có ai khác hay việc gì khác quấy rầy hai người, cả thế giới
dường như chỉ còn mỗi họ.

“Hồi mới kết hôn, anh không… ờ… ngay
lập tức với em…” Nói tới chuyện quan trọng và tế nhị này, anh hiệu
trưởng đạo mạo lập tức tỉnh lược từ cần tỉnh lược. “Là vì anh muốn từ từ tìm hiểu nói chuyện yêu thương với em trước, anh vẫn cảm thấy ngoài sự
thân mật thể xác, thì sự thân mật về tinh thần và tình cảm cũng rất quan trọng.”

Cô hiểu điều đó, vì tuy rằng anh rất là, ờ, dũng mãnh,
dẻo dai trên giường, lại cũng vô cùng chú trọng dục vọng giữa hai người, nhưng thật ra về chuyện đó anh vẫn khá là… ngây thơ.

“Em còn
nhớ ngày đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn không? Khi đó chúng ta còn
định bắt đầu bằng việc tìm hiểu yêu thương nhau. Cuối cùng… anh lại
khiến em bị tổn thương đau lòng tới vậy… Bây giờ, nếu em không ngại,
liệu chúng ta có thể có một cơ hội nữa yêu thương tìm hiểu làm người yêu của nhau được không? Như bây giờ chẳng hạn, anh cảm thấy rất ấm áp,
giống như thể chúng ta là một đôi tình nhân thật sự vậy, tuy là anh đã
khiến cho cuộc du lịch này hoàn toàn hỏng bét…” Nhắc tới chuyện này,
chính anh còn thấy ngán ngẩm cho bản thân, có trách thì trách anh có một thể chất quá gắn bó yêu tổ quốc Đài Loan thôi.

Có điều anh hoàn toàn bất ngờ khi nghe thấy vợ mình trả lời. “Cũng
được, ai cũng cần có một cơ hội thứ hai. Lần thứ hai yêu đương với cùng
một người cũng không có gì không tốt cả.”

Anh tròn mắt, thật sự
muốn đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai xem mình có nghe nhầm không. “Thế
nên… thế nên chúng ta lại bắt đầu nói chuyện yêu đương sao?”


chỉ mỉm cười, chuyện đó vốn đã sớm bắt đầu, còn cần gì hỏi lại nhỉ? “Anh có muốn đi dạo một chút cho rảo chân không?” Khách sạn có một khu sân
vườn với hồ nước, diện tích không lớn nhưng phong cảnh rất thanh nhã,
hấp dẫn người khác đi dạo trong đó tìm tòi…

Dĩ nhiên là anh đồng ý rồi, anh đã nằm ngủ tận trưa, giờ cũng nên đứng dậy đi lại cho giãn
gân cốt. Lần này nơi họ chọn ở chính là Kyoto, từ thế kỷ thứ tám sau
Công nguyên đã thành thủ đô của Nhật Bản, mãi cho tới thế kỷ mười chin
dời đô về Tokyo. Nơi đây là một cố đô từ ngàn năm, khắp nơi tràn ngập
hơi thở văn hoá truyền thống cùng các danh thắng cổ kính, còn có mười
bảy di tích lịch sử được đưa vào di sản văn hoá thế giới.

Họ
choàng áo khoác, ra khỏi phòng có lò sưởi ấm áp mà bước vào khu vườn sân u tĩnh theo kiến trúc Nhật bản. Nhiệt độ bên ngoài chỉ khoảng 3 đến
4°C, không khí lạnh lẽo như băng, hơi thở cũng có hình sương khói, nhưng cảm giác lại vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Vô tình bàn tay
phải anh chạm vào bàn tay trái của cô, anh không tự chủ được bèn nắm lấy tay cô. Cô thầm giật mình, nhưng cũng không dùng sức giật lại.

