Hôm sau thức dậy, cô vẫn nằm trên chiếc giường xa lạ, căn phòng hoa lệ nhưng tĩnh mịt tới lạ thường.
Cũng không có gì lạ.
Cái tên nam nhân chết tiệt kia đây là bắt nhốt cô, nếu không phải vì ba mẹ, Hoàng Sa thề dù có chết lần nữa cũng phải gạch nát khuôn mặt của hắn.
Trầm ngâm trong chốc lát, cảm nhận tiếng bước chân tới gần, cô ngước mặt lên nhìn người đi tới.
Là một nữ hầu?
Khuôn mặt thanh thoát đáng yêu lại tràn đầy khinh thường, cô ta chán ghét quăng sấp quần áo trên tay xuống giường.
"Thay đồ, Dục tổng kêu cô tới phòng ngài." Nữ hầu chán ghét hừ một tiếng, khó chịu tới dậm chân.
Không nói gì, bình tĩnh nhìn nữ hầu, Hoàng Sa cười nhạt, cầm quần áo đi thay.
Nữ hầu mà lại mơ tưởng tới chủ nhân?
Cũng không biết Đậu Ngọc Đào sẽ xử lý cô ta ra sao.
Lặng lẽ buông mi xuống, cô cười lạnh, đấu đá nhau vì nam nhân ngu xuẩn, giành giật nhau vì nữ nhân dơ bẩn.
Cái thế giới này khiến Hoàng Sa ghê tởm, cảm nghĩ tự sát cô cũng có, duy chỉ là cô luyến tiếc ba mẹ yêu thương mình, nếu cô chết đi người đau lòng nhất không phải chính là bọn họ sao?
....
Bước vào phòng, đập vào mắt cô là cảnh tượng phi thường chói mắt, Dục Vệ Khanh chế ngụ Đậu Ngọc Đào dưới thân, tay âu yếm bên hông cô ta, môi lưỡi thì quấn quýt lấy nhau.
Im lặng không nói, Hoàng Sa trầm mạc đứng ở góc phòng, cũng không để mắt tới bọn họ, cô chỉ là cúi đầu nhìn chân, xem coi chừng nào mới được giải thoát khỏi đây.
Lúc cô bước vào, Dục Vệ Khanh có liếc cô một cái, nhưng không tới một giây sau hắn lại dời mắt nhìn người trong lòng, động tác ôn nhu vén một bên tóc mai của cô ta.
Nhưng rất nhanh Dục Vệ Khanh liền mất hứng, vì cái nữ nhân không biết xấu hổ kia một chút phản ứng cũng không có, cô ta chỉ hờ hững liếc mắt rồi lui vào góc khuất, thậm trí chẳng buồn quan tâm tới bọn họ.
Sự bình tĩnh dị thường của cô ta khiến hắn khó chịu.
Đẩy Đậu Ngọc Đào đang mơ màng trong lòng ra, tâm tình Dục Vệ Khanh lại trầm xuống, một chút dục vọng vừa mới bùng lên liền bị dập tắt trong chớp mắt.
"Khanh?" Đậu Ngọc Đào thấy hắn mất hứng liền lo lắng nghiên đầu, vì cô ta đứng quay lưng với cửa, nên cũng không biết có người trong phòng ngoài bọn họ.
Lôi Đậu Ngọc Đào ngồi lên ghế, thấy cô ta kinh ngạc nhìn Hoàng Sa, khuôn mặt trong chớp mắt liền ửng hồng xấu hổ.
Vừa lòng nhếch môi, chế ngụ cô ta ngồi lên đùi mình, Dục Vệ Khanh mỉm cười tà mị :"Anh bắt cô ta cho em, muốn xử lý cô ta thế nào là tùy em."
"A... Không được Khanh, Tiểu Sa không làm gì sai,... Là lỗi tại em, anh đừng tổn thương cô ấy." Đậu Ngọc Đào kinh hãi a một tiếng, dung mạo dễ nhìn không khỏi biến sắc, cô ta lắc đầu từ chối, mà cô ta càng nói càng khiến Dục Vệ Khanh tức giận.
Chỉ vì người thương của hắn quá lương thiện, còn cố gắng xin tha cho nữ nhân ti tiện sỉ nhục mình.
"Không sao, cô ta có chết cũng không ai lo lắng, em chỉ cần nói muốn hành hạ cô ta thế nào, anh liền thay em xử lý, không để em bị dơ bẩn." Từng lời hắn nói ra mang theo bao ác ý, cũng chỉ có Hoàng Sa mới hiểu.
"Nhưng... " thực ra từ lâu cô ta đã muốn loại trừ cái nữ nhân đê tiện kia, chỉ là không có thời cơ.
"Cô ta chỉ là rác rưởi, em đừng bận tâm." Thương yêu nhéo má Đậu Ngọc Đào một cái, hắn tàn khốc nhếch khóe môi, bao sự ôn nhu của của hắn chỉ dành cho người trong lòng, không một khe hở cho kẻ khác.
"..." Hoàng Sa vô biểu tình đứng yên, cô dùng cặp mâu mờ mịt nhìn bọn họ. Thực nực cười cho lời nói ngông cuồng, từ khi nào cuộc đời cô lại do hắn quyết định, rác rưởi? Ai mới thật sự là rác rưởi đây.
Những lời hôm nay, Hoàng Sa ghi nhận.
Nhìn bọn họ âu yếm, cô chỉ thấy chói mắt vô cùng, ghê tởm, bọn họ thật ghê tởm, Hoàng Sa mờ mịt, cô muốn phản bác nhưng lại không nói ra được, cô biết bọn họ có thế lực, có thể đè chết người thân yêu của cô.
