Tống Chung quyết định giảm sức lực của mình, kéo dây thừng để thu hồi vật tư, đúng lúc này cô lại mơ hồ nhìn thấy một chai có phản quang.
Hình như là...Nước!
Cô liếm môi, không kìm lòng được trước sự ngọt ngào của Coca, sữa bò cùng nước khoáng mát lạnh.
Phi phi! Ngoài miệng tất cả đều là vị mặn của mồ hôi và da.
Mặt trời treo cao trên bầu trời, không có gì che chắn trên bè gỗ.
Dù chưa đến mức có thể nướng chín trứng gà dưới cái nắng gắt nhưng Tống Chung vẫn cảm nhận được sự xói mòn chậm rãi của hơi nước, như thể có thể nghe thấy tiếng muối phơi khô trên quần áo.
Con người có thể sống mà không ăn trong bảy ngày, nhưng không thể không uống nước trong ba ngày.
Dù có sức mạnh đến đâu, cũng không thể ngăn cản cơn khát, cơ thể của người phàm vẫn cần ăn uống để duy trì sự sống.
Tống Chung lau mồ hôi, nhìn vào chai nước lấp lánh dưới ánh nắng, như thể cô đã nhìn thấy mình câu trúng một đàn cá béo mập.
Chiến lợi phẩm sắp nằm trong tay cô rồi!
Ngọc Hoàng, Vương Mẫu, Quan Âm, Phật Tổ, Thượng Đế ơi…Làm ơn đi, bên trong chai chắc chắn phải là nước ngọt đấy nhé!
Tống Chung nhanh chóng kéo chiếc móc câu trở lại, chai nhựa màu lam nhạt được kéo về, dừng lại ở mép bè gỗ.
Nhãn dán trên chai đã phai màu, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được ba chữ “Trăm x sơn”.
Ồ, có vẻ như đó là loại nước của quý tộc, không tồi chút nào.
Tống Chung vớt lên và phát hiện ra rằng cái chai đã bị móc câu làm bẹp một nửa, mực nước cao hơn một chút so với lần đầu tiên cô nhìn thấy, chỉ đầy nửa chai.
Dưới ánh mặt trời, cô có thể nhìn thấy những vật thể nhỏ không rõ nổi lên.
Hạn sử dụng ở đâu nhỉ? Cô nhìn mãi mà không tìm thấy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến điều đó.
[Chúc mừng, bạn đã đạt được một chút nước hỗn hợp tạp chất!]
[Một chút nước hỗn hợp tạp chất]
Đánh giá: Đã từng là 100% nước khoáng, nếu bạn sắp chết khát có lẽ có thể thử uống.
Chỉ có vậy thôi sao? Uổng công cô bất chấp bị giảm chỉ số sức khoẻ để câu thứ này lên!
Nước ngọt, nhưng không hoàn toàn là nước ngọt...
Tống Chung cảm thấy thế giới này đúng là quá tàn nhẫn mà!
Cô cẩn thận kiểm soát sức lực của mình, mở nắp chai đã bị biến hình ra, sau đó cô chợt nhận ra rằng nước trong chai và nước biển ngửi mùi có vẻ không khác nhau là mấy.
Trên biển để sinh tồn chứ không phải để nghỉ mát.
Dù xung quanh toàn là nước, nhưng nước biển càng uống càng khát, còn chứa đầy vi khuẩn, uống trực tiếp chắc chắn là tự tìm cái chết.
Tống Chung chắc chắn là trước khi móc câu đánh trúng chai nhựa thì nó không đầy như vậy.
Trên đường kéo trở về, nước biển đã chảy vào qua khe hở, đương nhiên bên trong vẫn còn một ít nước ngọt…
Cô tức đến mức bật cười, nước biển pha với nước ngọt, vậy còn không phải là nước biển loãng sao!
Kệ hàng đầy nước khoáng cùng đồ uống, máy lọc nước, nước máy đã qua xử lý… Đúng là chỉ sau khi mất đi thì chúng ta mới cảm nhận được giá trị của chúng.
Trong trò chơi, nếu nhặt được loại nước này cô sẽ không ngần ngại uống thử.
Nếu gặp phải trạng thái xấu như mất 1 điểm sinh mệnh, tiêu chảy, khát khô, hoặc bị trúng độc, cô cũng không quan tâm.
Chỉ cần cô có thể nhanh chóng hồi phục trước khi hết máu, sau đó lại có thể tiếp tục nhặt rác thăm dò đại dương rồi.
Nhưng đối với bản thân cô thì Tống Chung không thể mạo hiểm như vậy.
Cô không thể uống nước biển pha lẫn nước ngọt khi còn có sự lựa chọn khác.
Với lượng sinh mệnh giá trị hiện tại, một lần chơi dại có thể tạch ngay, cái gì mà liều thì ăn nhiều hoàn toàn trật lất!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...