Tay nắm tay cùng bước, họ còn nhớ ‘vợ chồng’ cũng chính là ‘nắm tay’
sao (2)? Cứ như thế đi trên con đường mòn, bỗng anh nghĩ tới một việc.
“Chúng ta nhìn cũng giống vợ chồng già nhỉ? Đi bộ chậm chạp, phải nâng
đỡ lẫn nhau.”

Cô gật gật đầu. Quả thật, đây giống như hình ảnh
của ba mươi năm sau hiện ra trước mắt. Cô còn nhớ từng hạ quyết tâm muốn ở bên anh tới lúc răng long đầu bạc, chỉ hi vọng dũng khí và sự quyết
tâm khi ấy cô sẽ không bao giờ quên.

“Hồi đó tại sao em lại chọn anh? Có thể cho anh biết không?”

Tính tính thời gian, chuyện đó cũng là nửa năm trước rồi, vậy mà mọi
thứ vẫn rõ rệt trong đầu cô như vừa mới hôm qua. “Đầu tiên là vì anh rất lễ phép lịch sự. Khi anh nhận danh thiếp của em, còn dùng hai tay đỡ
lấy cẩn thận. Em tới chỗ anh đòi bồi thường đòi bắt đền, thật ra cũng
khá là vô lý, nhưng chính anh lại vô cùng có trách nhiệm mà đồng ý. Còn
có, lúc anh bắt Quế Dung cúi đầu xin lỗi em, thái độ vì nghĩa diệt thân
của anh khiến em rất là cảm động.”

“Thì ra là vậy.” Anh hoàn toàn không ngờ hoá ra lúc đó biểu hiện của mình lại tốt tới như thế.

“Còn anh? Tại sao anh đồng ý lời cầu hôn của em?” Cô cũng thật muốn biết khi đó anh nghĩ gì.

“Lúc đồng ý kết hôn, trừ việc anh có cảm giác rất đặc biệt với em, còn
bởi một chút ý đồ riêng tư nữa. Nếu có em làm chị dâu của Quế Dung, có
thể sẽ giúp con bé trở bên bình thường hơn, không còn quá vô lý như vậy
nữa. Em nói xem, có phải anh là một gã đàn ông rất ích kỷ hay không?”

“Em cũng có ý đồ riêng mà! Vì em không muốn tiếp tục cô đơn tịch mịch
nữa, càng không muốn lãng phí tiền đặt cọc khách sạn với áo cưới. Anh
nói xem, có phải em là một người phụ nữ quá toan tính thực dụng hay
không?”

“Anh hoàn toàn biết dụng ý của em khi đó, nhưng em quá đỗi đáng yêu, nên anh không có cách nào từ chối em được.”

“Đừng đùa, cũng chỉ có anh mới nói em đáng yêu thôi!” Cô bĩu bĩu môi không đồng ý với anh.


“Quả thật em rất rất rất đáng yêu mà!” Anh lặp lại lần nữa, càng cường
điệu hơn, và rồi dùng hành động của mình để chứng minh. Anh vươn tay
sang ôm chặt cô vào lòng, từng nụ hôn nồng nàn nối tiếp nhau. Lúc này
đây anh không bị say máy bay, cô cũng không phải đang cấp cứu ‘học
sinh’, họ chỉ đơn giản là cảm thấy cần như vậy.

Rõ ràng thứ tự
mọi việc trong cuộc hôn nhân của họ đều bị đảo lộn, quen nhau nửa tháng
đã cưới, cưới xong mới bắt đầu yêu đương tìm hiểu, ly thân xong mới hẹn
hò du lịch, vất vả khổ sở đến được Nhật Bản thì lại chỉ có thể nằm ỳ
trong phòng khách sạn. Nhưng thây kệ chứ, ai nói nhất định phải theo
trình tự có sẵn? Lỡ vương vấn nhau thì nên đối mặt, đã yêu nhau thì cứ
thế mà ôm, chỉ cần một ngày như thế này cũng đã trở thành một loại vĩnh
hằng.