"Xong chưa?" Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh trầm thấp, Dục Cẩm Ly không biết từ lúc nào đã vào phòng, hắn khẽ liếc cô, khóe môi hơi nhếch lên.
"Sao mày lại ở đây? " Dường như bất mãn với hành vi vô phép của em trai, Dục Vệ Khanh cau mày, giọng nói phi thường lạnh nhạt a.
"Tôi không ở đây được?" tầm mắt phóng tới Đậu Ngọc Đào đang nhu thuận ngồi trong lòng anh trai, Dục Cẩm Ly có hơi khinh thường, hắn là người vô cùng sáng suốt, đương nhiên là biết cô ta qua lại bao nhiêu nam nhân, chỉ là hắn cảm thấy hứng thú, cô ta là con rắn độc giả tạo, bất quá lại hợp ý hắn.
Mà giờ so với cô ta, hắn tìm thấy người hợp ý hắn hơn rồi.
Vậy nên phải vứt bỏ thôi, dù gì cô ta cũng dơ bẩn muốn chết.
Rắn với sói chiến đấu, ai sẽ là kẻ thắng đây?
"Bớt khiến anh mày khó chịu đi, có việc thì nói, không thì cút." Xem chừng quan hệ của cả hai cũng không mấy tốt đẹp.
Hoàng Sa ở trong lòng cười nhạo.
"Tôi là tới tìm bạn gái bị mấy người tóm a." Dục Cẩm Ly đột ngột vương tay kéo Hoàng Sa vào lòng, thấy cô ngơ ngác nhìn hắn, tâm Dục Cẩm Ly liền thoải mái một trận.
"Gì?" Dục Vệ Khanh đập bàn tức giận, người trong lòng hắn cũng thoáng ngạc nhiên, không phải Dục Cẩm Ly yêu cô ta sao, đột nhiên lại có quan hệ với người khác.
Mà Hoàng Sa cũng giật mình cùng hoang mang không kém.
Tên này là muốn cứu cô sao?
"Anh có ý kiến gì với người của tôi?" Khẽ xoa nắn một bên hông của Hoàng Sa, liền thấy cô cau mày kháng cự, không hề lộ ra chút ngại ngùng của thiếu nữ, Dục Cẩm Ly càng cảm thấy cô hợp ý hắn.
"Mày ngay cả thứ mặt hàng này mà cũng ăn được,... Anh mày muốn giết nó, mày làm gì được?" Hắn cũng không ngờ cô có quan hệ như vậy với em trai mình, hừ xem ra cũng biết câu dẫn nam nhân đi.
"Vẫn là kém hơn mặt hàng của anh." nụ cười trên mặt nhạt dần, hắn không ngại đấu một trận đâu.
"Mày!!" Dục Vệ Khanh tức tới tối sầm cả mặt, nhìn em trai lôi Hoàng Sa từng bước ly khai, hắn tức giận vỗ mạnh xuống bàn, hàn khí loan tỏa khắp phòng.
"Đừng ... Hức đừng mà..." Thấy Đậu Ngọc Đào hai mắt rưng rưng đầy sợ hãi, tâm Dục Vệ Khanh bình tĩnh lại một chút.
Hoàng Sa!
Cô tưởng như vậy là thoát khỏi tôi sao, lần sau, cô đừng nghĩ sẽ sống!
....
Rời khỏi biệt thự của Dục gia, Hoàng Sa cũng không biết vì sao được giúp đỡ.
Còn tên Dục Cẩm Ly kia nữa, tại sao lại không đòi trả ơn, làm việc không có mục đích, không phải là điều mà hắn sẽ làm.
....
Dục Cẩm Ly, tên điên với tâm lý vặn vẹo, hắn yêu Đậu Ngọc Đào vì biết cô đeo lên mình mặt nạ giả tạo, lúc đầu chỉ hứng thú, nhưng lúc sau hắn lại yêu thích bản sắc độc ác và tàn nhẫn của cô ta, càng không biết mình bị trầm luân trong kịch độc của cô ta.
Xứng đôi vừa lứa ghê ha.
Nhìn Tống Vô người đưa cô đi, rồi đưa cô trở về, Hoàng Sa bất đắc dĩ lắc đầu, cái người này cũng khiến cô thất vọng không ít, hắn cuối cùng vẫn yêu Đậu Ngọc Đào, thậm chí vì cô ta mà chết.
Kết thúc số phận nam phụ bi thảm.
"Điện thoại." Tống Vô quăng điện thoại và túi xách lại cho Hoàng Sa, hắn chỉ là tạm thời giữ giùm cô, tránh cho cô liên lạc cho người khác.
"Tôi có nói với chú Hoàng, cô có việc, có xin nghỉ phép rồi, không cần lo lắng." Tống Vô không biểu tình nói.
Cô hơi gật đầu, xoay người tìm tư thế thoải mái, cô yên tâm nghỉ ngơi.
....
Mà bên kia, Bạch Cẩn lo lắng cho cô đến phát điên, y muốn gọi cho cô hỏi thăm, lại không biết số, cũng không biết cô đi đâu, làm gì.
Y nổi tiếng là nam thư ký đặt công việc lên hàng đầu lại đang suy tư tới thất thần.
Có một vài nhân viên đi ngang qua cũng hơi kinh ngạc nhìn y.
Y mê man như vậy cũng là lần đầu tiên a.
Ngay cả Khương tổng cũng có phần bất mãn với thái độ của y.
.
.
.
._________________________
Ta sắp thi nên ra chương có phần chậm trễ, thông cảm cho ta. ~T_T~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...