“Ồ, tuyết rơi rồi!” Mãi tới khi những bông tuyết phất phơ rơi xuống, hai người mới nhẹ nhàng tách nhau ra.

Từng bông hoa tuyết to bằng bàn tay rơi xuống lất phất, vừa chạm tới
mặt đất liền lập tức tan chảy. Nhưng càng lúc tuyết rơi càng dày, dần
dần đọng lại thành một mảng trắng xoá như bạc. Cảnh tuyết rơi tán loạn
khiến hai người ngắm nhìn không rời mắt, có thể cùng nhau nhìn thấy cảnh đẹp mỹ lệ thế này quả thật không gì sánh được.

Không cần chụp ảnh lưu niệm, cô cũng hiểu rõ mãi mãi cô cũng sẽ không
bao giờ quên nổi giây phút này, có lẽ ý nghĩa của việc cùng nhau du
lịch, chính nằm ở chỗ cùng nhau chia sẻ mọi chuyện! Không nhất thiết
phải đi thăm danh lam thắng cảnh, cũng không nhất thiết phải tìm mua đồ
lưu niệm rõ nhiều, chỉ cần có thể cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn,
thế là đủ.

Anh cởi áo ngoài khoác lên người cô. “Em lạnh không? Chúng ta về phòng thôi.”

“Vâng.” Chính anh mới là người vừa bị sốt cao, lại đi lo lắng cô bị cảm lạnh, thật là cố tình muốn cô cảm động mà đau lòng.

Trở về phòng, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng, trên bàn lớn sắp xếp
cơ man đủ loại thức ăn. Chiếc bàn được kê chính giữa một tấm tatami, hai người ngồi đối diện hai bên. Phó Lập Đường vẫn chưa có khẩu vị ăn uống
cho lắm, nên uống chút canh nóng cho thoải mái. Ngoài cửa sổ tuyết rơi
càng lúc càng lớn, hai người vừa ngắm tuyết vừa chậm rãi thưởng thức ẩm
thực Nhật Bản. Không khí trong phòng vô cùng nhẹ nhàng thư thả, thật sự
có cảm giác của một đôi vợ chồng lâu năm. Hay chờ ba mươi năm nữa họ lại đi một lần nữa nhỉ.

Thấy Dật Linh đã ăn được một nửa, đoán
chừng hai mẹ con đã lưng lửng dạ không còn đói nữa, anh mới mở va li,
lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu tím. “Hôm nay là sinh nhật em, anh có chuẩn bị một chút quà nho nhỏ.”

“Sinh nhật em?” Trời đất, cô đã hoàn
toàn quên bẵng hôm nay là sinh nhật mình. Ngày mười bảy tháng hai, sinh
nhật cô chính vào cung Bảo Bình, vào thời điểm rét nhất trong năm, về cơ bản tính tình có vẻ khách quan, bình ổn. Có điều từ khi gặp Lập Đường,
cá tính của cô dường như có sự thay đổi kỳ diệu, mỗi một cảm xúc đều
dường như bị phóng đại lên mấy chục lần, chẳng còn gì là bình ổn cả.

“Anh có đọc thấy trong tờ hôn thú với sổ hộ khẩu của chúng ta, hẳn là hôm nay không nhầm chứ?”

“Ừhm, đúng là hôm nay.” Hoá ra anh cũng có lòng để ý những chuyện này,
cũng không thèm hỏi cô mà tự mình tìm hiểu. Trong phút chốc cô bỗng
nghĩ, cung Bảo Bình của cô với cung Thiên Bình của anh, dưới góc độ
chiêm tinh học mà nói vốn là một đôi trời sinh, không biết có phải là
thật không nhỉ ?

Cô mở ra chiếc hộp nhỏ bằng nhung màu tím, bên
trong là một đôi nhẫn bằng bạc, mỗi chiếc đều khảm một viên kim cương
nhỏ, kiểu dáng đơn giản mà tinh tế. Giờ phút này Lập Đường có chút căng
thẳng, không biết cô vợ của anh có đồng ý với mắt thẩm mỹ chọn lựa của
anh không. Anh đã chọn thật lâu mới quyết định mua chúng, nhưng giờ quả
thật không còn chút tự tin nào. « Anh nghe thư ký Liêu nói, khi kết hôn
cần có nhẫn cưới, khi yêu nhau cũng cần có nhẫn đính ước, thế nên anh
mua đôi nhẫn này. Em thấy sao ? Có thích không ? »

Dật Linh hít
một hơi thật sâu, cố gắng nén những giọt nước mắt đang chực trào ra phá
hỏng bầu không khí tốt đẹp này. Nhưng giờ tầm nhìn của cô càng lúc càng
mờ đi, cô khó mà nhìn rõ mọi vật qua làn nước mắt được, như thể nhìn mọi thứ qua một tầng sương khói mỏng vậy.

« Xem ra anh có không ít chuyên gia tư vấn nhỉ. » Nói xong, cô chìa tay về phía anh. « Anh muốn đeo giúp em không ? »

Anh ngẩn ngơ một lúc mới có thể giật mình tỉnh lại. « Muốn, dĩ nhiên là muốn ! »

Đeo nhẫn đính ước này, chính là sự tượng trưng cho việc hai trái tim
cùng chung một nhịp. Đúng vậy, hai trái tim của họ đang chìm trong yêu
đương. Sau này chỉ cần nhìn thấy chiếc nhẫn, cô sẽ nhớ tới ngày hôm nay, dù cho họ sẽ lại cãi nhau, sẽ làm mặt lạnh, sẽ cáu gắt, nhưng cô sẽ vẫn nhớ rõ cảm giác họ đã và đang yêu nhau như thế nào.

Ngày thứ
năm cũng đã tới, họ cũng đã tới lúc quay về. Trên chuyến bay quay lại,
Lập Đường đã tiến bộ hơn rất nhiều. Có lẽ là vì lần này là quay lại Đài
Loan, nên tinh thần ‘chiến đấu’ của anh đã được tăng lên không ít. Dật
Linh cũng không cần dùng biện pháp ‘hôn nồng nhiệt’ với anh nữa, mà chỉ
cần mỉm cười nhìn anh, khiến anh yên tâm.

Tới sân bay quốc tế
Đào Viên, cô lái xe đưa anh về nhà. Lần trước khi đi cũng vậy, hành
trình đi tới sân bay đều là do cô lái xe, để tránh việc anh xảy ra
chuyện gì đó bất ngờ.

« May mà dọc đường mọi chuyện đều bình an. » Cảm giác hoàn thành nhiệm vụ thật là tốt. Rốt cục có thể coi cô đã
hết trách nhiệm làm giáo viên cho anh.

Anh nhìn sang phía vợ
mình đang điều khiển xe, dáng vẻ vợ anh khi cầm lái thật vô cùng tự
nhiên và thoải mái. « Lần sau chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới
nhé. »

« Anh muốn giảm thọ sớm à ? » Cô nhịn không được quay
sang trừng mắt nhìn anh. Lần này du lịch đã khổ sở thế, anh ta còn chưa
chịu đủ hay sao ? Nếu tới những nước chênh lệch tận bảy, tám múi giờ,
chờ anh ta làm quen được với sự thay đổi giờ giấc thì chắc cũng tới lúc
hành trình kết thúc đi về nhà rồi. Huống chi, biết đâu người bị giảm thọ là cô ấy chứ, cứ nhìn dáng vẻ khổ sở khó chịu của anh, không biết là cô đã có mấy vạn mấy triệu tế bào chết theo anh vì lo lắng rồi.

«
Có em đi cùng, anh sẽ không sao hết ! » Anh vỗ ngực hùng hổ, vô cùng khí phách hào hùng tưởng tượng tới ngày mình chinh phục thế giới.

« Đồ ngốc ! » Đừng có liên tục khiến cô cảm động như vậy chứ. Có điều anh nghe thấy cô mắng, lại chỉ cười ngây ngô. Từ sau khi xác nhận quan hệ
hai người giờ đang là ‘trong giai đoạn yêu đương’, anh vẫn không đổi
sang vẻ mặt khác được.

Xe về tới trước cửa nhà, Lập Đường tháo dây an toàn, quay sang nhìn cô vẻ trông đợi. « Em có muốn về nhà không ? »

Ý anh dĩ nhiên là nhà của họ, cô vừa nghe đã hiểu. Đã tới trước cửa mà
lại không vào, quả là có chút không phải, nhưng cô vẫn cắn môi. « Chúng
ta… cứ hẹn hò yêu đương trước đã, có được không ? »

Câu trả lời khiến anh không khỏi thất vọng. Bất kể lý do của cô là gì,
chừng nào cô còn chưa nguyện ý tiếp tục chung sống với anh, anh vẫn phải học cách tôn trọng ý kiến của cô, dù trong lòng thật sự không muốn xa
rời, nhưng anh không thể ép buộc. Anh sẽ chờ tới khi cánh cửa trái tim
cô vì anh mà lại mở ra một lần nữa, từ giờ tới lúc đó, anh sẽ tiếp tục
kiếm tìm chiếc chìa khoá để mở cửa.

Anh vươn tay ôm cô vào lòng, khẽ thủ thỉ vào tai cô. « Anh sẽ chờ, chờ tới khi em đồng ý về nhà, chờ tới khi em nguyện ý sẽ bên anh mãi mãi. »

« Anh ngủ sớm đi,
chúc ngủ ngon. » Vòng tay của anh thật vô cùng ấm áp, khiến cô thật sự
lưu luyến không nỡ rời đi. Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua xót bỗng
nảy lên trong lòng.

« Về tới nhà nhớ gọi điện cho anh, em mà
chưa gọi là anh sẽ không ngủ đâu. » Năm ngày qua họ luôn bên nhau như
hình với bóng, đêm nay anh lại phải ngủ một mình trên chiếc giường đôi
rộng lớn, cô chẩm nan miên (một người khó ngủ). Còn chưa chia tay anh đã đoán được đêm nay sẽ là một đêm rất dài vì anh nhớ cô.

« Em
biết rồi. » Cảm giác lưu luyến không rời quả thật là triền miên không
dứt. Lần đầu tiên cô thật sự hẹn hò với cảm giác này, trong lòng vừa
ngọt ngào lại vừa có chút chua xót.

Anh xuống xe, dõi nhìn theo
bóng cô lái xe rời đi mới xách hành lý vào nhà. Anh tin tưởng rằng một
ngày nào đó, hai người sẽ cùng nhau bước qua ngưỡng cửa này về nhà. Chỉ
mong ngày đó sẽ không còn xa lắm…

***

Chú thích :

(1) Tatami : là một tấm lát dùng để lát sàn nhà truyền thống của Nhật,
một căn phòng có thể do nhiều tấm xếp xen kẽ với nhau, mỗi tấm thường có kích thước chiều dài gấp đôi chiều rộng. Tatami được làm từ rơm khô đan ép chặt lại làm lõi, ngày nay người ta còn dùng sợi hoá học để tăng độ
bền và cách nhiệt, mặt ngoài là chiếu cói bao bọc, và viền bằng vải
trơn. Mục đích của các tấm nệm ngoài việc cách nhiệt còn có khả năng đàn hồi tốt, đi êm ái, nhất là đi chân không trong nhà. Thường 3 tới 5 năm
chủ nhà phải thay một lần do nguyên liệu từ tự nhiên nên dễ bị mối mọt
rách hỏng. (Theo wikipedia)

(2) Có đọc đâu đó
rằng theo phương ngữ Đài Loan, từ ‘phu thê’ đọc giống như từ ‘khiên thủ’ (nắm tay), nên còn nói là vợ chồng chính là phải nắm tay nhau cùng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận